Thẩm Hạ Lan sắp xếp hết tất cả xong xuôi, lúc chờ Dương Tân đến, bà cụ Hoắc vẫn còn đang được cấp cứu ở bên trong.
Cô nói với Hoắc Chấn Đình một tiếng, sau đó liền muốn rời khỏi.
Tiêu Ái có chút lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Chuyện này con cứ để chú út của con xử lý đi, con là một đứa con gái, thật sự không an toàn đâu.”
Thẩm Hạ Lan biết là Tiêu Ái lo lắng cho mình, nhưng mà ân oán giữa cô với thím Trương không phải chỉ là cô không chủ động gây sự thì liền có thể giải quyết được.
“Dì yên tâm đi, cháu không sao đâu.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Tiêu Ái một tiếng liền rời khỏi bệnh viện.
Dương Tân đã đi theo Thẩm Hạ Lan cả một đoạn thời gian rồi, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan đương nhiên là cảm thấy có chút không bình thường.
“Chủ mẫu, ngày hôm nay muốn đại sát tứ phương hả?”
“Còn chưa biết nữa, nhưng mà đến lúc tôi vào thì ai cũng không được vào, bao gồm cả người của nhà họ Hoắc.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan như đóng băng.
Mặc dù là Dương Tân không biết Thẩm Hạ Lan muốn làm cái gì, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu.
Sau khi đến nhà họ Hoắc, bởi vì Hoắc Chấn Đình đã thông báo thân phận của Thẩm Hạ Lan cho tất cả mọi người, cho nên người của nhà họ Hoắc đương nhiên sẽ không ngăn cản Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đi thẳng một đường đến nhà giam.
Thím Trương cũng không chật vật như trong tưởng tượng của cô, thậm chí còn mang theo vẻ mong chờ, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước vào thì cười càng càn rỡ hơn.
“Cô đến đây để hỏi tội hả? Thế nào, tâm trạng có khó chịu không, có đau đớn không, có nhiều người bởi vì cô mà biến thành bộ dạng hiện tại, cô cảm thấy như thế nào?”
Lúc này thím Trương giống như là một người điên, vừa mở miệng thì chính là trào phúng.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn bà ta, đột nhiên bước lên phía trước rồi đưa tay ra, một cái tát trực tiếp tát qua.
“A! Cô dám đánh tôi, Thẩm Hạ Lan, tôi là mẹ chồng của cô!”
Thím Trương biết là Thẩm Hạ Lan sẽ tức giận nhưng mà bà ta hiểu Thẩm Hạ Lan rất rõ, Thẩm Hạ Lan là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thậm chí còn có chút yếu đuối, nếu không thì tại sao bà ta làm nhiều chuyện như vậy mà Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không có hành động gì?
Đều nói con thỏ tức giận còn biết cắn người, trong cái nhìn của thím Trương, ngay cả con thỏ mà Thẩm Hạ Lan cũng không bằng.
Bởi vì yêu Diệp Ân Tuấn mà cô đã mất đi bản thân mình, đã mất đi tính cách của mình.
Một cái tát hiện tại của Thẩm Hạ Lan làm cho thím Trương cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời cũng làm cho bà ta tức giận không thôi.
“Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn là do tôi sinh ra, cô là vợ của nó, tôi chính là mẹ chồng cô, cô lại dám ra tay với tôi, cô không sợ ông trời đánh cô hả?”
Thím Trương dữ tợn nói.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Bà cũng xứng làm mẹ chồng của tôi nữa hả, bà cũng xứng làm mẹ của Ân Tuấn nữa hả? Nếu như không phải có mối quan hệ này thì bà cho rằng bà thật sự có thể sống đến bây giờ, nhưng mà có một câu nói rất hay gọi là ác giả ác báo, ngày tàn của bà đã đến rồi đấy.”
Nói xong, cô lạnh lùng nhìn thím Trương, giữa đầu lông mày đều là sát ý.
Thím Trương đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhưng mà lại châm chọc cười nói: “Cô giết tôi à? Đừng có nói đùa, Ân Tuấn sẽ không đồng ý đâu, cho dù tôi không phải là mẹ của nó thì nó cũng sẽ không giết tôi, nó còn muốn lợi dụng tôi để tìm người đứng ở sau lưng nữa mà, không phải sao? Chỉ có tôi sống thì các người mới có hi vọng.”
“Bà nghĩ mình quan trọng quá rồi đó.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì trực tiếp cầm lấy con dao từ trong tay của Dương Tân ở bên cạnh.
Con dao vô cùng sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên trên mặt của thím Trương, làm cho bà ta có hơi run rẩy.
“Thẩm Hạ Lan, cô không thể giết tôi được, tôi là mẹ ruột của Ân Tuấn, cô đây là…”
“Bà nói nhiều mấy lời như thế này rồi, có phải thật sự coi rằng mình chính là gia chủ của nhà họ Diệp không vậy? Có thể xem thường tính mạng của bất cứ ai, bà đã làm gì với ba mẹ của tôi, tôi còn chưa kịp tính sổ với bà, bà làm gì với con trai con gái của tôi, tôi cũng không tính sổ với bà, bà thật sự cho rằng tôi yếu đuối lắm à?”
“Chẳng lẽ là không đúng? Cô căn bản chính là một đồ ngu, đồ hèn nhát, cô ngoại trừ yêu Diệp Ân Tuấn ra thì cô còn biết làm cái gì hả, cô chỉ vì yêu một người mà mất đi tự tôn của mình, sống hèn mọn như vậy, cho dù tôi làm gì con cái của cô cô cũng sẽ không có phản kháng gì như vậy ư? Thẩm Minh Triết có một người mẹ giống như cô chính là một nỗi nhục nhã, chính là một cơn ác mộng cả đời này nó không thể nào thoát ra được, chỉ có khi cô chết đi rồi thì nó mới có cuộc sống mới, có thể trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Diệp!”
Thím Trương nói rất rành mạch, Thẩm Hạ Lan lại có chút bi ai.
“Hóa ra sự bao dung và tha thứ của tôi đối với bà ở trong mắt của bà đó chính là tôi không có cách nào phải không, bà vẫn luôn nhằm vào sự thật là mẹ ruột của Ân Tuấn mà ức hiếp tôi, để tôi không thể chống lại và không thể đối xử tệ bạc với bà, thậm chí còn không thể làm gì với bà.
Bởi vì bà biết rằng tôi quan tâm Diệp Ân Tuấn, tôi không thể để cho Diệp Ân Tuấn phải khó xử và khổ sở, đáng tiếc là người làm cho Diệp Ân Tuấn khó xử và khổ sở vẫn luôn là bà.
Bà tự tay đẩy con trai ruột ra khỏi mình, bây giờ bà chẳng những tính kế con trai và con gái của tôi, hãm hại mẹ chồng của tôi, thậm chí là cái tay của bà còn chạm đến nhà họ Hoắc, nếu như tôi tiếp tục tha thứ cho bà có phải là bà thật sự cho rằng Hải Thành đều là của bà, bà muốn làm cái gì thì làm cái đó?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm thím Trương ngây ra một lúc, nhưng mà vẫn cười lạnh nói: “Vậy thì như thế nào chứ, cô có thể làm gì tôi?”
“Chẳng sao cả, chỉ là tôi đột nhiên muốn giết bà, có lẽ là bà chết rồi thì tất cả sẽ kết thúc.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền giơ con dao ở trong tay lên bổ xuống, trực tiếp đâm vào trong ngực của thím Trương, nhưng mà không biết có phải vì tay run hay là không, thế mà lại đâm lệch.
Dù vậy thím Trương vẫn đau đớn chịu không nổi, thậm chí còn sợ hãi.
“Thẩm Hạ Lan, cô dám!”
“Không phải là tôi đã làm rồi đấy à, còn có cái gì không dám nữa chứ, thật ngại quá, vừa nãy tay hơi run một chút, bà yên tâm đi, lần tiếp theo tôi nhất định sẽ ngắm chuẩn.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan không thay đổi sắc mặt rút con dao ra.
Dòng máu ấm áp “phụt” một tiếng, phun lên trên mặt của Thẩm Hạ Lan.
Nhưng mà cô lại không thèm quan tâm chút nào hết, thậm chí cô còn nhìn con dao ở trong tay, buồn bực nói: “Dương Tân, làm như thế nào mới có thể đâm chuẩn vào trong trái tim đây?”
Đây là lần đầu tiên Dương Tân nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ra tay.
Mặc dù là tay của Thẩm Hạ Lan bị run nhưng mà trong khoảnh khắc lúc nãy Thẩm Hạ Lan thật sự muốn giết thím Trương
Dương Tân liền vội vàng bước lên nói cho Thẩm Hạ Lan nghe vị trí chính xác.
Hai người bọn họ cứ làm như là đang thảo luận phải giết một con heo như thế nào, cứ đứng trước mặt của thím Trương mà thảo luận, biểu đạt.
Mặt thím Trương hoàn toàn nghệch ra, rốt cuộc cũng đã bắt đầu sợ hãi.
“Thẩm Hạ Lan, cô không thể giết tôi được, Ân Tuấn sẽ đau lòng, bất kể nói như thế nào thì cũng là tôi đã cho Ân Tuấn mạng sống, nếu như Ân Tuấn biết bộ dạng hiện tại của cô nó sẽ không tha thứ cho cô đâu!”
“Câm miệng!”
Thẩm Hạ Lan lại càng tức giận hơn nữa.
Đều đã đến lúc này rồi, thế mà thím Trương còn lợi dụng tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với bà ta mà bắt đầu áp chế cô.
Thẩm Hạ Lan đặt con dao ở dưới gương mặt của thím Trương, lạnh lùng nói: “Sau này tôi với Ân Tuấn có như thế nào thì cũng đều không có liên quan gì đến bà, bởi vì bà không nhìn thấy, bà phải trả giá đắt cho tất cả những chuyện bà làm ra, nếu không thì con của tôi, người nhà của tôi, bọn họ bị tổn thương thì làm sao bây giờ đây.
Hôm nay tôi giữ lại bà, sau này sẽ có càng nhiều người bị hủy ở trong tay của bà hơn.”
“Cô không thể giết tôi, cô không thể! giết người là phạm pháp, cô không thể giết tôi!”
Thím Trương vùng vẫy, thậm chí muốn tránh thoát sợi dây đang trói buộc ở trên người, bà ta chưa từng có lúc nào sợ hãi giống như lúc này, đáng tiếc là không có hiệu quả gì.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy con dao, nói với Dương Tân ở một bên: “Trái tim nằm ở đây hả?”
“Đúng vậy.”
Dương Tân nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên giơ tay lên.
“Đừng mà! Thẩm Hạ Lan, nếu như cô giết tôi thì cô sẽ phải hối hận, cô sẽ không biết rằng người đang đứng ở sau lưng của tôi là ai, cho dù tôi có chết đi rồi thì cô và con của cô, còn có Ân Tuấn cũng sẽ không thể được an toàn!”
Thím Trương gào thét, hi vọng là Thẩm Hạ Lan có thể nghe thấy những lời này mà thủ hạ lưu tình, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn bổ con dao xuống.
“A!”
Thím Trương đau đến nỗi hét ầm lên.
Thẩm Hạ Lan lại thở dài nói: “Thật là, lại đâm lệch nữa rồi, ngày hôm nay như thế nào vậy chứ, chẳng lẽ còn phải tới lần thứ ba?”
Thím Trương nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì hận không thể lập tức hôn mê.
Trước kia bà ta chưa từng biết là Thẩm Hạ Lan lại có thể đáng sợ như thế.
“Thẩm Hạ Lan, cô cố ý!”
“Ây da, bị bà nhìn ra rồi.”
Thẩm Hạ Lan rút con dao ra một lần nữa.
Thím Trương cảm thấy máu của mình sắp chảy hết rồi.
Bà ta sợ chết.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan, bà ta sắp bị tức chết rồi.
“Cô chơi đùa tôi giống như là đồ chơi, cô cố ý đâm không trúng có đúng hay không hả? Nhưng mà thật ra là cô không dám, cô không dám để cho tôi chết.
Tôi biết ngay mà, cô không dám.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lạnh.
“Bà làm ra nhiều chuyện ghê tởm với mọi người, để trên người của bọn họ phải chấp nhận sự tàn phá của bệnh tật, bà thật sự cho rằng tôi đâm vào hai dao tiễn bà lên đường là được rồi hả? Bà không cảm thấy trả thù như thế này là quá nhẹ nhàng à?”
“Cô có ý gì?”
Lần đầu tiên thím Trương cảm thấy không thể hiểu nổi Thẩm Hạ Lan đang đứng trước mắt.
Chẳng qua là dung mạo của người phụ nữ này thay đổi, hình như là tính cách cũng thay đổi theo, thậm chí hiện tại còn để cho bà ta cảm thấy tê cả da đầu, đoán không ra nổi.
Thẩm Hạ Lan lại khoát tay với Dương Tân ở một bên, Dương Tân lập tức lấy ra một chút bột trắng đưa tới.
Cái mũi của thím Trương rất thính, gần như có thể nghe ra được mùi gì ngay lập tức.
“Thẩm Hạ Lan, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?”
“So với bà tôi còn kém xa lắm đấy.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, lông mày cũng không hề nháy một cái nào, trực tiếp đổ bột trắng lên trên vết thương của thím Trương.
“A!”
Thím Trương đau đến nỗi gần như muốn ngất đi.
Đây chính là muối!
Xát muối lên vết thương có thể ngăn cản máu chảy ra nhưng mà lại có thể làm cho người ta đau đến nỗi hận không thể chết đi ngay lập tức.
Loại cảm giác đau đớn tận xương tủy như thế này lại không kết thúc.
Có làm như thế nào bà ta cũng không ngờ tới hiện tại Thẩm Hạ Lan lại đối xử với người khác như thế này.
Thẩm Hạ Lan đã từng là một người dịu dàng lương thiện như vậy, Thẩm Hạ Lan vì Diệp Ân Tuấn mà có thể mất đi tính mạng của mình, tại sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại vậy chứ?
Từ trước đến nay, bà ta không suy nghĩ mình đã từng làm cái gì với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bà ta đau đến nỗi cả người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không hề thương hại chút nào mà là trực tiếp nâng cằm của bà ta lên, lạnh lùng nói: “Có đau không? Người đàn bà như bà mà cũng biết đau nữa hả, lúc bà bỏ thuốc với bà cụ Hoắc, với mẹ chồng của tôi, thậm chí là con trai của tôi, bà có nghĩ tới bọn họ cũng sẽ đau hay không?”
“Cô giết tôi đi, Thẩm Hạ Lan, cô giết tôi đi!”
Rốt cuộc thím Trương cũng đã cảm nhận được tư vị gọi là sống không bằng chết, chỉ là bà ta không ngờ đến người cho bà ta có loại trải nghiệm như thế này lại là Thẩm Hạ Lan.
Là người phụ nữ mềm yếu như gà, bà ta vẫn luôn xem thường
Thẩm Hạ Lan lại dùng tay mở miệng bà ta ra, nắm chặt lấy cái cằm của bà ta, cưỡng ép đổ một bình thuốc vào trong miệng của thím Trương.
“Cô cho tôi uống cái gì? Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc là cô cho tôi uống cái gì?”
Thím Trương bị ép phải nuốt vào, muốn phun ra, nhưng mà những thứ đó đã tan vào trong miệng, bà ta cảm thấy có một chất lỏng lạnh lẽo và đau rát thuận theo cổ họng mà chạy xuống, trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm.
.