Thẩm Hạ Lan lập tức kích động, lại bị Tiêu Ái nắm chặt tay.
“Dì Tiêu…”
Thẩm Hạ Lan không phát lên tiếng nhưng môi mấp máy, rõ ràng cô vô cùng sốt ruột.
Nếu đúng là trong đó có gì đặc biệt, Diệp Ân Tuấn sẽ không bị động như vậy nữa.
Tiêu Ái lại chỉ nhìn cô lắc đầu, bảo cô yên lặng theo dõi tình hình.
Sau khi người tài xế nghe thấy người phụ nữ nói vậy, cũng hơi nóng nảy.
“Vậy làm sao đây? Bây giờ chuyện này không giải quyết được, lại không có cách nào chôn thi thể của lão Lý.
Chúng ta vẫn phải nghĩ cách để cho toà án thụ lí vụ án này mới được.
Không phải người kia nói đi kiện rất dễ dàng sao?”
“Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Đây chẳng phải là do anh dẫn dắt à? Trước đây khi hai chúng ta giết chết lão Lý, tôi chỉ muốn mượn sự cố ở công trường để đòi một khoản tiền, sau đó cao bay xa chạy là được rồi.
Là anh chê tiền bồi thường của tập đoàn Hoàn Trí ít, nói cái gì mà người kia có thể cho chúng ta một triệu đô la.
Bây giờ cũng tới thởi điểm quan trọng này rồi, tập đoàn Hoàn Trí bên kia không mở miệng, người kia lại không cho chúng ta tiền, tòa án cũng không thụ lý đơn kiện.
Mỗi ngày nhìn thi thể của lão Lý dần lộ ra thi ban, nếu lúc này để người khác thấy ra được, đừng nói là tiền, hai chúng ta cũng phải vào tù đấy.”
Người phụ nữ có phần điên cuồng.
“Cô ồn ào gì vậy? Trước đây chính cô ở phía sau đập vào gáy của lão Lý, bây giờ còn ầm ĩ với tôi làm gì?”
Tài xế cũng hơi buồn bực.
“Tôi khinh! Sao tôi phải đập chết lão Lý? Nếu không phải tại anh và tôi làm loại chuyện đó lại bị lão Lý phát hiện, tôi có thể ra tay với người đàn ông của tôi sao? Anh nói muốn cưới tôi, anh nói muốn dẫn tôi rời khỏi đây, ra ngoài ăn thơm uống cay, bây giờ lại nói như vậy.
Có phải anh muốn đổ hết chuyện này lên người tôi không? Lý Trụ, tôi cho anh biết, anh đừng ép tôi nóng lên, nếu không tôi và anh tách ra, hai chúng ta đồng quy vu tận! Anh cũng đừng quên, người đẩy lão Lý từ trên tầng thượng xuống là anh! Cũng là anh liên hệ với người ta đánh tráo nguyên liệu của tập đoàn Hoàn Trí.
Người khác không biết những chuyện này nhưng tôi lại biết rất rõ đấy.
Anh muốn bỏ mặc tôi à, không có cửa đâu!”
Lúc này người phụ nữ đặc biệt dữ tợn.
Thẩm Hạ Lan đã ít nhiều biết được chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ cô hơi hối hận vì không dẫn Diệp Ân Tuấn tới đây.
Tiêu Ái kéo tay của cô lén lút lùi ra ngoài.
Sau khi hai người lên xe, Thẩm Hạ Lan tức giận nói: “Đúng là quá khốn kiếp! Bọn chúng gian díu với nhau bị lão Lý phát hiện, người phụ nữ giết chết chồng mình, gian phu ném lão Lý từ trên tầng thượng xuống, lại giá họa cho tập đoàn Hoàn Trí chúng cháu, bây giờ còn muốn cắn ngược lại chúng cháu một cái.
Sao trên thế giới này lại có thể có người xấu xa như vậy chứ?”
“Người xấu luôn rất nhiều, xã hội này đầy những cám dỗ, rất nhiều người đều đánh mất chính mình khi đối mặt với cám dỗ.
Nhưng mỗi người đều phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm.
Ông trời rất công bằng, bọn chúng sẽ có ngày bị ông trời để mắt tới.
Đi thôi.”
Tiêu Ái nói xong thù khởi động xe, lặng lẽ rời khỏi đó.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ Tiêu Ái lúc này, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này sâu không lường được.
Lúc đầu cô cảm thấy bà ta là một họa sĩ, hoặc chỉ là người sống nhờ vào vẽ tranh.
Khi biết bà ta là bộ trưởng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trình độ bản thân mình nhìn người thật sự có hạn.
Hai người trở lại đường cao tốc.
Tiêu Ái khẽ hỏi: “Cháu có cách liên hệ với chồng cháu không?”
“Có!”
“Tìm chỗ gặp mặt một lần đi.”
Lời Tiêu Ái làm Thẩm Hạ Lan có phần sửng sốt, nhưng lại hơi lo lắng.
“Dì Tiêu, bây giờ thân phận của cháu nhạy cảm, nếu tiếp xúc với Ân Tuấn, sợ rằng sẽ mang tới nguy hiểm gì đó cho anh ấy.”
“Vậy nói cậu ta tới đại sứ quán một chuyến.
Không có ai nghi ngờ đại sứ quán bên kia sẽ người không có hộ khẩu như cháu tồn tại cả.”
Tiêu Ái nói xong lại ném điện thoại di động của mình cho Thẩm Hạ Lan, sau đó quay đầu xe, một lần nữa lái về phía đại sứ quán.
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ mình nói cảm ơn thì có phần kiểu cách, cũng không có tác dụng thực tế gì.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.
“Ai đấy?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn hơi mệt mỏi, rõ ràng chuyện này gây quấy nhiễu rất lớn đối với anh.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Là em.”
“Hạ Lan?”
“Ân Tuấn, anh nghe em nói, bây giờ anh lập tức đến đại sứ quán tìm đến bộ trưởng Tiêu đi.”
Lời Thẩm Hạ Lan nói làm Diệp Ân Tuấn thoáng ngẩn người ra.
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Anh không cần quan tâm, cứ tới là được rồi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cúp máy.
Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Dì Tiêu, dì nói sẽ không có ai phát hiện ra cháu ở đây chứ?”
“Cháu cứ đi theo tôi là được rồi.
Nếu người khác hỏi tới, cháu cứ nói là thư ký của tôi.”
Tiêu Ái thản nhiên nói, rõ ràng không mấy để ý.
Thẩm Hạ Lan lại không yên tâm nói: “Nhưng không phải ảnh của cháu đang đăng trên mạng sao? Chắc hẳn người của đại sứ quán đều biết, bọn họ…”
“Bọn họ sẽ không nói gì.”
Tiêu Ái không nói, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không hỏi.
Cho dù không biết Tiêu Ái rốt cuộc có quyền hạn lớn tới mức nào, nhưng rõ ràng bây giờ Tiêu Ái muốn che chở cho cô, hơn nữa còn không hề nghi ngờ.
Hai người nhanh chóng trở lại đại sứ quán.
Bảo vệ giữ cửa nhìn thấy xe của Tiêu Ái, thậm chí còn chẳng nhìn Thẩm Hạ Lan đã trực tiếp cho qua.
Tiêu Ái dẫn theo Thẩm Hạ Lan đi tới văn phòng của mình.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhìn ra Tiêu Ái lại là bộ trưởng của bộ Ngoại Giao.
Chức vụ này làm cô hơi chấn động, nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi hai người đi tới văn phòng, Tiêu Ái chỉ vào máy pha cà phê bên cạnh nói: “Cháu có thể tự mình pha cà phê uống.
Dì thích uống trà.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu rõ, cầm luôn dụng cụ pha trà qua, bắt đầu pha trà.
Nói tới pha trà, Thẩm Hạ Lan thật ra không biết nhiều, nhưng sau khi đi theo Hoắc Chấn Đình một thời gian, chứng kiến dáng vẻ anh ta pha trà, bản thân cũng lại thuận tiện học được một ít.
Thấy Thẩm Hạ Lan làm đâu ra đấy, trong mắt Tiêu Ái lộ vẻ thưởng thức.
Bây giờ bà ta nhìn Thẩm Hạ Lan càng lúc càng thuận mắt.
“Cháu có muốn tới làm ở bộ Ngoại Giao không?”
Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan thoáng ngẩn người.
“Dì Tiêu, cháu không giỏi về mặt đó.”
Thẩm Hạ Lan biết mình là người thế nào, cô chỉ hơi hứng thú với chuyện vẽ tranh, nhưng không biết một chữ nào về ngoại giao.
Tiêu Ái cũng không làm cô khó xử nữa, lẳng lặng ngồi đó không nói một lời nào.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hình thức ở chung như vậy rất tốt.
Sau khi nước trà sôi, bên ngoài có tin tức.
“Bộ trưởng Tiêu, có một người tên là Diệp Ân Tuấn tìm đến ngài.”
“Để cho cậu ta vào đi.”
Tiêu Ái thản nhiên nói.
Thẩm Hạ Lan hơi cuống lên, tay cầm ấm tra hơi run rẩy.
Tiêu Ái lắc đầu nói: “Cháu gấp cái gì? Người cũng tới rồi, còn sợ không gặp được sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngượng ngùng.
Cô thật sự nhớ Diệp Ân Tuấn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Giọng nói của Tiêu Ái không có gì quá nhiều cảm xúc.
Lúc Diệp Ân Tuấn bước vào, lại nhìn thấy được Thẩm Hạ Lan đầu tiên.
Anh vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lịch sự khẽ gật đầu với Tiêu Ái nói: “Bộ trưởng Tiêu, ngài tìm tôi?”
“Không phải là tôi tìm cậu, là vợ cậu tìm cậu.”
Tiêu Ái mỉm cười, sau đó chỉ vào Thẩm Hạ Lan bên cạnh.
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức lại đỏ lên.
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng rất kích động.
Anh đã mấy ngày không gặp Thẩm Hạ Lan, luôn cho rằng sẽ dễ dàng giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ nó lại vô cùng trắc trở, làm anh không có cách nào thoát thân.
“Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi vào trong buồng.”
Tiêu Ái nói xong đứng dậy, đi thẳng vào buồng trong, đồng thời khép cửa phòng lại.
Khi trong văn phòng chỉ còn lại có Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan không thể tiếp tục kìm chế được nữa, nhào vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.
“Em rất nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình nwh đang nằm mơ vậy, ôm cơ thể Thẩm Hạ Lan mà vẫn cảm thấy hơi không thật.
“Thật sự là em à? Em thật sự đang ở trước mặt anh sao?”
“Ừ, là em, thật sự là em!”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên, nhìn râu trên cằm Diệp Ân Tuấn đã mọc đầy.
Anh vẫn là một người coi trọng ngoại hình, nhưng chuyện này lại làm anh tiều tụy như vậy.
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.
“Anh gầy rồi.”
“Nói như em béo vậy.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, bây giờ dù có là phiền não thế nào cũng tạm thời ném ra sau đầu.
Anh chỉ muốn ôm lấy vợ mình thôi.
Thẩm Hạ Lan kiễng chân, nâng cặp môi thơm của mình lên.
Diệp Ân Tuấn tất nhiên cũng không khách sáo, hôn cô đầy bá đạo lại cuồng nhiệt.
Hai người củi khô gặp lửa, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng cao.
Nếu không phải đang ở trong văn phòng của Tiêu Ái, Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn nhét Thẩm Hạ Lan vào trong thân thể của mình, ra sức chiếm hữu cô.
Khi hai người tách ra, đều thở hổn hển.
Thẩm Hạ Lan dựa vào ngực anh nói: “Em thật sự không ngờ dì Tiêu là bộ trưởng Tiêu.
Nếu không nhờ có dì Tiêu, em căn bản không thể đi ra gặp mặt anh được.”
“Anh cũng không ngờ.
Xem như em đã gặp được quý nhân rồi.”
“Ừ, nhưng em tìm anh còn có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Ân Tuấn ngồi xuống sô pha bên kia, sau đó nói cho Diệp Ân Tuấn biết những gì mình nghe thấy.
“Nếu tất cả những điều này đều là thật, chỉ cần để cho nhân viên khám nghiệm tử thi tới kiểm tra thi thể của lão Lý, chúng ta lại có thể rửa sạch tội danh đi?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi.
Diệp Ân Tuấn lại khẽ nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Lẽ nào nhân viên khám nghiệm tử thi trước đó không nhìn ra thi thể của lão Lý có vấn đề sao? Nhưng trên báo cáo xét nghiệm tử thi lại nói là lão Lý nhảy lầu mà chết, nguyên nhân xảy ra là do nguyên liệu của chúng ta lần này kém chất lượng.
Anh nghĩ, bất kể là nhân viên khám nghiệm tử thi hay các nhà cung ứng khác chắc hẳn đều bị Đường Trình Siêu cho mua chuộc từ trước rồi.
Bây giờ cho dù biết lão Lý bị hại chết, muốn tìm được chứng cứ cũng rất khó khăn.”
“Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào chúng ta cứ để Đường Trình Siêu ăn chặt như vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan quả thật tức giận.
Mặc dù nói là địa bàn của Đường Trình Siêu, nhưng cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột, lại xoa đầu cô vừa cười vừa nói: “Xem em sốt ruột kìa.”
“Em có thể không sốt ruột được sao? Chuyện này có liên quan tới danh dự của anh và nhà họ Diệp.
Không phải anh nói nhà họ Diệp bây giờ đang rất hỗn loạn sao? Nếu không nhanh chóng giải quyết được chuyện này, em sợ anh…”
“Đừng sợ, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh rồi, tối đa là một ngày, tất cả đều có thể lộ rõ chân tướng.”
Trông dáng vẻ Diệp Ân Tuấn đã dự tính trước mọi việc làm Thẩm Hạ Lan có phần ngây người.
“Anh đã sớm biết à?”
“Ừ, Tống Đình đã điều tra ra được từ lâu, nhưng anh đang đợi một thời cơ.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại khẽ nói: “Anh làm em sợ muốn chết.
Anh có cách cũng không nói với em, hại em uổng công quan tâm.”
“Cũng không tính là vậy.
Ít nhất nó làm anh biết em rất quan tâm tới anh.
Anh không để ý tới chuyện này.
Bây giờ anh lo lắng chính là vấn đề thân phận của em thế nào?”
.