Cục Cưng Có Chiêu


“Chuyện lạ gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn chợt quay người, tốc độ này nhanh đến mức khiến Trương Vũ phải giật nảy mình.

“Cung cấp của thuyền chúng tôi đều có số lượng quy định, nhưng sau khi rời khỏi Hậu Hải, không hiểu vì sao cung cấp của thuyền chúng tôi giảm bớt, hơn nữa cũng không nhìn thấy hòm thuốc trên thuyền đâu.
Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng trên thuyền có trộm, nhưng lại không tìm được kẻ khả nghi.
Ngài biết đấy, thuyền của chúng tôi là thuyền chở hàng, số lượng thủy thủ trên thuyền cố định, đáng tiếc lương thực mỗi ngày của chúng tôi đều đang giảm bớt, cuối cùng hết cách, chúng tôi phải cập bến ở gần Nghi Thành tìm kiếm thức ăn rồi mới trở về, nếu không chúng tôi cũng không kiên trì trở về được.”

Trương Vũ nói như vậy khiến trái tim Diệp Ân Tuấn sống lại lần nữa.

“Thức ăn của các ông đều là số lượng quy định.”

“Đúng vậy!”

“Không có người trộm thức ăn sao?”

“Điều này là không thể nào! Thủy thủ của chúng tôi đều từng được huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa thời gian ra biển tương đối dài, không thể nào không tuân theo quy định.
Mọi người đều biết, ở trên biển, thức ăn và nước ngọt là thứ cơ bản nhất đảm bảo sự sống cho chúng tôi, vì vậy tất cả mọi người sẽ không làm bậy.
Nhưng từ sau khi rời khỏi Hải Hậu nước Mỹ, lương thực và nước ngọt của chúng tôi đều giảm bớt, mà chúng tôi lại không tìm ra người ăn trộm là ai, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.
Rất nhiều người nói rằng có lẽ chọc phải thứ gì không sạch sẽ, cho nên tất cả mọi người đều kiêng kỵ.”

Trương Vũ nói như vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Có lúc, chạy trên biển trong thời gian dài, rất nhiều người đều sẽ tin tưởng một ít truyền thuyết, mặc kệ có khoa học có căn cứ hay không, bọn họ chỉ có thể tin tưởng, dù sao ai cũng không tìm được lời giải thích hợp lý.

Diệp Ân Tuấn lại không nghĩ như vậy.

Không thể nào vô duyên vô cớ không thấy thức ăn nước uống đâu, nếu như những thứ khác còn dễ nói, nhưng thứ bọn họ mất lại là hòm thuốc.

Hòm thuốc?

Chẳng lẽ có người bị thương?

Sẽ là Thẩm Hạ Lan sao?

“Tôi có thể lên thuyền xem không?”

“Có thể!”

Trương Vũ biết Diệp Ân Tuấn, Tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, cũng từng ủy thác vận chuyển hàng hóa, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gì, hơn nữa cục trưởng của cục hàng hải cũng đã tự mình dẫn người vào, người ta muốn xem thuyền chở hàng, một thuyền trưởng như ông ta có thể nói gì đây?

Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đi theo Trương Vũ lên thuyền chở hàng.

Thuyền chở hàng rất lớn, cũng rất rộng rãi, bởi vì đã dỡ hết hàng hóa xuống, trông thuyền vô cùng trống trải.

Sau khi lên thuyền, Diệp Ân Tuấn lại hỏi: “Bình thường các ông nghỉ ngơi ở nơi nào?”

“Chúng tôi có phòng của mình, có tất cả mười mấy người, đều ở trong phòng nghỉ ngơi bên kia.”

Trương Vũ chỉ vào phòng nghỉ ngơi.

Diệp Ân Tuấn đi đến quan sát, phòng nơi này đều mang tính chất ký túc xá, bởi vì đều là đàn ông nên khá dơ dáy, thậm chí còn có mùi tất thối.

Anh che mũi quan sát một lượt, sau khi lui ra thì xác định Thẩm Hạ Lan sẽ không trốn ở nơi này.

“Còn có nơi nào khác có thể giấu người không?”

“Có thì cũng có, nhưng chúng tôi từng xuống dưới xem thử, không có ai.
Chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi.”

Trương Vũ nói xong thì chỉ vào nhà kho nhỏ bên dưới khoang tàu, nói: “Chính là nơi này, bình thường chúng tôi để một chút hàng lậu mà bản thân mang về cho người nhà và bọn nhỏ ở trong này, đều chất đống bên trong, kỳ lạ là lương thực và nước ngọt của chúng tôi ít đi, nhưng những hàng hóa cá nhân mà chúng tôi mang về lại không ít đi.”

Khi nghe thấy Trương Vũ nói như vậy, Diệp Ân Tuấn muốn đi xuống xem.

Tống Đình vội vàng ngăn cản anh.

“Tổng giám đốc Diệp, để tôi xuống xem trước, bên dưới này khá hẹp, hơn nữa mùi hương cũng rất nồng, cứ để tôi xuống đi.”

“Tôi xuống.”

Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến những điều này.

Chỉ cần có thể tìm được manh mối liên quan đến Thẩm Hạ Lan, núi đao biển lửa gì anh cũng có thể đi vào.

Thấy anh như vậy, Tống Đình cũng không ngăn cản nữa, nghiêng người tránh đường.

Diệp Ân Tuấn đi ngang qua người Tống Đình xuống dưới.

Nhà kho rất thấp, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể khom người đi xuống, toàn bộ quá trình đều không thể đứng thẳng.

Trong nhà kho có mùi vị của ẩm mốc, nhưng bởi vì hàng hóa đều bị lấy đi cả rồi nên tương đối trống trải, bên trong gần như là vừa nhìn đã tỏ.

Nơi này trơ trụi, căn bản không có cách nào giấu người.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy thất vọng.

Nếu không có ở đây, vậy Thẩm Hạ Lan có thể ở đâu?

Chẳng lẽ không phải một mình cô leo lên? Còn có người khác ở cùng cô sao?”

Diệp Ân Tuấn không thể không suy đoán như vậy.

Tống Đình không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, mùi hương nơi này khá nồng, anh ta nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, hay là chúng ta đi lên trước đi.”

Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, chưa từ bỏ ý định mà nhìn một lượt nữa, thậm chí đi dọc men theo mỗi chiếc lò luyện than cốc trong nhà kho, đột nhiên phát hiện mấy sợi tóc.

Đó là tóc dài của phụ nữ!

Chiều dài không khác với tóc của Thẩm Hạ Lan lắm, chỉ là mấy sợi tóc trong một góc của nhà kho, bởi vì khá tối nên rất khó nhìn ra.
Nếu không phải Diệp Ân Tuấn cẩn thận đi một vòng, có lẽ cũng không phát hiện ra được.

Anh mau chóng cất tóc dài, cẩn thận bọc lại, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta về thôi.”

“Được.”

Tống Đình đỡ Diệp Ân Tuấn ra khỏi nhà kho.

Trương Vũ thấy bọn họ đi ra, nhìn dáng vẻ dường như không thu hoạch được gì, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, tôi chỉ biết có vậy.”

“Cảm ơn ông.”

Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói, sau đó rời đi.

Cục trưởng của cục hàng hải thấy Diệp Ân Tuấn không tìm được manh mối mà mình muốn, ngượng ngùng nói: “Tổng giám đốc Diệp, thật ngại quá, ngài xem…”

“Không sao, cảm ơn các ông.”

“Đừng khách khí, đừng khách khí, chúng tôi nên làm mà.”

Diệp Ân Tuấn rời khỏi cục hàng hải, nói với Tống Đình ở bên cạnh: “Điều tra những điểm đỗ trên dọc đường của bọn họ, xem có ai lên bờ không.”

“Vâng!”

Diệp Ân Tuấn lại về Hải Thành, đưa tóc trong tay cho khoa giám định, so sánh với DNA mà Thẩm Hạ Lan để lại.

Rất nhanh đã có kết quả, đúng là tóc của Thẩm Hạ Lan.

Trái tim Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên kích động.

Cô còn sống!

Cô chưa chết!

Cô ngồi thuyền chở hàng về rồi.

Nhưng bây giờ cô đang ở đâu?

Diệp Ân Tuấn không biết, cảm giác manh mối vừa đến đã bị đứt mất.

Anh nói tin tức tốt này cho Tiêu Ái.

Tiêu Ái cũng vô cùng vui mừng.

Sau khi người của nhà họ Hoắc biết Tiêu Ái trở về, gọi điện thoại hẹn gặp bà, Tiêu Ái bảo Diệp Ân Tuấn đi cùng, Diệp Ân Tuấn không từ chối.

Người hai bên gặp mặt tại khách sạn Hilton.

Xa cách nhiều năm, khi Hoắc Chấn Đình và bà cụ Hoắc nhìn thấy Tiêu Ái, hai người đều sững sờ.

Mặc dù thời gian có để lại dấu vết trên khuôn mặt Tiêu Ái, nhưng bọn họ vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Ái chính là người phụ nữ trong bức ảnh của Hoắc Chấn Phong.

“Bộ trưởng Tiêu.”

Hoắc Chấn Đình lễ phép lên tiếng.

Tiêu Ái thản nhiên nói: “Tôi đã đệ đơn từ chức, bây giờ không còn là bộ trưởng gì nữa, mọi người có thể gọi tôi là Tiêu Ái.”

Bà cụ Hoắc vẫn luôn nhìn Tiêu Ái, đột nhiên lên tiếng: “Cô là bạn gái của con trai cả Hoắc Chấn Phong của tôi?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Ái thản nhiên đối mặt với bà cụ Hoắc, nói tất cả chuyện lúc trước ra.

Sau khi bà cụ Hoắc nghe xong thì thổn thức không thôi.

“Nếu như năm đó tôi biết cô mang thai, dù thế nào tôi cũng sẽ đưa cô về nhà họ Hoắc.”

“Bà à, tất cả đều là số mạng.”

Tiêu Ái cung rất đau buồn.

Lúc trước nếu không phải bước vào con đường cùng, sao bà lại bỏ con của mình chứ?

Lúc ấy Hoắc Chấn Phong ra chiến trường, mà bà cũng vì áp lực gia đình mà không thể không đi thi làm nhà ngoại giao, không ngờ lại đỗ.

Nhưng bà lại đang mang thai, không có cách nào nhập học.
Lúc đó điều kiện vô cùng khắt khe, nhất định phải là gia đình trong sạch, khi kiểm tra chính trị, Tiêu Ái phải mất rất nhiều công sức mới giấu diếm được, khi bà biết mình mang thai thì không thể không xin tạm nghỉ học, nói với bên ngoài rằng mình mắc phải bệnh lạ, cần chữa trị, cũng mời người làm bệnh án.

Lúc đó suy nghĩ của bà rất đơn giản, Hoắc Chấn Phong không nói một tiếng đã tòng quân, ra chiến trường, không hề quan tâm đến cảm giác của bà, vậy thì bà đi thi làm nhà ngoại giao, trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc cho ông ta thấy được, bà cũng không phải chỉ biết vẽ tranh, chỉ biết làm gánh nặng liên lụy đến ông ta.

Lại không ngờ sau lần đó, hai người âm dương xa cách.

Bà cụ Hoắc nghe xong tất cả thì vô cùng khó chịu.

“Trước khi Hoắc Chấn Phong tòng quân đã nói với tôi, nói nó có một người bạn gái vô cùng tốt, nhưng thời gian làm lính rất khổ, hơn nữa người không có quân hàm và quân công, ba năm đầu cấm yêu đương.
Lúc ấy Hoắc Chấn Phong nói chỉ cần có thể sống qua ba năm sẽ trở lại cầu hôn cô.
Đáng tiếc chờ đến khi nó có thể nói chuyện cưới gả, lại không thấy tung tích cô đâu.
Năm đó Hoắc Chấn Phong vô cùng rầu rĩ, hối hận mình không để lại phương thức liên lạc cho cô, nó sai người tìm cô rất lâu, nhưng đều không có tin tức của cô.”

“Lúc ấy tôi đã đến bộ ngoại giao, thuộc đơn vị bí mật quốc gia, tất cả hành tung đều được bảo mật, vì vậy ông ấy không thể nào tìm được tôi.”

Tiêu Ái không biết Hoắc Chấn Phong trở về tìm mình, nếu như biết, có lẽ bọn họ còn có thể gặp mặt một lần.

Bà cụ Hoắc nhắc lại con trai mình, tâm trạng đặc biệt khó chịu.

“Đời này con trai tôi chỉ yêu một người phụ nữ là cô.
Nó không tìm thấy cô nên đã dâng hiến tất cả bản thân cho quân đội và quốc gia.
Lúc đó, nó gần như dành toàn bộ thời gian nghỉ tìm kiếm cô, đáng tiếc cô lại bặt vô âm tín, cuối cùng nó mang theo thất vọng trở về quân đội, từ đó về sau không quay về nữa, khi chúng tôi có tin tức thì cũng chính là tin tức nó hi sinh.
Trong di vật cả nó, tất cả đều là chân dung của cô.
Mặc dù trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng hơn hai mươi năm trước tôi đã biết cô, cũng đã nhìn thấy chân dung của cô rồi.”

Vành mắt bà cụ đỏ lên.

Trong lòng Tiêu Ái cũng không chịu nổi.

Hoắc Chấn Đình đưa di vật của Hoắc Chấn Phong cho Tiêu Ái.

“Anh cả nói nếu như có một ngày có thể gặp bà, bảo chúng tôi giao những thứ này cho bà.”

Tiêu Ái nhận lấy, thoáng nhìn qua, ngoài chân dung của bà thì còn có một chiếc đồng hồ đeo tay.

Đó là một chiếc đồng hồ có tuổi đời xa xưa, là đồng hồ đeo tay mà Tiêu Ái mua tặng Hoắc Chấn Phong sau khi hai người bọn họ xác định quan hệ không lâu.

Lúc đó Hoắc Chấn Phong nói giỡn, đồng hồ còn, người còn.
Vì câu nói không may này mà Tiêu Ái tức giận một trận.

Bây giờ đồng hồ vẫn còn, nhưng Tiêu Ái lại không cầm được nước mắt.

Đồng hồ còn, vậy Hoắc Chấn Phong đâu rồi?

Tiêu Ái nắm chặt đồng hồ trong tay, khóc nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi làm mất con cháu của nhà họ Hoắc, là tôi đánh mất Hạ Lan, rất xin lỗi.”

Bà cụ Hoắc cầm tay bà nói: “Cũng may chúng ta biết Hạ Lan là con cháu của nhà họ Hoắc, chỉ là ba mẹ Thẩm không biết, chuyện này chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Ba mẹ Thẩm nuôi dưỡng Hạ Lan hơn hai mươi năm, vẫn cho rằng đó là con gái ruột thịt của mình.
Bây giờ bất chợt nói cho bọn họ rằng Hạ Lan là con cháu của nhà họ Hoắc chúng ta, bọn họ phải tiếp nhận chuyện này như thế nào đây?”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui