“Tôi có thể đi nói với anh ta vài câu không?”
Đường Trình Siêu thờ ơ nói, anh ta cũng không có hy vọng gì quá lớn, chỉ là những người ở viện kiểm soát vẫn gật đầu để anh ta đi vào.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta đi tới chỗ mình, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì mấy.
“Bỏ qua cho bà nội tôi, chuyện này không liên quan tới bà ấy.”
Giọng Đường Trình Siêu không lớn nhưng anh ta biết là Diệp Ân Tuấn nghe được.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta cười lạnh nói: “Không liên quan đến bà nội của anh? Vậy chuyện của chúng ta cùng Hạ Lan có liên quan? Cùng con gái tôi cũng liên quan ư? Sao lúc anh làm chuyện đó anh không bỏ qua cho bọn họ?”
“Diệp Ân Tuấn, anh thắng rồi, sự nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Đường đều bị hủy ở trong tay tôi, anh còm muốn cái gì?”
Đường Trình Siêu hơi tức giận.
Nếu như anh ta sớm biết Diệp Ân Tuấn là người liều mạng như vậy, có lẽ anh ta sẽ cân nhắc lại, ít nhất thì cũng sẽ không thảm hại như vậy.
Diệp Ân Tuấn vẫn cười lạnh, nói: “Anh cho là tôi thắng sao? Cho dù anh có đem cả thế giới này đưa cho tôi thì thế nào, có đổi được Hạ Lan trở về không? Chỉ cần anh đưa Hạ Lan trở về, để cô ấy đứng trước mặt tôi, đừng nói là anh, cả nhà họ Đường tôi cũng không lạ gì.”
Giọng anh mang theo sự đau thương.
Đường Trình Siêu đột nhiên không biết nên nói gì.
Nếu như thời gian quay trở lại, có lẽ anh ta sẽ buông tay, buông tay để cho Thẩm Hạ Lan theo đuổi hạnh phúc của mình, nhìn cô sống thật tốt, hơn nữa là sống hạnh phúc, như vậy sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
“Tôi thật sự xin lỗi.”
Câu nói xin lỗi này của Đường Trình Siêu, Diệp Ân Tuấn cũng không thể chấp nhận nổi.
“Vào trong ăn năn hối lỗi đi.”
Đường Trình Siêu biết lần này Diệp Ân Tuấn thật sự tức giận, nhà họ Đường xem như là xong thật rồi, lão phu nhân của nhà họ Đường…
Anh ta thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn xe của viện kiểm soát đưa Đường Trình Siêu đi tới nhà họ Đường, con ngươi của Diệp Ân Tuấn tối lại, lúc ngủ cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Tống Đình không dám làm phiền Diệp Ân Tuấn, cứ như vậy mà yên lặng chờ đợi.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Anh diệt trừ nhà họ Đường, thay đổi Đường Trình Siêu, thậm chí đem Nhan Như Ngọc ném xuống biển, nhưng sau khi anh làm xong những chuyện này, anh vẫn cảm thấy trống vắng khó chịu.
Anh dường như đã suy nghĩ về Thẩm Hạ Lan đến phát điên rồi.
Nghĩ về lúc cô nhăn mày, nụ cười của cô, mọi cử chỉ đó thậm chỉ khiến anh sinh ra ảo giác, thật giống như Thẩm Hạ Lan đang ở ngay bên cạnh anh cũng thật giống như chỉ cần anh quay đầu nhìn lại sẽ thấy cô.
Nhưng khi Diệp Ân Tuấn quay đầu lại, thứ anh nhìn thấy chỉ là một chỗ ngồi trống không.
Tống Đình nhìn thấy sự cô độc trong đôi mắt anh nhưng anh ta lại không biết an ủi như thế nào.
“Trở về thôi.”
Diệp Ân Tuấn trở lại bệnh viện.
Bác sĩ đối với tình trạng của anh thì cũng quá quen thuộc, chỉ cần anh trở lại thì bác sĩ sẽ không nói câu nào mà trực tiếp điều trị cho anh, nhưng khi Diệp Ân Tuấn rời đi, bác sĩ cũng không đi tìm, bởi vì người đó biết có tìm thì cũng là vô ích thôi.
Lúc Mike nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, anh ta biết anh đã xử lí xong hết chuyện Đường Trình Siêu, anh ta vui mừng vì Diệp Ân Tuấn không có làm khó Dư Kinh Hồng nhưng anh ta lại dám nhắc tới chuyện này.
Nhìn dáng vẻ do dự của Mike, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Trông chừng cô ta, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không thì đừng trách tôi.”
Đây đã là giới hạn cuối cùng của Diệp Ân Tuấn.
Mike nhanh chóng gật đầu, thề với mình rằng sẽ giam cầm Dư Kinh Hồng cả đời, cũng sẽ không để cho cô ta xuất hiện ở trước mặt Diệp Ân Tuấn nữa.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi mệt, đều đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bao gốm cả Tống Đình ở bên trong.
Trong phòng bệnh trống rỗng, nhiệt độ xung quanh dường như lạnh hơn rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn bọc chăn ngồi ở trên giường, đúng lúc nhìn ra ánh nắng bên ngoài, nhưng anh không còn cảm thấy ấm áp nữa.
Hạ Lan của anh rốt cuộc đang ở đâu?
Có phải là phúc lớn giống 5 năm trước sẽ còn sống không?
Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng ngồi không yên.
Anh đứng dậy, lái xe đi đến bãi biển.
Anh thấy được có một người đang đứng trên bãi biển, mái tóc dài phất phơ theo làn gió cho người ta buồn bã và cô đơn.
Là Tiêu Ái.
Diệp Ân Tuấn không nói gì, cũng cùng bà ấy đứng trên bờ biển, nhìn biển cả vô tận, một loại xúc động truyền đến người anh, có phải rằng chỉ cần nhảy xuống thì anh sẽ được cùng với Thẩm Hạ Lan rồi không.
Tiêu Ái nhìn thấy Diệp Thừa Ân cũng tới không biết làm sao mở miệng.
Hai người không nói một lời nào mà cứ đứng ở đó như vậy nhưng lại nhận sự ăn mòn của gió biển, tay chân lạnh đi, lòng cũng nguội lạnh đi.
Dù sao thì anh vẫn còn chút lưu luyến.
Anh vẫn còn có Nghê Nghê
Nghê Nghê còn cần anh hiến thận, nếu không Thẩm Hạ Lan làm sao có thể yên tâm được?
Diệp Ân Tuấn xoay người muốn rời đi, Tiêu Ái cuối cùng cũng mở miệng.
“Khi nào cậu trở về nước?”
Diệp Ân Tuấn hơi dừng bước lại, thấp giọng nói: “Không biết, có thể là ngày mai cũng có thể là chờ mấy ngày.”
“Tôi cùng cậu trở về.”
Lời này của Tiêu Ái khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
“Có ý gì?”
“Hạ Lan là con gái của tôi và Hoắc Chấn Phong.
Lúc còn sống con bé không có gia đình, hôm nay con bé chết rồi tôi phải trả lại thân phận thuộc về con bé.
Tiêu Ái giọng khàn khàn không còn như lúc trước.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Khi còn sống bà không biết quý trọng thì bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì?”
“Cho dù là có hay không có tác dụng, con bé cũng đã sống trên đời này.
Là tôi cho nó mạng sống thì tôi phải phải cho nó thân phận.
Cho dù là nó sống hay chết, nó đều là con của nhà họ Hoắc.”
“Có ý nghĩa gì sao? Cho đến khi chết Hạ Lan vẫn không biết được thân thế của mình, bà cùng cô ấy ở cạnh nhau lâu như vậy, mà cô ấy cũng không biết bà là mẹ ruột của mình!”
Diệp Ân Tuấn không phải là đang trách Tiêu Ái.
Mỗi người đều có chỗ khó nói của riêng mình.
Bây giờ thân phận của Tiêu Ái nhạy cảm đặc thù như vậy, đừng nói đến tin xấu.
Dù chuyện tình cảm của bà ấy cùng Dư Dương đã lan truyền nhưng vì Dư Dương là người Mỹ, Tiêu Ái là bộ trưởng bộ ngoại giao, nhiều khi mối quan hệ này khiến cho công việc của bà ấy tốt hơn, nên bà ấy cũng mắt nhắm mắt mở xem như không nói gì cả.
Nhưng bây giờ bà ấy phải nói ra mọi chuyện của mình cùng Hoắc Chấn Phong, chuyện này liên quan đến việc Tiêu Ái có thể kéo dài hay không
Diệp Ân Tuấn nhìn Tiêu Ái, anh vẫn luôn cảm thấy người đàn bà này vô cùng lạnh lùng, đối với ai cũng không quá nhiệt tình nhưng anh nghĩ bà ấy vì Thẩm Hạ Lan mà có thể như vậy.
Tiêu Ái nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, cười khổ nói: “Cậu cảm thấy tôi rất vô tâm phải không?”
“Mỗi người đều có lựa chọn không giống nhau, bà phải suy nghĩ thật kĩ, lần này trở về nói rõ tất cả mọi chuyện rất có thể sẽ phạm sai lầm về nguyên tắc, sợ rằng sự nghiệp chính trị của bà cũng chấm dứt.”
“Tôi đã gửi đơn xin từ chức rồi, tôi cũng đã nói rõ vấn đề của mình với tổ chức, phía trên xử phạt như thế nào, tôi cũng chấp nhận.”
Tiêu Ái nói vô cùng bình thản nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn hơi khiếp sợ.
Bà ấy còn có mấy năm nữa thì sẽ nghỉ hưu, khi đó nửa đời sau của bà ấy sẽ là một người mà mọi người hâm mộ, chỉ cần bà ấy không nói ra quan hệ của mình và Hoắc Chấn Phong, không nói ra chuyện Thẩm Hạ Lan đã từng là con gái của mình, tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên hoàn hảo.
Nhưng vào lúc này bà ấy lại quyết định dứt khoát như vậy, xem ra bà ấy là thật sự quan tâm Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn cũng yên tâm phần nào hơn.
Cho dù Thẩm Hạ Lan có biết hay không, thì giờ phút này cả đời cô cũng không phải sống vô ích rồi.
Diệp Ân Tuấn thở dài, nói: “Sáng mai tôi lên máy bay.”
“Cảm ơn, làm ơn giữ chỗ cho tôi nhé.”
Tiêu Ái để lại lời như vậy khiến Diệp Ân Tuấn không có cách nào từ chối.
Những chuyện ở nước Mĩ này đã kết thúc cả rồi, anh cũng không nên ở lại nữa.
Thẩm Hạ Lan vẫn không có tin tức, nhiều ngày trôi qua như vậy, cho dù là anh tự mình nhảy xuống thì cũng không thể đem Thẩm Hạ Lan trở về được.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn mong đợi một ngày Thẩm Hạ Lan trở lại, giống như trận hỏa hoạn lần trước vậy, trong lòng anh ôm một tia hi vọng, chỉ cần một ngày không nhìn thấy thi thể cô thì anh sẽ không thừa nhận cô thật sự đã biến mất.
Anh còn có Nghê Nghê
Anh cùng Thẩm Hạ Lan và Nghê Nghê.
Trước đây không lâu bà cụ Diệp mới truyền tin tức, Thẩm Nghê Nghê lại ngất xỉu.
Sau khi bác sĩ kiểm tra mới nói bệnh tình của Thẩm Nghê Nghê không thể kéo dài được nữa.
Cũng may khoảng thời gian nay Thẩm Nghê Nghê nghỉ dưỡng có hiệu quả mới có thể tiếp nhận sự áp lực của ca phẫu thuật.
Diệp Ân Tuấn phải trở về giúp Thẩm Nghê Nghê làm giải phẫu.
Anh không bỏ đi được, thậm chí anh còn muốn phải ở lại đây cùng với Thẩm Hạ Lan, dù không thấy được cô, nhưng anh cũng muốn xây mộtngôi nhà gần đây, làm việc mỗi ngày từ lúc mặt trời mọc, canh gác cho đến lúc mặt trời lặn.
Anh sợ anh đi mất, Thẩm Hạ Lan trở lại không tìm được anh thì sao?
Nhưng bây giờ con gái cũng cần anh, anh phải trở về.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ khó chịu của Tiêu Ái, thấp giọng nói: “Vậy đi cùng đi, tôi đưa bà trở về.”
“Tôi muốn ở chỗ này cùng Hạ Lan một chút, Ngày mai trở về có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không trở lại nước Mỹ nữa.
Sau khi phía trên xét xử, tôi rất có thể sẽ không xuất cảnh được nữa.
Để cho tôi cùng con bé ở thêm một chút nữa.
Hai mươi năm này, thời gian tôi ở cùng con bé quá ngắn, thậm chí tôi còn chưa kịp nhận ra con bé thì chúng tôi đã tách ra như vậy rồi.
Trước khi đi, tôi muốn ở bên cạnh con bé lâu một chút.”
Nhìn thấy Tiêu Ái như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì.
Bây giờ có trách cứ thì tất cả có thể quay lại được sao?
Anh cũng không có ép Tiêu Ái, một mình rời khỏi bãi biển.
Lúc trở lại bệnh viện, Tống Đình đã thu dọn mọi thứ.
Anh ta cảm nhận được sương lạnh trên người Diệp Ân Tuấn, vội vàng lấy áo khoác ra đặt lên vai anh.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ngày mai thêm một vé lên máy bay nữa đi.”
“Tìm được mợ chủ rồi sao?”
Tống Đình có hơi ngạc nhiên và mừng rỡ.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh lắc đầu nói: “Bộ trưởng Tiêu sẽ về với chúng ta.”
Trong ánh mất của Tống Đình hiện ra sự thất vọng cùng cô đơn.
“Được.”
Hai người cũng không nói gì nữa.
Màn đêm buông xuống nhưng Diệp Ân Tuấn làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh muốn Thẩm Hạ Lan so với năm năm trước càng muốn hơn.
Dưới giường dường như đặc biệt trống trải, anh nằm ở phía trên cảm thấy lạnh như băng.
Anh không kiểm được mà nhớ lại lúc hai người họ ở chung một chỗ.
Nửa đêm người phụ nữ đó luôn đem đôi chân dài để trên hông của anh, hai tay ôm anh giống như bạch tuột, cả người đều ấm áp.
Có cô ở đây, anh không cảm thấy lạnh cũng không cảm thấy trống trải nhưng hôm nay cô đang ở nơi nào vậy?
Diệp Ân Tuấn thực sự không biết như thế nào, đúng dậy mặc quần áo rồi lại đi ra biển, anh phát hiện Tiêu Ái vẫn còn đứng ở đó.
“Bộ trưởng Tiêu, bà như vậy sẽ bị cảm.”
Diệp Ân Tuấn không muốn nói chuyện nhưng lại không thể không nói dù sao thì đây cũng là mẹ ruột của Thẩm Hạ Lan.
Cả người Tiêu Ái đã sắp lạnh cóng nhưng bà ấy vẫn không nhúc nhích nhìn mặt biển, thấp giọng hỏi: “Cậu nói Hạ Lan có thể đi đâu được chứ? Biển mênh mông rộng lớn này trừ chỗ lên bờ là ở đây, những bờ khác cũng không quá xa, con bé là một cô gái lại hôn mê không tỉnh, có thể đi chỗ nào được đây? Cậu có nghĩ rằng có người đi qua cứu con bé không? Chúng ta đi xem có tàu nào không kiểm tra một lúc nói không chừng lại có thể tìm ra manh mối?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại.
Làm sao anh lại không nghĩ tới điều này chứ?
.