Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn không biết mười mấy năm qua bà đã trải qua cuộc sống như thế nào, Thẩm Hạ Lan cũng không biết, nên nghe bà nói vậy, bọn họ đều không nói gì, chỉ trầm mặc.

Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh hoạt động của xích sắt truyền đến, khiến sắc mặt Mặc Vân Thanh lập tức thay đổi.

“Hai người mau trốn vào tủ đi.


Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên trước câu nói của Mặc Vân Thanh, nhưng cũng không có nhiều thời gian để giải thích, vì sự an toàn, anh vẫn nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan trốn vào trong tủ.

Không hiểu sao về phương diện này, Diệp Ân Tuấn lại tin tưởng Mặc Vân Thanh.

Thẩm Hạ Lan vừa trốn vào trong tủ đã bị Diệp Ân Tuấn ôm vào lòng, hơi thở của hai người hòa vào nhau, trong không gian chật hẹp, dáng người cao lớn của anh ôm lấy cô có vẻ hơi chen chúc, nhưng cảm giác này vẫn rất mới mẻ.

Tiếng xích sắt ngày càng lớn, dù Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đang ở trong tủ cũng nghe thấy rất rõ, hai người liếc nhìn nhau, rồi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Vân Thanh vọng vào từ bên ngoài.

“Các cậu định để tôi đói chết đúng không? Thời gian đưa cơm ngày càng lâu.


Sao thế? Giờ Phương Chính ngày càng mất kiên nhẫn với tôi à?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết Mặc Vân Thanh đang nói với ai, nhưng nghe giọng điệu không được tốt cho lắm.

Tiếng xích sắt bỗng ngừng lại, rồi một giọng nam trầm thấp vang lên.

“Bà Mặc nói đùa rồi, Quốc chủ chúng tôi cực kỳ để tâm đến bà Mặc.


“Thế à?”
Mặc Vân Thanh hừ lạnh, nhìn đồ trong tay đối phương, rồi cười khẩy: “Bão tuyết sắp ập tới rồi, thế mà Quốc chủ các cậu lại cho tôi ít đồ chống rét như thế? Ông ta định để tôi chết cóng à? Nơi này đã biến thành khu không người, chẳng có một chút hơi ấm, nếu các cậu không chuẩn bị chút đồ chống rét cho tôi, thì tôi làm sao sống qua mùa đông giá rét này?”
Người đàn ông cung kính đáp: “Bà Mặc, gần đây trong nước có chút chuyện hệ trọng cần phải xử lý, Quốc chủ bảo bà hãy chịu đựng mấy ngày, rồi sẽ sắp xếp cho bà.


“Ha ha, chịu đựng mấy ngày ư? E rằng ông ta định để tôi chết cóng thì đúng hơn? Nhiều năm như vậy vẫn không thể lấy được thứ gì đáng giá trên người tôi, nên định bỏ mặc tôi, để tôi tự sinh tự diệt, đúng không?”
Mặc Vân Thanh giận dữ, nhưng đối phương là người không dễ lay động, nên vẫn cung kính đáp: “Bà Mặc nói đùa rồi, thân phận của bà là đáng giá nhất.


Tất nhiên Quốc chủ sẽ không để bà chết.

Nhưng Quốc chủ nghe nói có người lạ tiến vào khu không người này, nên mong bà Mặc đừng tùy tiện tiếp xúc với người ngoài.


“Chuyện này thật nực cười.

Nơi này đã bị mấy người biến thành khu không người rồi, vậy mà người lạ vẫn có thể tiến vào, là ma à?”
Mặc Vân Thanh hừ lạnh, rõ ràng không hề nể mặt đối phương.

Người đàn ông nhìn quanh phòng, thấy nước trà nóng hổi và ba chiếc tách, thì không khỏi nhíu mày.

“Bà Mặc đang có khách à?”
“Khách? Vậy phải nhờ các cậu cho người vào mới được.


Tất nhiên Mặc Vân Thanh cũng nhìn thấy tách trà trên bàn, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, điều này đã khiến người đàn ông hơi không chắc chắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận