Cục Cưng Có Chiêu


Xoa đầu cô như trẻ con vậy?
“Tóc rối rồi!”
Diệp Ân Tuấn có chút tức tối tiến lên, vuốt mạnh chỗ tóc của Thẩm Hạ Lan mà Lăng Thiên Vũ vừa chạm vào hai cái, giống như chỉ có như vậy mới có thể lau sạch hơi thở của Lăng Thiên Vũ.

Đáng ghét!
Lăng Thiên Vũ đó coi anh là người chết sao?
Lại dám trêu chọc người phụ nữ của anh ngay trước mặt anh như thế.

Sau khi về nước, anh nhất định phải dạy dỗ Lăng Thiên Vũ này tử tế mới được.

Diệp Ân Tuấn thầm nghĩ, sắc mặt có chút bất thiện, dù đồ hóa trang cũng không che giấu được sát ý và ghen ghét của anh vào lúc này.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn cười, lại sợ kích thích Diệp Ân Tuấn, nên chỉ có thể chịu đựng.

“Được rồi, chúng ta cũng ra ngoài đi, cũng không biết phía Thanh Loan và anh họ thế nào rồi.


Hiện cứ chờ sau khi Lăng Thiên Vũ đưa người ra ngoài, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu kế hoạch nhằm vào Vu Phong.

Vừa vặn, anh ta đã cho em mấy viên thuốc, chúng ta có thể tiện tay cho vào rượu của Vu Phong, sau đó thần không biết quỷ không hay bắt anh ta trói lại.

Anh thấy thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến kế hoạch của mình, mà không hề chú ý đến sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi.

“Anh nhớ thuốc độc mà em cho Phương Thiến cũng là anh ta cho?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, không rõ tại sao Diệp Ân Tuấn lại đột ngột hỏi chuyện đó.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại trở nên khó coi hơn.

“Lần trước anh ta cũng đối với em như vậy hả?”

“Như nào?”
Thẩm Hạ Lan hơi mờ mịt, lập tức nhớ tới hành động vừa rồi của Lăng Thiên Vũ đối với mình, vội nói: ‘Không hề, không hề, lần trước anh ta rất bình thường, ai biết lần này anh ta uống phải thuốc điên gì?”
“Sau này cách xa anh ta một chút.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ tức tối của Diệp Ân Tuấn, không khỏi buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

“Vu Phong không dễ đối phó như vậy, hạ độc trong rượu của anh ta cũng không chắc chắn thành công.

Trước tiên, chúng †a vẫn cứ tìm một căn phòng để ẩn náu đã, rồi xem tình hình mà hành động.”
“Được”
Đối với hành động này, Thẩm Hạ Lan vẫn nghe lời Diệp Ân Tuấn.

Hai người nhanh chóng tìm được một con đường nhỏ, đi theo mấy người phục vụ và giúp việc tiến vào đại sảnh, nhân lúc mọi người không để ý đi đến một gian phòng.

Diệp Ân Tuấn lợi dụng máy tính ảo trong †ay vô hiệu hóa camera giám sát, rồi mới yên tâm ngồi trên ghế sô pha.

“Em có đói không? Anh đi chuẩn bị cho em chút đồ ăn nhé?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, lo lắng hỏi.

“Không cần đâu, em tạm thời không đói bụng, có điều gian phòng này không tệ, chắc là phòng khách, dùng cho người uống nhiều nghỉ ngơi nhỉ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận