Thẩm Hạ Lan cứ đứng đó mà nhìn nỗi sợ của thím Trương bị phóng đại từng chút một, sau đó cười lạnh nói: “Bà cũng có ngày sợ hãi nữa à? Lúc bà bỏ thuốc người khác bà không nghĩ đến là mình cũng sẽ có một ngày như thế này? Đáng tiếc thật đó, có câu nói gọi là tự làm tự chịu, không biết là bà đã từng nghe thấy chưa nữa.
Thứ mà bà ăn được làm từ loại thuốc bà đã cho người khác ăn, mặc dù các thành phần của nó có thể không tinh khiết bằng của bà, có điều là thứ nên có cũng đều có hết.”
“Thẩm Hạ Lan, cô chết không yên bình đâu, cô sẽ bị trời đánh!”
Thím Trương nghe xong cả người đều đang run rẩy.
Không có người nào hiểu tác dụng của vật kia bằng bà ta.
Chỉ là cho đến bây giờ bà ta không ngờ rằng loại vật này cuối cùng lại rơi vào trên người của mình.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang cười như cũ: “Cho dù tôi có bị thiên lôi đánh thì tôi cũng phải lôi kéo bà cùng một chỗ, còn nữa, quên nói cho bà biết thuốc này chính là Ân Tuấn đã làm ra đó, đồng thời đã tự tay giao cho tôi trước khi tôi đến đây.”
“Cô nói bậy, tôi không tin! Ân Tuấn sẽ không đối xử với tôi như vậy, nó sẽ không.”
Cảm xúc của thím Trương đã hoàn toàn hỏng bét.
Diệp Ân Tuấn chính là nơi ỷ lại cuối cùng của thím Trương.
So với bất cứ người nào, bà ta biết rằng Diệp Ân Tuấn là người mặt lạnh trong nóng.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù là Diệp Ân Tuấn không nói cái gì hết, nhưng mà đối với một người mẹ ruột như bà ta, Diệp Ân Tuấn rất dựa dẫm, rất yêu thích, thậm chí còn bảo vệ, cho dù lúc Thẩm Hạ Lan trở về sau năm năm, Diệp Ân Tuấn biết bà ta phản đối thì anh cũng suy nghĩ cho thân phận của bà ta, mà không làm ra chuyện gì quá đáng với bà ta.
Cho dù Thẩm Minh Triết có bị bà ta dùng thuốc mang đi, Diệp Ân Tuấn vẫn không tính sổ gì hết, chuyện này đối với thím Trương mà nói chính là cảm thấy Diệp Ân Tuấn đối với mình đặc biệt hơn người khác.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đã biết thân phận thật sự của mình, sao có thể đối xử vô tình với người mẹ ruột là mình chứ?
Thế nhưng nhìn thấy gương mặt chân thật và gương mặt nghiêm túc đến nỗi không thể nghiêm túc hơn của Thẩm Hạ Lan, thím Trương vẫn có chút do dự, xoắn xuýt, thậm chí là trong lòng bắt đầu đau đớn.
“Không, sẽ không! Ân Tuấn sẽ không đâu.”
Bà ta rống họng kêu gào, giống như chỉ có như thế này mới có thể lật đổ lời nói dối của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, cái gì cũng không nói, nụ cười lạnh nơi khóe môi giống như là một con dao bén đâm vào trong ngực của thím Trương.
“Đều là cô, đều là do con hồ ly tinh như cô, là cô đã làm cho Ân Tuấn xấu xa hơn, làm cho Ân Tuấn đối xử với tôi như vậy có đúng không? Tôi là mẹ ruột của nó, cô như thế này sẽ hại chết nó!”
Thím Trương giãy dụa, hận không thể tự tay xé xác Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan càng bình tĩnh thì bà ta lại càng bất an, càng nôn nóng.
Trong thân thể bà ta cảm thấy càng ngày càng không xong rồi, bụng cũng bắt đầu đau.
Thím Trương bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Thẩm Hạ Lan, cô thả tôi ra, tôi không muốn chết, tôi không thể chết được!”
“Chẳng có ai muốn chết hết, nhưng mà lại bị bà đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, bà cũng nên nếm thử mùi vị này.
Về phần chuyện mà tôi muốn biết, cho dù bà không nói thì tôi cũng có những cách khác để điều tra được.
Còn bà đó, bà cứ hưởng thụ tác dụng của thuốc do chính bà làm ra đi, bà nói rất đúng, nếu như giết bà thì tôi sẽ phải đối diện với bản án giết người, vì người như bà không đáng, cho nên vẫn nên để bà tự sinh tự diệt bởi thuốc của bà đi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì trực tiếp xoay người bỏ đi.
Thím Trương lập tức trở nên luống cuống.
“Thẩm Hạ Lan, cô đừng đi, quay lại đây, cô đừng đi!”
Bà ta kêu gào ở trong phòng, đáng tiếc là Thẩm Hạ Lan làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi tầng hầm.
Dương Tân nhìn Thẩm Hạ Lan và thím Trương, cái gì cũng không nói, đi theo ra bên ngoài.
Không khí ở bên ngoài vẫn trong lành hơn.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, cơn giận ở trong lòng rốt cuộc cũng đã tiêu tan đi một ít.
Sau khi Dương Tân đi ra khỏi cửa, có chút không hiểu mà hỏi: “Chủ mẫu, tại sao lại không giết bà ta?”
“Để cho người ta buông lỏng cảnh giác, cuối cùng thả Tiểu Tử đi, để Tiểu Tử mang bà ta rời khỏi nơi này.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Dương Tân hơi sững sờ.
“Chủ mẫu muốn câu cá?”
“Tôi muốn biết thuốc giải của bà ta là cái gì, hiện tại mặc dù sức khỏe của mẹ chồng trông có vẻ không có gì, nhưng mà bác sĩ đã nói với tôi rồi, thân thể của bà ấy thật ra không còn chống chọi được bao lâu nữa.
Còn có bà nội của tôi nữa, bà cụ Hoắc, bà ấy bị trúng gió, dựa theo trình độ y học của thím Trương có lẽ trong lúc nhất thời bác sĩ sẽ không thể kiểm tra ra được cái gì, đợi đến lúc bác sĩ kiểm tra rồi tôi sợ là bà nội của tôi sẽ chịu đựng không được.
Cho nên dù thím Trương làm gì để bảo vệ tính mạng thì cũng sẽ tự cứu, chỉ cần bà ta tự cứu thì tất cả sẽ còn có hi vọng.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Dương Tân lập tức hiểu ngay, nhưng mà lại thấp giọng hỏi: “Tiểu Tử căn bản không có khả năng nghe lời chúng ta.”
“Cô ta sẽ nghe theo, nói với cô ta chỉ cần dựa theo lời của tôi nói mà làm, vậy thì cô ta có thể gặp được Triệu Ninh.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lại để Dương Tân ngu ngơ một lần nữa.
Đương nhiên anh ta biết Triệu Ninh là ai.
Sau khi đến Hải Thành anh ta đã biết tất cả rất rõ ràng, cho nên lúc mà anh ta nghe thấy tên của Triệu Ninh, Dương Tân không khỏi hỏi: “Không phải là Triệu Ninh đã chết rồi à?”
“Cứ nói với cô ta như vậy đi, để cô ta suy nghĩ cho rõ rồi sau đó đến gặp tôi, tôi đợi cô ta ở nhà họ Hoắc, một tiếng đồng hồ, quá thời gian thì sẽ không đợi nữa.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì trực tiếp nhấc chân đi về phía phòng khách nhà họ Hoắc.
Dương Tân đột nhiên cảm thấy chủ mẫu đứng trước mặt mình cũng không phải là một người yếu đuối như nhận định của mình.
Ít nhất là hiện tại anh ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan có một loại cảm giác thâm sâu khó lường.
Anh ta vội vàng đi đến chỗ Tiểu Tử, dựa theo lời dặn dò của Thẩm Hạ Lan mà làm.
Thẩm Hạ Lan đi đến phòng khách, người giúp việc vội vàng bước đến xin chỉ thị, Thẩm Hạ Lan phất phất tay biểu thị mình muốn yên tĩnh một chút, tự mình đi đến phòng của bà cụ Hoắc.
Căn phòng của bà cụ Hoắc cổ kính, ở trong đây có trưng bày rất nhiều đồ vật, Thẩm Hạ Lan vừa liếc mắt liền nhìn thấy bức tranh của Hoắc Chấn Phong vẽ cho bà cụ.
Bức tranh đó vô cùng sinh động, có thể nhìn ra được Hoắc Chấn Phong rất hiếu thảo với bà cụ.
Đây là ba của cô!
Đáng tiếc là cho đến bây giờ cô cũng chưa từng gặp.
Điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan vang lên.
Cô cúi đầu xuống nhìn, là Diệp Ân Tuấn gọi tới.
Thẩm Hạ Lan ngồi xuống ở trên ghế sofa, ấn nút trả lời.
“Thế nào rồi, có xử lý được không?”
Lúc đầu Diệp Ân Tuấn không có ý định gọi cuộc điện thoại này, dựa vào mối quan hệ của thím Trương và anh, hiện tại có nói cái gì làm cái gì đối với Thẩm Hạ Lan mà nói đều là một loại kích thích, nhưng mà cuối cùng anh vẫn lo lắng muốn chết đi được.
Thẩm Hạ Lan mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi nói: “Đã dựa theo lời của anh nói mà làm, cảm xúc của thím Trương hỏng hết rồi, hiện tại chỉ đợi phản ứng của Tiểu Tử mà thôi.”
“Em thế nào rồi, nếu như chịu không nổi thì anh có thể làm những chuyện này thay em.”
Nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan hơi lắc đầu.
“Anh đã giúp em đủ nhiều rồi, chuyện này em vẫn muốn tự mình làm, huống hồ gì dù sao thân phận của anh và thím Trương vẫn còn ở đó, để anh tự tay đối phó với thím Trương, em làm không được đâu.
Ân Tuấn, em biết là anh thương em, nhưng mà em muốn nói với anh rằng mặc dù em hận thím Trương, nhưng mà em vẫn thương anh như cũ.”
Đây là lời nói thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Đúng là cô hận thím Trương nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà chuyện này không có liên quan gì đến Diệp Ân Tuấn, cô sẽ không giận chó đánh mèo lên trên người của Diệp Ân Tuấn, có điều là Diệp Ân Tuấn sẽ tự trách, sẽ khó chịu, lại bởi vì thân phận của thím Trương mà cảm thấy hổ thẹn với cô.
Thẩm Hạ Lan không cần anh phải như thế này.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì lại càng khó chịu hơn.
“Đều là do anh không tốt, là do anh đã không xử lý tốt mọi chuyện, không cho em và bọn nhỏ một hoàn cảnh yên bình, thậm chí còn kéo cả người thân xung quanh em vào chuyện này, nếu lúc trước anh có thể nhẫn tâm một chút…
“Anh không thể, bởi vì anh là Diệp Ân Tuấn, bởi vì anh ngoài lạnh trong nóng.
Ân Tuấn, em hiểu hết tất cả mà, em không còn nhỏ nữa, em đã làm mẹ của hai đứa bé rồi, em cũng chẳng phải là cô gái yếu đuối như đã từng, hiện tại em là chủ mẫu của Ám Dạ, cho nên có rất nhiều chuyện em phải tự mình đối mặt, tự mình đi giải quyết, chỉ có như thế này em mới xứng làm vợ của Diệp Ân Tuấn anh, em mới đứng được ở bên cạnh của anh, cùng với anh ngao du thiên hạ.”
“Anh chỉ là không muốn em cực khổ như vậy, thật ra chỉ cần em đồng ý, cho dù em hiện tại hay là em của trước kia anh cũng sẽ không cảm thấy làm sao cả.
Anh yêu em, cho dù người trên thế giới này có nói như thế nào, chỉ cần anh nhìn trúng em, cho dù em là cái dạng gì anh cũng thích, anh cũng muốn.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm trái tim của Thẩm Hạ Lan được an ủi.
Cô cười nói: “Nhưng mà em không muốn là một người phụ nữ yếu đuối như vậy, anh yên tâm đi, nếu như em thật sự không chịu nổi thì đương nhiên em sẽ không khách khí với anh đâu, anh là người đàn ông của em mà.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng đã yên tâm.
“À đúng rồi, bên phía Triệu Ninh vẫn tốt chứ?”
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng có cùng một thắc mắc giống như là Dương Tân, rõ ràng là Triệu Ninh đã chết rồi, sao vẫn còn tồn tại ở trên đời này được chứ.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Rất tốt, một lát nữa anh sẽ gửi video hiện tại của Triệu Ninh cho em xem, nếu như Tiểu Tử có tìm em thì em cứ cho cô ta xem đoạn video này, anh nghĩ là cô ta sẽ đồng ý.”
“Ân Tuấn, làm khó anh rồi.”
Thật ra thì tất cả những thứ này đều là do Diệp Ân Tuấn đã dạy cô, mặc dù là cô biểu hiện bình tĩnh như thế ở trước mặt của thím Trương, nhưng mà trong lòng của cô không chắc chắn, đặc biệt là khi máu tươi phun ra ở trên mặt, Thẩm Hạ Lan đã có hơi hoảng loạn.
Nhưng mà sau lưng cô vẫn còn có Diệp Ân Tuấn, còn có bà cụ Hoắc và bà cụ Diệp đang chờ được cứu mạng, cô không thể không làm cho mình tỉnh táo hơn.
Diệp Ân Tuấn làm đến bước này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đã đủ lắm rồi.
Đáng tiếc là Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy rằng mình không làm cái gì.
“Đừng nói như vậy, nếu như em thấy mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đi, Tiểu Tử cần phải có thời gian suy nghĩ, huống hồ gì hiện tại nhà họ Hoắc rất an toàn, anh không hi vọng là em bởi vì một người không đáng mà làm cho sức khỏe của mình bị hủy hoại.”
Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói, Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy giống như là âm thanh của tự nhiên, thậm chí còn có thành phần thôi miên.
Mí mắt của cô cảm thấy hơi nặng nề, thấp giọng nói: “Ừ, em nhắm mắt một lát.”
“Ngủ đi.”
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, anh đang đứng ở đằng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, sau đó lại gọi cho Tống Đình một cuộc điện thoại.
“Cho người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, nếu như trước khi thím Trương chết mà lại phản kích, vậy thì cho bà ta một đòn chí mạng.
Cho dù như thế nào, không thể để cho bà ta làm Hạ Lan và bọn nhỏ bị thương.”
“Vâng Diệp tổng.”
Tống Đình vội vàng đi sắp xếp.
Thẩm Hạ Lan ở bên đây thì lại không biết những chuyện này, chỉ cảm thấy mình ngủ không yên ổn cho lắm, thậm chí cô còn mơ đến Hoắc Chấn Phong đã chết rồi.
Dáng dấp của ông ấy rất giống với Hoắc Chấn Đình, nhưng mà cặp mắt ấy lại ác liệt hơn nhiều.
Trông ông giống như là đang trách cứ mình, trách cứ cô không bảo vệ tốt cho bà nội, không thể để cho người nhà của mình thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí cô còn nghe thấy Hoắc Chấn Phong nói cô không xứng làm con cháu nhà họ Hoắc.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chỉ là trong giấc mơ, cô vẫn còn đang ở trong phòng của bà cụ Hoắc.
Đúng lúc này, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
.