Cục Cưng Có Chiêu


Lúc Thẩm Hạ Lan ấn nút nghe, thuận tiện đứng dậy đi ra ngoài, có rất nhiều chuyện cô không muốn phải nói ở trước mặt của con cái, tránh để cho đứa trẻ biết những mặt không tốt.

“Chú út có chuyện gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu với bà cụ Diệp, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Kể từ lúc Thẩm Hạ Lan gọi chú út, bà cụ Diệp liền biết là ai gọi điện thoại tới, chỉ có Thẩm Minh Triết là không rõ cho lắm.

“Bà nội, mẹ của cháu còn có chú út nữa ạ?”

“Đúng vậy, sắp tới cháu sẽ có nhiều người nhà hơn, là người nhà của mẹ cháu, cũng là người nhà của cháu, nếu như có thời gian thì để bà nội dẫn cháu đi gặp bọn họ nha.”

Bà cụ Diệp cũng không biết là bây giờ phải nói với bọn nhỏ chuyện này như thế nào, nó quá mức phức tạp, hơn nữa Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không có thời gian để xử lý những chuyện này.

Đợi đến lúc những thứ đen tối mất hết rồi, đương nhiên là bà sẽ để cho bọn họ nhận những người họ hàng này.

“Dạ được ạ.”

Thẩm Minh Triết không hỏi gì nhiều, tiếp tục nói chuyện chơi đùa với Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại di động ra khỏi phòng, sau đó Hoắc Chấn Đình mới thấp giọng nói: “Hạ Lan, bây giờ sức khỏe của cháu như thế nào?”

“Vẫn ổn, sao vậy ạ?”

Hoắc Chấn Đình không biết chuyện giữa cô và Tiểu Thi, cho nên chuyện liên quan đến gương mặt của mình bị bỏng cũng đè xuống, hiện tại Hoắc Chấn Đình đột nhiên lại hỏi chuyện này, ngược lại làm cho Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.

Hoắc Chấn Đình ho khan một tiếng, nói: “Nói chuyện với cháu chút thôi mà, cháu đừng có gấp, tuyệt đối đừng sốt ruột.”

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan vẫn có chút bất an.

Hoắc Chấn Đình thở dài một hơi rồi nói: “Ba mẹ nhà họ Thẩm vẫn rất lo lắng chuyện của cháu, cháu trở về từ nước ngoài mà cũng chưa về nhà mà là đến bên kia, xảy ra chuyện gì bên đây đều phải giấu ba mẹ nhà họ Thẩm.
Nhưng mà trước đây không lâu ba mẹ Thẩm vẫn biết tình huống của cháu, biết thiếu chút nữa cháu bị trúng đạn, được Diệp Ân Tuấn cứu ra, mẹ Thẩm nhất thời kích động bệnh tim tái phát đã nhập viện rồi, hiện tại vẫn còn đang cấp cứu.”

“Mẹ của cháu đang ở bệnh viện nào?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan thắt chặt lại.

Đều là do cô không tốt.

Sao cô lại không biết suy nghĩ cho ba mẹ vậy chứ?

Hoắc Chấn Đình nghe thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng, vội vàng nói: “Cháu đừng có sốt ruột, lúc chú nhận được tin tức thì mẹ Thẩm đã đến bệnh viện trung tâm thành phố rồi, trước mắt đang ở chỗ của cháu, nghe nói là đang ở trong phòng phẫu thuật số hai, cháu có thể đi đến đó xem thử.”

“Cháu biết rồi chú út, cảm ơn chú.”

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại thì nhanh chóng chạy đến phòng phẫu thuật số hai, nhưng mà cô chạy mấy bước liền dừng lại, sau đó quay người đi về phòng bệnh nói chuyện này với bà cụ Diệp, nhờ bà cụ Diệp chăm sóc cho hai đứa nhỏ, mình lại chạy về phía phòng phẫu thuật một lần nữa.

Thẩm Minh Triết nghe thấy là bà ngoại của mình ngã bệnh, Thẩm Hạ Lan lại lo lắng như vậy, cậu bé cũng không yên lòng: “Bà nội, không bằng để cháu đi cùng với mẹ cháu đến đó.”

“Cháu có thể được không?”

Thật ra thì bà cụ Diệp cũng không yên tâm về Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Minh Triết liền vội vàng gật đầu nói: “Bà yên tâm đi ạ, cháu là con trai mà, trước khi sức khỏe của lão Diệp vẫn còn chưa khôi phục, cháu là đàn ông ở trong nhà, đương nhiên không có vấn đề gì rồi ạ.”

Nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, bà cụ Diệp đau lòng muốn chết đi được, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu.

“Được rồi, đi đi, chú ý an toàn.”

“Dạ.”

Thẩm Minh Triết nhảy xuống cái ghế, Thẩm Nghê Nghê lập tức bắt lấy tay của Thẩm Minh Triết rồi nói: “Anh ơi, anh muốn đi xem bà ngoại hả, đợi đến lúc bà ngoại khỏe rồi thì anh nhất định phải dẫn em đến đó thăm bà ngoại đó nha.”

“Được rồi, em mau chóng để cho mình khỏe lại nhanh đi, chỗ nào anh cũng dẫn em đi hết.”

Thẩm Minh Triết giống như là một người lớn sờ sờ lên đầu của Thẩm Nghê Nghê, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Thẩm Hạ Lan chạy chậm cả một đường đến phòng phẫu thuật số hai, lúc nhìn thấy ba Thẩm, cánh mũi của cô đột nhiên chua xót.

Mấy ngày không gặp, tóc ở thái dương của ba Thẩm đều bạc trắng.

Có thể nhìn thấy được chuyện thân thế của mình đã đả kích đến hai người già biết bao nhiêu.

Nhưng cho dù như vậy, khi biết được mình đang gặp nguy hiểm thì hai người vẫn lo lắng cho cô trước sau như một.

Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào gọi: “Ba ơi…”

Dường như là ba Thẩm ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ánh mắt có hơi ẩm ướt.

“Hạ Lan, mẹ của con, bà ấy…”

“Mẹ không có việc gì đâu, thật đó, bà ấy không có việc gì đâu.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp cầm lấy tay của ba Thẩm, lúc này mới phát hiện tay của ba Thẩm phát lạnh.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đến, ít nhiều gì ba Thẩm cũng đã cũng cố được tâm trạng.

Ông thấp giọng nói: “Cả đời này mẹ của con đều đi theo ba, vẫn chưa được hưởng hạnh phúc gì hết, con nói xem nếu như bà ấy đi trước ba, vậy thì ba phải làm sao bây giờ đây?”

“Sẽ không đâu, ba à, mẹ con mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, bà ấy vẫn còn có một khoảng thời gian dài để ở bên cạnh của ba mà.
Huống hồ gì hai người lại nuôi lớn con như vậy, con chưa kịp báo hiếu với hai người, hai người nhất định phải sống thật tốt.”

Khóe mắt Thẩm Hạ Lan rưng rưng.

Lúc này dường như là ba Thẩm mới nghĩ tới cái gì đó: “Thân thế của con…”

“Con mãi mãi là con gái của ba mẹ, con họ Thẩm, con tên là Thẩm Hạ Lan, cả một đời này đều là như vậy.”

Thẩm Hạ Lan thốt ra lời này, rốt cuộc ba Thẩm cũng không khống chế nổi mà nước mắt tuôn trào.

“Bên phía nhà họ Hoắc…”

“Chuyện này là do con quyết định, chẳng cần biết con là con của ai, con chỉ biết là từ nhỏ đến lớn bắt đầu kể từ khi con hiểu chuyện là ba và mẹ đã dạy cho con đi đường như thế nào, là hai người đã dạy con bi bô tập nói, dạy đạo lý làm người.
Trong lòng của con, ba và mẹ chính là ba mẹ ruột của con, ai cũng không thể thay thế được.”

“Được được, mẹ con nghe thấy lời nói này của con thì cũng yên lòng.”

Ba Thẩm nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan, đã trôi qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng nỗi lo cũng đã được buông xuống.

Vì muốn tốt cho con, ông biết thật ra để Thẩm Hạ Lan trở về nhà họ Hoắc là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà ông với mẹ Thẩm đều không nỡ.

Cả đời này chỉ xem Thẩm Hạ Lan là đứa con gái duy nhất, hiện tại đột nhiên đứa con gái này lại không phải là của mình, cảm giác này thật sự làm cho người ta không chịu đựng được.

Đã Thẩm Hạ Lan chỉ nhận bọn họ, vậy thì đã đủ rồi.

Lúc Thẩm Minh Triết chạy đến gần thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc với một người lạ.

Cậu bé có chút lo lắng gọi: “Mẹ ơi.”

Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu nhìn lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Minh Triết, cô vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng mà lại vẫy tay với Thẩm Minh Triết.

“Minh Triết, đến đây gặp ông ngoại đi con.”

Ba Thẩm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn đứa bé trước mặt, đột nhiên kích động.

“Đây là Minh Triết, là con của con?”

“Đúng vậy, là con trai của con.
Ba, chờ mẹ ra rồi con sẽ dẫn theo cháu ngoại gái đến đây thăm hai người.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan để ba Thẩm vội vàng gật đầu.

Ông kích động nhìn Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết vô cùng nhanh nhẹn bước lên phía trước, lễ phép nói: “Cháu chào ông ngoại, cháu tên là Thẩm Minh Triết, năm nay cháu bốn tuổi.”

“Được được được, cháu trai ngoan, lần đầu tiên ông ngoại gặp cháu cũng không biết cho cháu cái gì mới tốt, để một lát nữa ông đi chọn đồ chơi đẹp tặng cho cháu nha, cháu đừng ghét bỏ ông ngoại.”

Ba Thẩm kích động cầm tay của Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết lớn lên giống Diệp Ân Tuấn, nhưng mà mũi miệng lại cực kỳ giống với Thẩm Hạ Lan.

Ông hết sức vui mừng, nhìn cậu bé trước mặt giống như là huyết mạch của mình để lại, loại cảm giác này thật sự để ba Thẩm không thể khống chế sự kích động.

Đối với ba Thẩm, Thẩm Minh Triết vẫn còn thấy hơi lạ lẫm, nhưng mà nhìn thấy Thẩm Hạ Lan rất quan tâm đến ông, cậu bé ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ba Thẩm rồi ngồi xuống.

“Ông ngoại, cháu không cần cái gì hết đâu, chỉ cần ông ngoại và bà ngoại khỏe là được rồi, như thế này mẹ của cháu cũng không cần phải lo lắng, cháu cũng đã rất vui vẻ.”

“Đứa nhỏ ngoan.”

Ba Thẩm ôm Thẩm Minh Triết vào trong ngực, nơi thiếu thốn trong trái tim rốt cuộc cũng đã được lấp đầy.

Thẩm Hạ Lan nhìn cảnh tượng này, thầm mắng mình không lập tức dẫn bọn nhỏ đến gặp ba mẹ Thẩm.

Bọn họ đã già rồi, thứ mà bọn họ muốn nhìn thấy cũng chỉ là con gái bình an hạnh phúc, con cháu đầy đàn.

Đèn ở phòng phẫu thuật đã tắt.

Mẹ Thẩm được đẩy ra ngoài.

“Bác sĩ, mẹ của tôi như thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan liền vội vàng đứng lên đón bác sĩ.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống rồi nói: “Đã không còn chuyện gì nữa, trái tim của bà ấy không tốt, gần đây có lẽ là do quá mức kích động, sau này đừng để cảm xúc của bà ấy quá kích động, cũng may là đưa đến kịp thời, đã không có gì đáng lo nữa rồi, nhưng mà cần phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy mẹ Thẩm không có chuyện gì, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô phát hiện sắc mặt của mẹ Thẩm vô cùng khó coi, mặt cũng đã gầy đi, xem ra là mấy ngày nay mẹ Thẩm trôi qua không tốt lắm.

Đưa mẹ Thẩm vào trong phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan kiên trì muốn ở lại chăm sóc, đương nhiên là ba Thẩm khuyên can không được.

Thẩm Minh Triết ở bên cạnh của ba Thẩm vô cùng ngoan ngoãn, ba Thẩm vô cùng thích.

Một nhóm người trao đổi một hồi, mẹ Thẩm đã tỉnh dậy.

Lúc bà nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cảm xúc hết sức kích động.

Thẩm Hạ Lan cầm lấy tay của bà rồi nói: “Mẹ đừng kích động mà, bác sĩ đã nói rồi, mẹ không thể kích động quá mức được.
Con không sao đâu, Diệp Ân Tuấn cũng không có chuyện gì, chúng con đều rất tốt.
Mẹ nhìn đi, con dẫn Thẩm Minh Triết, là cháu trai của mẹ đến đây này.
Minh Triết, đến đây con.”

Thẩm Minh Triết nghe thấy Thẩm Hạ Lan gọi cậu bé, cậu bé vội vàng đi đến bên cạnh mẹ Thẩm, ngọt ngào gọi một tiếng “bà ngoại” gọi làm cho nước mắt của mẹ Thẩm chảy ra.

“Được được được, bà không sao đâu, bà thật sự không có chuyện gì.”

Lúc mà mẹ Thẩm nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không có chuyện gì thì đã tốt hơn một nửa rồi.

Người một nhà kích động nói với nhau một hồi, bởi vì mẹ Thẩm mệt mỏi cho nên đã ngủ thiếp đi.

Ba Thẩm kéo Thẩm Hạ Lan ra ngoài, lo lắng hỏi: “Có phải là con với Minh Triết ở nhà họ Diệp sống không tốt hay không, ba biết là nhà họ Thẩm kém hơn nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc, nhưng mà ba và mẹ của con mãi mãi là hậu thuẫn của bọn nhỏ, nếu như con phải chịu thiệt thòi gì thì nhất định phải nói với ba, cho dù ba có nhiều cái mạng già này thì ba cũng sẽ lấy công đạo về cho con và bọn nhỏ.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy ba Thẩm nói như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Ba, sao ba lại nói như thế chứ, con và Minh Triết ở nhà họ Diệp rất tốt mà.”

“Con đừng có gạt ba.”

Ba Thẩm thở dài một tiếng rồi nói: “Đều là do ba với mẹ con vô dụng, để con bị thiệt thòi cũng không dám trở về nói với chúng ta, mặc dù ngay từ đầu con gả cho Diệp Ân Tuấn ba mẹ đã không đồng ý, nhưng mà hiện tại các con cũng đã có con cái rồi, nếu như nhà họ Diệp còn làm khó con thì ba quyết không đồng ý.”

“Ba, rốt cuộc là ba đang nói cái gì vậy? Hay là ba nghe thấy lời đồn phong phanh từ đâu ra, mẹ chồng của con và Ân Tuấn đối xử với con rất tốt, sao ba đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Thẩm Hạ Lan thật sự không biết gì hết.

Rốt cuộc ba Thẩm làm sao thế này?

Sao đột nhiên vẫn cứ luôn chắc chắn là cô và Thẩm Minh Triết ở nhà họ Diệp sẽ bị thiệt thòi?

Chẳng lẽ là ai lại nói gì đó với ba mẹ ở nhà họ Thẩm?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui