Thím Trương nhìn thấy Thẩm Hạ Lan kinh ngạc thì cười lạnh nói: “Cô không dám nghĩ tới đúng không? Hay là cô cảm thấy không thể nào? Có phải cô nghe bà cụ Diệp nói về công lao chói lọi của nhà họ Diệp đúng không? Cô cũng cảm thấy nhà họ Diệp là người chính trực đúng không? Chẳng lẽ cô không biết ông trời vẫn luôn mở mắt sao? Nhà họ Diệp thật sự chính trực thì tại sao ông trời không cho hai vợ chồng sinh con được chứ? Còn phải dựa vào tôi đẻ thay? Bởi vì bọn họ đã tạo nghiệt!”
“Không thể nào!”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cô không dám tin tưởng mọi chuyện là sự thật.
“Nhà họ Diệp chỉ là thương nhân, sao có thể đưa người tiêu diệt toàn bộ làng của bà được chứ?”
“Thương nhân? Ha ha!”
Hai mắt thím Trương có chút u ám.
“Nếu nhà họ Diệp chỉ là thương nhân, vậy thì sao lại có Ám Dạ? Thương nhân còn cần một tổ chức Ám Dạ bảo vệ sao? Thương nhân? Đó chỉ là cách bọn họ lừa gạt người khác mà thôi.
Nếu bọn họ là thương nhân đứng đắn, Ám Dạ sẽ không tồn tại! Bên ngoài bọn họ nhã nhặn, đứng đắn bao nhiêu thì trên thực tế đã làm những chuyện xấu xa độc ác bấy nhiêu!”
“Bà nghĩ tôi sẽ tin lời bà nói sao?”
Tuy rằng trong lòng Thẩm Hạ Lan khiếp sợ, nhưng vẫn có năng lực phân biệt tình hình.
Thím Trương đột nhiên cảm xúc có chút kích động.
“Cô không tin tôi? Cũng đúng, cô thích con trai tôi, là người thừa kế nhà họ Diệp, hiện tại cô còn là bà chủ Ám Dạ, đương nhiên cô sẽ không tin tưởng lời nói của tôi, nhưng tôi cũng không cần cô tin, tôi chỉ muốn nói nhà họ Diệp nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại.
Hiện tại bà cụ Diệp phải chịu đựng tất cả là do lúc còn trẻ đã tạo nghiệt nên bà ta phải nhận lấy hậu quả!”
“Cho dù bà và nhà họ Diệp có thù oán, vì sao bà lại ra tay với nhà họ Hoắc? Bà cụ Hoắc vốn không đắc tội với bà đúng không?”
“Nhà họ Hoắc? Cô cho rằng chuyện trước kia không liên quan đến nhà họ Hoắc sao?”
Thím Trương lạnh lùng nói.
“Cho dù bà nói thế nào, tôi cũng sẽ nghĩ bà lấy cớ che giấu cho hành vi phạm tội của mình.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nội tạng của mình đang di chuyển.
Tiểu Tử có chút sốt ruột lại không thể động đậy, cô ta muốn nói nhưng lại không chen vào được.
Thẩm Hạ Lan còn nghĩ nói gì đó thì thím Trương lại cầm súng nhắm lên trán cô.
“Được rồi, nếu cô không tin, vậy thì không cần tin, tôi cũng không định làm cho cô tin tưởng, dù sao cô chỉ là người phụ nữ tin tưởng vào tình yêu thì biết nợ nước thù nhà là gì chứ? Cô có thể chết rồi! Cô yên tâm, sau khi cô chết thì tôi sẽ đưa xác cô về nhà họ Diệp! Tôi muốn cho bà già kia thấy người thừa kế của bà ta chết ở trong tay tôi thế nào!”
Họng súng đen làm cho Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên có người cầm súng nhắm vào đầu cô.
Không biết lúc đầu óc vỡ ra thì có cảm giác gì.
Cô cảm thấy mình cũng rất kỳ lạ, đến lúc này lại nghĩ đến vấn đề đó.
“Không được! Bà không thể giết cô ấy!”
Tiểu Tử tan nát cõi lòng hét lên.
Cô ta không thể để Thẩm Hạ Lan chết được!
Bởi vì nếu Thẩm Hạ Lan chết đi thì Diệp Ân Tuấn sẽ điên lên, nếu Diệp Ân Tuấn điên rồi, Triệu Ninh của cô ta làm sao bây giờ?
Tiểu Tử điên cuồng muốn giãy giụa, thím Trương xoay người đá cô ta một lần nữa.
“Tiểu Tử!”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Tử lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất đi.
Lửa giận trong lòng cô lập tức bùng cháy.
“Thím Trương, bà đúng là không bằng cầm thú!”
“Người tiếp theo là cô!”
Bà ta nói xong thì đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Lúc thím Trương định bóp cò thì sắc mặt đột nhiên tái đi, cánh tay run rẩy, súng rơi xuống mặt đất, mà thím Trương “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất, miệng thở hổn hển.
Trán bà ta toát ra mồ hôi lạnh, thậm chí cả người đang run rẩy.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta như thế thì biết thuốc độc trong người thím Trương lại phát huy tác dụng.
“Hiện tại bà giết tôi trước hay là cứu mình trước?”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan đều là máu, cả người nhìn vô cùng chật vật, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói, thím Trương tức giận đến run rẩy không thôi, lại không thể làm gì.
Bà ta biết mình không thể giết chết Thẩm Hạ Lan trước được.
Thuốc độc làm cho bà ta đau đớn muốn chết, mà bà ta cũng không muốn chết.
Bà ta muốn sống sót thì phải chế tạo thuốc giải.
Thím Trương thấy Thẩm Hạ Lan thở dài nhẹ nhõm thì hung dữ nói: “Cô cho rằng cô có thể chạy thoát chỗ này sao? Tôi đã khống chế người của cô, Ân Tuấn không thể nhanh chóng đến đây được, những người khác càng không thể biết tôi ở đâu.
Tôi đã sắp xếp người theo dõi người nhà họ Hoắc.
Cô có thể sống lâu hơn một chút thì sao? Cô chờ tôi giải độc xong, tôi sẽ làm cho cô chết vô cùng khó coi.”
Thím Trương nói xong thì vội vàng bò dậy, lảo đảo chạy về phía sau.
Thẩm Hạ Lan giãy giụa vẫn không thể thoát được, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển nằm trên sàn nhà.
Sàn nhà rất lạnh, rất lạnh, nhưng lại làm cho đầu óc cô càng tỉnh táo.
Phòng thí nghiệm của thím Trương ở bên trong, thậm chí bà ta không kiêng dè Thẩm Hạ Lan, mở cửa trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Trong phòng đầy thiết bị nghiên cứu và dụng cụ chữa bệnh, mà Thím Trương nhanh chóng mặc áo blouse trắng, vô cùng thành thạo sử dụng đồ dùng.
Thẩm Hạ Lan thấy được tay nghề của bà ta rất tinh xảo.
“Cho dù bà là hậu duệ của thầy mo nhưng bà cũng từng học ở viện y học đúng không?”
“Đừng nghĩ có thể lấy được thông tin của tôi, nhưng tôi cũng có thể nói cho cô biết trong tay tôi có mấy bằng y học, cho nên cô thật sự cảm thấy cô cho tôi uống mấy viên thuốc kia thì có thể chết được sao? Tôi nghiên cứu chế tạo ra thứ gì thì cũng có thể giải được!”
Thím Trương châm chọc nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, sau đó xoay người qua chỗ khác tập trung tinh thần bắt đầu nghiên cứu thuốc giải, cho dù Thẩm Hạ Lan đang nói gì cũng không quan tâm đến cô.
Cả người Thẩm Hạ Lan đau dữ dội càng không biết Tiểu Tử thế nào, cô giãy giụa muốn đứng dậy thì cảm giác xương sườn mình giống như đã gãy, vô cùng đau, động một chút đã đau đến tâm can.
Cô thở hổn hển nhìn Thím Trương đang không ngừng nghiên cứu, dáng vẻ kia thật sự giống như một nhà nghiên cứu.
Không sợ lưu manh tàn nhẫn, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Thím Trương thuộc về phần tử tội phạm có tri thức cao!
Trong đầu Thẩm Hạ Lan nhớ lại những lời thím Trương nói, chẳng lẽ nhiều năm trước nhà họ Diệp thật sự tiêu diệt ngôi làng của thím Trương?
Sao có thể chứ?
Cho dù bà cụ Diệp hay là ông cụ Diệp chưa bao giờ gặp mặt thì chuyện này vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ đúng không?
Nhưng cô nhìn thím Trương nghiến răng nghiến lợi nói thì không giống như nói bậy.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn say mê, bởi vì cô nghĩ đến chuyện này nên mới khiến cô tạm thời quên đi đau đớn trên người.
Không biết qua bao lâu, thím Trương cũng đã làm xong.
Bà ta vội vàng đổ vào một ly nước, định uống thuốc giải vừa nghiên cứu được, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó lại bỏ tay xuống.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện ánh mắt của thím Trương nhìn về phía mình, cảm giác lo lắng làm cho cô nhíu mày.
“Bà muốn làm gì?”
“Đã lâu rồi tôi chưa làm cũng không biết thuốc giải độc này thế nào, không bằng cô giúp tôi thử nghiệm xem sao? Dù sao cô cũng phải chết!”
Thím Trương nói xong thì đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan muốn lùi lại phía sau nhưng đáng tiếc không thể động đậy.
Cô hận sự bất lực của mình, lại không thể không giả vờ bình tĩnh nói: “Thím Trương, bà sẽ hối hận! Bà nhất định sẽ hối hận!”
“Tôi có thể hối hận hay không thì không biết, nhưng tôi biết nếu hiện tại tôi bỏ qua cơ hội để cô thử nghiệm thuốc của tôi thì mới hối hận!”
Thím Trương đau đớn không đứng vững, nhưng bà ta là người vô cùng cẩn thận, cho dù bà ta đổ mồ hôi đầm đìa vẫn giữ được bình tĩnh.
Bà ta bỗng nhiên lấy ra một viên thuốc trong ngăn tủ giống như viên thuốc Thẩm Hạ Lan cho Thím Trương uống trước đó.
Con ngươi Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên mở to ra.
“Bà… Ưm…”
Cô còn chưa nói xong, thím Trương đã giữ cằm cô lại, nhét viên thuốc vào miệng Thẩm Hạ Lan, hơn nữa bóp mũi cô lại không cho thở, Thẩm Hạ Lan không thở được đành phải há miệng thở dốc, thím Trương cầm một ly nước lạnh đổ vào, viên thuốc kia trôi xuống cổ họng Thẩm Hạ Lan.
“Khụ khụ!”
Thím Trương ném Thẩm Hạ Lan trên sàn nhà, lạnh lùng nói: “Thuốc này còn mạnh hơn nhiều so với thuốc cô cho tôi uống.
Thế nào? Cô cảm thấy có khỏe không?”
Thẩm Hạ Lan nghe thím Trương nói như vậy thì không biết có phải thuốc phát huy tác dụng hay không, cô đột nhiên cảm thấy cuống họng giống như lửa đốt, ngọn lửa cháy bừng bừng, mà dạ dày của cô cũng đang sôi sùng sục.
Cô khó chịu nằm trên sàn nhà, lại cắn răng không kêu lên một tiếng.
Mồ hôi lạnh làm ướt quần áo và tóc, cô cảm thấy trong bụng giống như có đôi tay vô hình dùng sức xé rách, đau đến tâm can.
Cảm giác đau đớn này thật sự không thể miêu tả bằng lời được.
Thẩm Hạ Lan cuộn tròn người nằm trên mặt đất, bụng càng đau dữ dội.
Một dòng nước nóng đột nhiên nổ tung trong bụng nhỏ, sau đó chảy ra giữa hai chân Thẩm Hạ Lan.
Cả người cô sửng sốt, đầu óc trống rỗng.
Thím Trương cũng sững sốt vì cảnh trước mắt.
“Cô mang thai?”
Thím Trương nói lời này giống như sét đánh vào đầu Thẩm Hạ Lan.
Cô mang thai?
Sao có thể được?
Nhưng cô cẩn thận nghĩ lại mấy lần mình và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau làm chuyện đó không hề dùng bất cứ biện pháp phòng ngừa nào.
Cho nên cô thật sự làm mất con của Diệp Ân Tuấn sao?
Nhưng hiện tại…
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức tái nhợt.
“Thím Trương, tôi muốn giết bà! Tôi nhất định phải giết bà!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên đau lòng khóc rống lên.
Con của cô!
Đứa con của cô và Diệp Ân Tuấn!
Cô vẫn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của đứa bé lại bị thuốc của thím Trương phá mất đi sao?
Bụng đau thắt lại, Thẩm Hạ Lan bất lực chịu đựng cơn đau tra tấn thể xác và tinh thần cùng với linh hồn của cô.
Thím Trương cũng không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan lại mang thai, nhưng bà ta chỉ khiếp sợ một lát, sau đó khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
“Sảy thai cũng tốt, dù sao cô cũng không xứng sinh con cho con trai tôi! Nếu cô đã sảy thai thì hãy bắt đầu thử nghiệm thuốc.
Nếu cô còn có thể sống sót, tôi đồng ý với cô, cho cô và đứa con không có duyên phận cùng đi tới suối vàng!”
Thím Trương nói xong thì cầm thuốc giải độc vừa làm xong đổ vào miệng Thẩm Hạ Lan.
.