“Tử Thất!”
Thẩm Hạ Lan chạy nhanh tới, nhìn thấy Lam Tử Thất với đôi mắt không có hồn đang co rúm trong một góc, giống như là một đứa bé bị vứt bỏ, cứ run lẩy bẩy không ngừng.
Ánh mắt của cô đã không còn sự mạnh mẽ như cũ, thậm chí còn mang theo một tia yếu ớt, vừa đụng một cái liền vỡ tan.
Thẩm Hạ Lan ôm thật chặt lấy cô, lại bị cô đẩy ra, giống như đã tiến trong một không gian bị khóa chặt không nghe không nhìn không nghĩ không khóc.
Giống như là một đứa con nít dễ tổn thương, cố nén nước mắt, cố giấu sự yếu ớt.
“Xin lỗi, tớ tới chậm, Tử Thất, là tớ đây, tớ là Hạ Lan.”
Lúc Thẩm Hạ Lan muốn đến gần Lam Tử Thất, Lam Tử Thất đột nhiên há mồm ra trực tiếp cắn lên cánh tay của Thẩm Hạ Lan.
“Bà chủ.”
“Đừng đến đây, tôi không sao hết.”
Thẩm Hạ Lan ngăn cản không cho Tống Đình đến gần, cứ mặc cho Lam Tử Thất cắn mình, giống như là muốn phát tiết nỗi bất an và sợ hãi đó mất đi.
Mùi máu tươi nhàn nhạt thoang thoảng trong miệng của Lam Tử Thất, tạm thời để lý trí của cô khôi phục lại.
Cô bỗng nhiên buông lỏng Thẩm Hạ Lan ra.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất nhẹ, nhẹ giống như là lông vũ, sợ hù dọa đến Lam Tử Thất.
Cổ tay của cô đang chảy máu.
Lam Tử Thất nhìn thấy cảnh này thì “ô” một tiếng khóc lên.
“Hạ Lan, tớ thật sự rất sợ, tớ cứ luôn gọi điện thoại cho cậu nhưng mà vẫn luôn không có người nào nhận, tớ cho là cậu không cần tớ nữa rồi, huhu… Cái tên khốn nạn kia ném một mình tớ ở chỗ này, buổi tối gió thổi phù, khắp nơi đều là hủ tro cốt, tớ sợ hãi thật sự, bị hù dọa muốn chết luôn rồi!”
Lam Tử Thất khóc đến ruột gan đứt từng đoạn, thậm chí đã sắp không thể thở nổi rồi.
Thẩm Hạ Lan đau lòng vỗ sau lưng cô, nhưng mà cũng nghe thấy từ trong miệng của Lam Tử Thất nói ra tên khốn nạn.
Ánh mắt của cô hơi híp lại, cứ mặc cho Lam Tử Thất phát tiết xong rồi sau đó mới đỡ cô dậy từ dưới đất lên.
Hai chân của Lam Tử Thất gần như tê dại, cảm giác ngưa ngứa để cô nhe răng trợn mắt, không có sự bá khí và mạnh mẽ của thường ngày.
Tống Đình liền vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Đối với Tống Đình, Lam Tử Thất vẫn có ấn tượng, lúc nhìn thấy Tống Đình thì ít nhiều gì cô cũng hơi bất ngờ, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Diệp Ân Tuấn cũng đến đây hả?”
“Không có đâu, anh ấy vì cứu tớ mà bị thương rồi, bây giờ đang dưỡng thương ở bệnh viện.”
Thẩm Hạ Lan nói đơn giản một chút.
Lam Tử Thất hơi sững sờ, dường như là không tin tưởng Diệp Ân Tuấn có thể vì Thẩm Hạ Lan mà cản đao gì đó, nhưng mà cho đến bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chưa từng lừa gạt cô.
Xem ra là đối với Diệp Ân Tuấn, cô phải bắt đầu đánh giá lại từ đầu rồi.
Lam Tử Thất không nói gì nữa, mặt cho Thẩm Hạ Lan đỡ mình bước đi xuống.
Nhưng mà bậc thang ở phía dưới nhiều lắm, dựa vào một mình cô ta thì có lẽ đi không nổi.
Tống Đình vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tử Thất, Lam Tử Thất trông mạnh mẽ như thế nào, làm cho anh ta cảm thấy Lam Tử Thất chỉ có bề ngoài như một người phụ nữ, nhưng trên thực tế là một nữ hán tử.
Khi nhìn thấy Lam Tử Thất yếu ớt mà không có sự chuẩn bị trước, Tống Đình đột nhiên cảm thấy mềm lòng, có một loại cảm giác thương tiếc không hiểu sao lại xông lên trên đầu.
Anh ta không tự chủ được mà nói: “Để tôi cõng cô đi, mấy ngày nay bà chủ không được nghỉ ngơi tốt cho lắm, cũng không đỡ cô nổi đâu, từ nơi này đi xuống dưới còn có hơn một trăm bậc thang nữa, bây giờ tình trạng cơ thể của cô chỉ sợ là không được.”
Lam Tử Thất giống như là không nghĩ đến Tống Đình lại đột nhiên mở miệng nói, đối với yêu cầu của Tống Đình, ít nhiều gì cũng có chút do dự.
Thẩm Hạ Lan quan sát tình huống thực tế rồi nói: “Vẫn để Tống Đình giúp cậu đi, thiệt là chúng ta không thể đi xuống nổi nữa đâu.”
Sức khỏe của cô, cô biết.
Lại mang theo Lam Tử Thất nữa, chỉ sợ là trời đến tối ba người cũng không thể đi xuống khỏi nghĩa trang này.
Lam Tử Thất nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Không có gì đâu, tôi là đàn ông mà, cũng nên làm chút chuyện mà đàn ông nên làm.”
Tống Đình mỉm cười, sau đó lại ngồi xuống trước người của Lam Tử Thất.
Đây là lần đầu tiên Lam Tử Thất được một người đàn ông cõng ở trên lưng, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, mặc dù nghĩ đây là cách trong tình thế cấp bách, nhưng mà gương mặt vẫn đỏ đến cổ.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy buồn cười.
Lam Tử Thất luôn không có cảm giác với đàn ông, thế mà cũng lộ ra một mặt xấu hổ như thế, quả thật rất hiếm thấy.
Lam Tử Thất bò lên trên lưng của Tống Đình.
Tống Đình đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này nhẹ giống như là lông hồng.
“Bình thường cô không ăn cơm hả?”
Tống Đình nhẹ giọng hỏi.
“Hả?”
Lam Tử Thất hơi bất ngờ, lúc này mới ý thức được là Tống Đình đang hỏi cái gì, cô vội vàng lắc đầu nói: “Sức khỏe của tôi rất tốt, nếu như anh cảm thấy tôi quá nặng thì có thể bỏ tôi xuống, tôi đi từ từ cũng được.”
“Tôi nói là cân nặng của cô quá nhẹ, con gái không cần thiết phải giảm cân, cơ thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”
“À.”
Lam Tử Thất đột nhiên không biết phải nói tiếp như thế nào.
Thẩm Hạ Lan buồn cười nhìn bọn họ, đi theo sau lưng bọn họ đi xuống phía dưới.
Tống Đình cõng Lam Tử Thất nên đi không nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn Thẩm Hạ Lan có đuổi theo kịp hay là không, một người phải coi chừng hai người cũng không quá luống cuống tay chân.
Lúc xuống đến chân núi, xe của Tống Đình đã bị kéo đi.
Tống Đình hơi sững sờ, đặt Lam Tử Thất qua một bên, cởi áo khoác của mình ra bỏ xuống dưới đất rồi nói với Lam Tử Thất: “Độ ẩm ở đây có hơi nặng, cô ngồi trên áo khoác của tôi một lát đi, để tôi đi tìm xe, chắc có lẽ là bị bảo vệ ở chỗ này kéo đi rồi, lúc dừng xe quá gấp nên không tìm chỗ đậu xe.”
Nói xong, anh ta nhẹ gật đầu với Thẩm Hạ Lan, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lam Tử Thất cảm thấy choáng váng.
Mình mới gặp người đàn ông này có mấy lần đâu, chỉ sợ là nói chuyện sơ sơ, thậm chí cũng không tính là người quen gặp nhau là gật đầu, nhưng mà lại ga lăng như thế, cái này cũng làm cho Lam Tử Thất cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt của Lam Tử Thất cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Đình, không khỏi dùng tay đụng đụng vào cánh tay của cô, trêu ghẹo cười nói: “Coi trọng người ta à?”
“Nói cái gì đó, chỉ là đột nhiên cảm thấy người bên cạnh Diệp Ân Tuấn cũng chưa chắc đều khốn nạn như vậy.”
Sắc mặt của Lam Tử Thất đỏ lên một lần nữa.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cái gì gọi là chưa chắc ai cũng khốn nạn như vậy, Diệp Ân Tuấn nhà bọn tớ không có khốn nạn đâu, được chưa hả?”
“Biết biết biết rồi, Diệp Ân Tuấn nhà các cậu là tốt nhất, tốt đến nỗi qua tám năm mà cậu cũng không quên nữa.
Chịu không nổi cậu luôn ấy, dù sao thì đối với Diệp Ân Tuấn tớ vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, mặc dù nói hiện tại anh ta đối xử với cậu không tệ, nhưng mà sau này ai biết được đâu chứ, còn phải tiếp tục quan sát nữa.”
Lam Tử Thất nói đến Diệp Ân Tuấn thì cũng không có gì hòa nhã, dù sao thì năm năm trước Thẩm Hạ Lan bởi vì Diệp Ân Tuấn mà chịu khổ nhiều lắm, người khác không biết nhưng người bạn thân như cô thì biết rất rõ ràng.
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan cảm thấy cảm động với sự bảo vệ của cô, không khỏi bước lên ôm chặt lấy bả vai của cô rồi nói: “Biết là cậu tốt với tớ, nhưng mà Ân Tuấn đối xử với tớ không tệ đâu.
Năm năm trước anh ấy không thấy rõ tình cảm đối với tớ, hiện tại còn không phải là đã biết đền bù rồi đó à?”
“Giờ cậu muốn nói gì thì nói, đến lúc đó đừng có chạy đến trước mặt tớ mà khóc lóc là được rồi.
Nếu như cái thằng cha Diệp Ân Tuấn đó lại để cho cậu chật vật và khổ sở giống như năm năm trước, vậy thì tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.”
Lam Tử Thất nói rất bất lực.
Thật ra thì cô chỉ hi vọng Thẩm Hạ Lan hạnh phúc vui vẻ là được rồi.
Ban đầu cho rằng Thẩm Hạ Lan rời khỏi Diệp Ân Tuấn có lẽ là sẽ có một cuộc sống mới, một tình cảm mới, nhưng mà bây giờ đã trôi qua năm năm rồi, Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn vẫn còn như trước đây, cô còn có thể nói cái gì nữa đâu.
Là bạn thân của nhau, cô chỉ có thể ủng hộ.
Thấy sắc mặt của Lam Tử Thất đã hơi khôi phục một chút, lúc này Thẩm Hạ Lan mới lên tiếng hỏi: “Là cái tên khốn nào đã ném cậu tới nơi này vậy?”
Vừa nói đến đây, Lam Tử Thất giận đến nỗi muốn giết người.
“Tống Dật Hiên đó, sau này tớ nhất định phải chơi chết anh ta.”
Lam Tử Thất cắn răng nghiến lợi nói.
Đã rất nhiều năm rồi cô không tức giận như vậy, cũng chưa từng sợ hãi như vậy, đều là do cái tên Tống Dật Hiên đó, quả thật ghê tởm đến cực điểm.
Anh ta còn ghê tởm hơn là Diệp Ân Tuấn.
Lam Tử Thất hận không thể ăn thịt của anh ta, uống máu của anh ta, sau đó chặt xương cốt anh ta vỡ vụn ra cho chó ăn.
Thấy bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan lại không dám hỏi nữa.
“Sao Tống Dật Hiên lại ném cậu tới chỗ này vậy?”
“Cậu không cần phải quan tâm ân oán của bọn tớ đâu, tớ biết là mối quan hệ của cậu với Tống Dật Hiên không tệ, nhưng mà Hạ Lan à, chuyện ngày hôm nay tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu! Chuyện của tớ với anh ta, cậu tốt nhất đừng có nhúng tay vào, nếu không thì…”
“Được rồi được rồi, tớ không quan tâm, được chưa hả?”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nghe Lam Tử Thất nói lời tàn nhẫn, cũng rất ít khi nhìn thấy Lam Tử Thất bị chọc giận thành cái dạng này, nhưng mà cô biết Lam Tử Thất người không phạm ta ta không phạm người.
Đúng là lần này Tống Dật Hiên có chút quá đáng rồi.
Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn định nói đỡ cho Tống Dật Hiên, hiện tại xem ra vẫn nên thôi đi.
Người đàn ông này tự mình tạo nghiệt, tự mình đi gánh chịu hậu quả.
Tống Đình lái xe đến rất nhanh.
Lam Tử Thất nhìn thấy Tống Đình trở về, đột nhiên thu lại bộ dạng giương nanh múa vuốt của mình, trở nên thục nữ hẳn ra.
Thẩm Hạ Lan giống như là một tên trộm, cười cười nói: “Nè, sẽ không phải coi trọng người ta thật rồi đó chứ? Không bằng để tớ mở lời cho cậu nha?”
“Cậu bớt nói tào lao đi, chỉ là do lúc nãy người ta rất ga lăng, tớ lại làm như một nữ hán tử thì không tốt lắm đâu, chị này cũng có tố chất lắm chứ bộ.”
Lam Tử Thất lắp bắp nói.
Thẩm Hạ Lan cười giống như là một tên trộm.
“Tố chất hả? Cậu xác định là cậu có nó?”
“Thẩm Hạ Lan!”
Lam Tử Thất bực mình trừng mắt Thẩm Hạ Lan, nhìn Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa đã không nín được cười.
Tống Đình không biết là bọn họ đang nói cái gì, chỉ dừng xe lại, xong xuống xe mở cửa ra nói với Thẩm Hạ Lan: “Bà chủ, nếu không thì ngày hôm nay bà chủ ngồi ở phía trước đi?”
“Tôi ngồi ở đằng sau cho, chân của Tử Thất vẫn còn chưa khôi phục, anh ôm cô ấy lên ghế lái phụ đi, cho thuận tiện một chút, không cần phải để ý đến tôi đâu, tôi như thế nào cũng được hết.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lại làm Lam Tử Thất cảm thấy ngượng ngùng.
“Tớ không có vấn đề gì đâu, ngồi đằng sau cũng được mà.”
“Để tôi ôm cô.”
Tống Đình không đợi Lam Tử Thất nói xong, trực tiếp xoay người lại bế Lam Tử Thất lên.
Trên người của anh ta có một mùi hương của xà phòng rất dễ ngửi, nhàn nhạt, một mùi thơm thoang thoảng làm cho người ta có cảm giác trong lành.
Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình đập có chút nhanh, gương mặt cũng nóng như thiêu đốt.
Đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông ôm kiểu công chúa như thế này.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi hơi cong lên, xem ra chuyện lần này cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.
Sau khi ba người lên xe, Tống Đình quan tâm thắt dây an toàn cho Lam Tử Thất kỹ càng, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan lên xe rồi thì mới khởi động xe.
“Bà chủ, chúng ta đi đâu đây, trước tiên chở cô Lam về nhà hay sao? Hay là đưa bà chủ về bệnh viện trước?”
Tống Đình vô cùng bình tĩnh.
Lam Tử Thất vừa muốn nói gì đó, Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng.
“Đến bệnh viện đi, cả tối ngày hôm nay Tử Thất đều ở đây, cũng không biết là có bị cảm hay không nữa, đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, vậy tôi mới yên tâm được.”
“Vâng.”
Tống Đình trực tiếp định vị xe đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Lam Tử Thất còn muốn nói điều gì đó, lại bị Thẩm Hạ Lan lắc đầu từ chối.
.