Cục Cưng Có Chiêu


Bà cụ Diệp cũng không dám chậm trễ, vội vàng theo Diệp Ân Tuấn cất bước đi vào.

Tiểu Thi vẫn đang được bác sĩ băng bó vết thương lại.

Tay của Thẩm Minh Triết cũng đủ độc, trực tiếp cào rách miệng vết thương, Tiểu Thi đau đến mức gọi ba gọi mẹ, hiện nay cũng không thể dùng thuốc tê, tự nhiên phải nhẫn nhịn.

Càng đau, Tiểu Thi càng tức giận.

Cô ta vậy mà lật thuyền trong mương, bị một thằng nhóc thối tha bắt nạt.

Há lại có lý này!

“Thằng nhóc thối đó đâu? Thằng oắt đó đâu? Dẫn nó qua đây cho tôi, tôi phải băm nó ra!”

Tiểu Thi đau đớn nên bắt đầu la hét.

Y tá không thèm để ý đến lời cô ta nói, thậm chí chủ động phớt lờ, có điều lại bị Diệp Ân Tuấn vừa đến cửa nghe được.

“Cô muốn băm ai?”

Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Ân Tuấn khiến Tiểu Thi ngây ra, bác sĩ y tá cũng ngây ra, có điều sau đó có hơi căng thẳng.

Tiểu Thi là khách quý của nhà họ Diệp, bây giờ trừ loại chuyện này, bác sĩ y tá thật sự không biết nên giải thích làm sao với Diệp Ân Tuấn, đặc biệt là sắc mặt bây giờ của Diệp Ân Tuấn có thể dùng đít nồi đen xì để hình dung.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bước vào, mắt của Tiểu Thi lập tức mừng rõ, có điều lập tức giả bộ thành bộ dạng đáng thương, nói: “Diệp tổng, tôi bị người ta bắt nạt.”

“Vậy sao? Ai bắt nạt cô? Ai dám bắt nạt khách quý của nhà họ Diệp chúng tôi?”

Diệp Ân Tuấn cười lạnh, nói chuyện mang theo tia mỉa mai, đáng tiếc Tiểu Thi không có nghe ra.

Bác sĩ và y tá muốn bước lên nói cái gì đó, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Ân Tuấn làm đông lại, người nào người nấy đứng ở một bên không dám ho he.

Diệp Ân Tuấn nếu như tức giận, giậm chân, bác sĩ và y tá của bệnh viện này đều thất nghiệp.

Bọn họ không những thầm mắng Tiểu Thi ở trong lòng, không có việc gì đi chọc giận một đứa trẻ làm cái gì? Bây giờ liên lụy đến bọn họ không nói, khí áp thấp này của Diệp Ân Tuấn quả thật có thể khiến người ta đông chết.

Tiểu Thi lại cho rằng Diệp Ân Tuấn là vì cô ta mà tức giận, ít nhiều có hơi mừng thầm, thì càng thêm chêm vào.

“Diệp tổng, cũng không biết là đứa trẻ của nhà ai, chạy vào thì làm rách vết thương của tôi, anh xem tôi cũng bị bệnh rồi.
Đứa trẻ đó còn nói ba của nó có thế lực lớn nhất Hải Thành, bảo tôi đừng chọc giận nó.
Anh nói xem trẻ con bây giờ, đều bị chiều thành cái dạng gì? Phụ huynh của nhà đó cũng thật là, không trông chừng con cái cho tốt, còn để con cái chạy ra ngoài làm loạn, quả thật ném vào đồn để cảnh sát dạy dỗ.”

“Vậy sao?”

Giọng nói của bà cụ Diệp cũng truyền vào sau đó.

Tiểu Thi nhìn thấy bà cụ Diệp cũng đến, ít nhất cảm thấy có hơi không đúng, có điều vẫn gật đầu nói: “Phải, bà cụ Diệp, đứa trẻ nhà này và người lớn của nhà này đều quá ngang ngược rồi.
Đây không phải là đánh vào mặt của nhà họ Diệp hay sao?”

“Không phải, bà cụ Diệp, Diệp tổng, sự việc không phải như thế!”

Y tá cũng không nghe tiếp được nữa, cũng mặc kệ liệu có mất đi công việc của mình hay không, vội vàng bước tới nói.

Tiểu Thi lại hằn học trừng mắt với người y tá: “Chỗ này có phần cô nói chuyện sao?”

“Cô ta sao không thể nói? Cô ta là y tá nhà họ Diệp chúng tôi mời đến.”

Bà cụ Diệp dứt lời này, Tiểu Thi không dám nói gì nữa.

Y tá quả thật là bà cụ Diệp mời đến.

Thấy bà cụ Diệp đã lên tiếng, y tá lúc này nói lại một lượt mọi chuyện.

“Bà cụ, đứa trẻ đó chính là trong phòng không có ai, đến đây đi vệ sinh, cô Tiểu Thi kêu tôi đuổi cậu bé ra ngoài, tôi không nghe theo cô ấy, cô ấy lấy ly nước ném tôi, cũng vì thế mà rách vết thương, tôi vội đi gọi bác sĩ, đứa bé lại mót tiểu nên tôi để cậu bé đi vệ sinh ở đây, trong lòng nghĩ cô Tiểu Thi không thể xuống giường, chắc không làm tổn hại được đứa bé đó, ai biết khi chúng tôi quay lại…”

Lời đằng sau y tá không có nói tiếp, thật ra không biết nên nói thế nào, nhưng bất luận là Diệp Ân Tuấn hay bà cụ Diệp đều đã biết phát sinh đằng sau.

Thì ra Thẩm Minh Triết đến đây đi vệ sinh.

Bọn họ bởi vì đau lòng cho cháu trai và con trai, cũng không cảm thấy điều này có gì không ổn.

Trẻ con mà, thích gõ cửa cũng không có gì, nhưng một cô gái 18 tuổi, đánh một đứa trẻ 4 tuổi, chuyện này thế nào cũng không nói nổi.

Tiểu Thi thấy y tá nói ra tất cả mọi chuyện, không tránh khỏi có hơi khẩn trương.

“Không phải, bà cụ, là thằng nhóc đó cố tình đến gây chuyện, nó căn bản không phải tới đi vệ sinh, nó chính là đến tìm tôi gây sự.
Bà xem vết cào này của tôi, chính là nó dùng tay cào.”

“Cô Tiểu Thi, nói chuyện phải theo lương tâm, đứa trẻ đó và cô không thù không oán, nó tại sao muốn đến bắt nạt cô?”

Y tá tức đùng đùng hỏi ngược lại, khiến cho Tiểu Thi không đáp lại được.

Sắc mặt của bà cụ Diệp vô cùng khó coi, bà ta lạnh lùng nói: “Đi dẫn đứa bé đó đến cho tôi.”

Các y tá bác sĩ vội đi làm theo.

Thẩm Minh Triết được trông chừng từ nãy bây giờ được đưa vào.

Thẩm Minh Triết vừa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp thì lập tức òa khóc nhào vào trong lòng bà cụ Diệp.

“Bà nội, có người bắt nạt cháu.”

Một tiếng bà nội này của cậu bé trực tiếp khiến Tiểu Thi sốc nặng.

“Nhóc gọi bà ấy là gì?”

Lời của Tiểu Thi Thẩm Minh Triết không thèm để tâm, trực tiếp ngẩng mặt của mình lên, ủy khuất nói: “Cháu bị hủy dung rồi, phải làm sao đây? Tương lai không tìm được vợ thì phải làm sao?”

Nếu như là bình thường, Diệp Ân Tuấn nghe thấy lời này chắc chắn sẽ giễu cợt Thẩm Minh Triết vài câu, một đứa trẻ ranh biết gì là vợ?

Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt sưng đỏ này của con trai, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn âm trầm đến đáng sợ.

“Đau không?”

Anh nhàn nhạt mở miệng, lại mang theo một tia đau lòng.

Thẩm Minh Triết vội gật đầu.

“Ba, người phụ nữ xấu xa này đánh con! Hu hu, cô ta đánh con! Đau quá! Con cũng không dám nói chuyện, răng cũng đau!”

Nói rồi cậu bé thở lưỡi ra, trên khóe miệng mang theo một tia máu.

Bà cụ Diệp lúc này lòng đau như cắt.

“Tiểu Thi, cô quá đáng quá rồi! Bất luận cháu trai của tôi có quậy phá thế nào, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi! Cô sao có thể ra tay độc ác với một đứa trẻ như thế? Cô đã cứu cháu gái của tôi tôi rất cảm kích cô, nhưng không đại biểu cô có thể tùy tiện đánh cháu trai của nhà họ Diệp chúng tôi!”

Lời này của bà cụ Diệp quả thật giống như một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đỉnh đầu của Tiểu Thi.

“Cái gì? Nó, nó là cháu trai của nhà họ Diệp?”

Cô ta bị sốc nặng rồi!

Sao lại như thế?

Thẩm Minh Triết còn không chê sự việc trở nên lớn hơn mà nói: “Tôi đã nói với cô ba của tôi là người có thực lực nhất Hải Thành, nhưng cô nói ba của tôi đến rồi cô cũng không sợ.
Người phụ nữ xấu xa! Mẹ của tôi không ở đây, nếu không mẹ của tôi chắc chắn không để tôi bị cô bắt nạt.
Cô còn nói cô ngay cả mẹ của tôi cũng không để vào mắt, càng huống chi là tôi.”

Lời này vừa dứt, Tiểu Thi trở nên khẩn trương rồi.

“Tôi khi nào nói mẹ của cậu chứ?”

“Cô đã từng nói, cô nói với dì y tá, cô nói cô ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không để vào trong mắt, chứ huống chi là một đứa trẻ ranh như tôi.
Dì y tá cũng ở đó, có phải không? Dì?”

Thẩm Minh Triết trực tiếp đưa mắt sang y tá.

Cô y tá ít nhiều có hơi ngại, có điều vẫn gật đầu nói: “Phải, cô Tiểu Thi quả thật đã nói lời này.”

Cô ta không biết cậu chủ nhỏ trước mắt là cháu trai của nhà họ Diệp, cái này nếu như biết, cô ta chắc chắn tái phát bệnh tim mất.

Trời ạ!

Cháu trai của nhà họ Diệp vậy mà bị Tiểu Thi đánh! Mà y tá như cô ta vậy mà không bảo vệ được chủ.

Y tá càng nghĩ càng sợ hãi.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có thể dùng từ lạnh như băng sương để hình dung.

“Cô không để Thẩm Hạ Lan vào trong mắt là có ý gì?”

Cậu nhóc lạnh lùng hỏi.

Tiểu Thi đột nhiên có hơi sợ hãi rồi.

“Không, không có ý gì, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi.”

“Cô nói linh tinh, cô chắc chắn không phải thuận miệng nói như thế, mặt của mẹ tôi đã sưng rồi, cô nói có phải cô đánh không? Cô chắc chắn đánh mẹ tôi giống như đánh tôi!”

Giọng của Thẩm Minh Triết đặc biệt vang, cũng chỉ thẳng tội Tiểu Thi.

Tiểu Thi lập tức hoảng.

“Tôi không có! Tôi không có đánh Thẩm Hạ Lan, thật sự không có! Huống chi tôi cũng không biết cậu bé là con của nhà họ Diệp, tôi nếu như biết, tôi chắc chắn…”

“Cô chắc chắn sẽ không đánh tôi có phải không? Bởi vì cô sợ đắc tội với nhà họ Diệp.
Nhưng cô chính là người phụ nữ xấu xa, mẹ của tôi trước giờ không trang điểm, ngay cả lên sân khấu nhận giải cũng không trang điểm, sao có thể dị ứng mỹ phẩm? Tôi chẳng qua chỉ đến thăm cô, cô lại bắt nạt tôi như thế.
Người phụ nữ như cô thật sự quá xấu xa!”

Thẩm Minh Triết càng nói càng tức, nhưng sắc mặt của Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp lại càng lúc càng khó coi.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Bà cụ Diệp đột nhiên nghĩ tới, lúc đó y tá chắc ở đây.
Ánh mắt của bà ta không khỏi nhìn sang y tá

Y tá rùng mình, vội nói: “Là cô Tiểu Thi kêu bà Diệp rót cho cô ấy ly rượu, bà Diệp đã rót nước, khi đưa cho cô ấy, cô Tiểu Thi trực tiếp hất nước nóng lên mặt của bà Diệp.
Tôi lúc đó bị dọa sợ, vội chạy ra ngoài lấy khăn lạnh đến chườm, kết quả khi quay lại bà cụ người đến.”

Nghe y tá nói, tay của Diệp Ân Tuấn nắm chặt vào nhau, hận không thể trực tiếp đánh Tiểu Thi.

Vợ của anh vậy mà bị một cô gái 18 tuổi hắt nước bẩn?

Vợ con của anh ở dưới mí mắt của anh liên tiếp bị người ta bắt nạt, mà Thẩm Hạ Lan vậy mà không có nói với anh, điểm này khiến Diệp Ân Tuấn vô cùng tức giận.

Sắc mặt của bà cụ Diệp cũng rất khó coi.

Thì ra đây mới là chân tướng của sự việc.

Bà ta còn nói Thẩm Hạ Lan ích kỷ, bởi vì ghen mà cố tình nhằm vào Tiểu Thi, không ngờ vậy mà là Thẩm Hạ Lan chịu ủy khuất.

Bà ta thậm chí còn phê bình Thẩm Hạ Lan.

Chức mẹ chồng này bà ta rốt cuộc làm thế nào vậy?

Sắc mặt của bà cụ Diệp cũng tối sầm xuống.

Tiểu Thi đột nhiên hoảng.

“Không phải, bà cụ, Diệp tổng, cô y tá này cầm tiền của Thẩm Hạ Lan, cố ý vu khống tôi!”

“Vậy con trai tôi bị đánh cũng là vu khống cô sao?”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Tiểu Thi, ánh mắt đó vậy mà khiến Tiểu Thi có hơi không dám nhìn thẳng.

Vết thương của cô ta đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ lại không màng tới.
Cô ta đột nhiên phát hiện, mọi chuyện bản thân nhận được khi hiến một quả thận, có khả năng bị hủy như thế.

Không!

Không thể!

Cô ta đánh cược hạnh phúc nửa đời sau mới đổi được một cơ hội như này, cô ta sao có thể để bị hủy như thế?

Đầu óc của Tiểu Thi nhanh chóng xoay chuyển.

Cô ta đột nhiên khóc, khóc rất thương tâm, rất đáng thương.

“Xin lỗi, là tôi làm không tốt, nhưng đó cũng là vì Thẩm Hạ Lan ép tôi.
Cô ta kêu tôi rời khỏi Hạ Thành, rời khỏi nhà họ Diệp, không cho phép lại gần Diệp tổng, tôi cũng chỉ là nhất thời nóng giận mới động thủ.
Còn cậu chủ nhỏ, tôi không biết cậu ấy là con của nhà họ Diệp, nhưng thật sự cậu ấy làm rách vết thương của tôi, tôi mới động thủ.”

Lời của Tiểu Thi khiến Thẩm Minh Triết lập tức bật khóc.

“Con muốn tìm mẹ! Con muốn tìm mẹ! Hu hu, mặt của con đau quá, con muốn tìm mẹ!”

Thẩm Minh Triết không cần phản bác cái gì, chỉ cần khóc như vậy, mặc kệ là bà cụ Diệp hay Diệp Ân Tuấn, trái tim đều muốn vỡ nát.

Vào lúc này, một chuỗi tiếng bước chân nhanh chóng đi về phía này.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui