Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi, lần này Diệp Nam Phương không ngăn cản.
Nhiều lúc bọn họ tự nhận hiền lành lành và hiếu thảo, nhưng lại làm hại hai người bọn họ.
Nếu từ đầu có thể chí công vô tư, vì việc nước quên tình nhà thì có phải sẽ không xảy ra những chuyện này hay không?
Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài thì sắc mặt Tống Đình có chút khó coi, ánh mắt Lam Tử Thất ở bên cạnh nhìn Diệp Ân Tuấn mang theo sự thù địch.
“Anh có thể khiến Hạ Lan bớt nguy hiểm đi một chút được không? Nếu anh không thể cho cô ấy cuộc sống yên lành thì mong anh buông tay cô ấy đi.
Tôi không quan tâm tình cảm của anh và Hạ Lan thế nào, nhưng anh nghĩ kỹ lại xem từ khi cô ấy ở bên cạnh anh thì đã có một ngày yên ổn không? Tất cả những nỗi đau khổ người phụ nữ có thể chịu đựng hay không thể chịu đựng thì cô ấy đều nhận lấy.
Tôi không quan tâm anh làm gì cho cô ấy, mất đi cái gì, tôi chỉ biết sau khi cô ấy ở bên cạnh thì mỗi ngày giống như đi trên một sợi dây.
Nếu anh muốn cô ấy hạnh phúc thì tôi cầu xin anh hãy buông tay đi.”
Lúc này Lam Tử Thất không điên cuồng, cũng không kích động mà mang theo sự đau lòng và khổ sở.
Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn không nói gì phản bác Lam Tử Thất.
Tống Đình có chút do dự, vẫn kéo Lam Tử Thất ra phía sau, thấp giọng nói: “Diệp Tổng, anh muốn đi đâu? Sức khỏe của anh…”
“Đi tìm thím Trương, bà ta ở đâu?”
Trong giọng nói Diệp Ân Tuấn mang theo sát ý.
Tống Đình lắc đầu nói: “Dương Tân biết, tôi không tham gia vào chuyện này, cho nên…”
“Tôi biết rồi, cậu trông chừng chỗ này, khi nào Hạ Lan ra ngoài thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được!”
Tống Đình nói xong thì Diệp Ân Tuấn nhấc chân bước đi, nhưng khi anh đi qua Lam Tử Thất thì đột nhiên mở miệng.
“Tôi không dám nói sau này cô ấy không còn gặp nguy hiểm, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức dọn dẹp sạch sẽ tất cả mối nguy hiểm xung quanh.
Hy vọng cô cho tôi thêm một cơ hội.”
Anh nói xong thì nhấc chân rời đi.
Lam Tử Thất ngây người ra.
Diệp Ân Tuấn vừa nói cái gì?
Nói cô cho anh thêm một cơ hội?
Từ lúc nào Diệp Tổng ngồi ở trên cao lại đưa ra lời cầu xin với một dân thường như cô?
Lam Tử Thất có chút buồn bực nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuấn, lúc này cô mới phát hiện bờ vai của anh không còn hiên ngang như trước nữa.
Chuyện của Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn chịu đả kích quá lớn, lưng anh cũng khom xuống.
Lam Tử Thất đột nhiên cảm thấy mũi chua xót.
Cô vội vàng quay đầu đi không nói lời nào.
Tống Đình nhìn thấy cô như thế thì thấp giọng nói: “Cô có thành kiến với Diệp Tổng quá sâu.”
“Có lẽ là vậy.”
Lam Tử Thất không nói gì nữa, đứng dậy đi về phía phòng phẫu thuật.
“Cô Lam, tuy rằng cô không có gì đáng ngại nhưng bác sĩ nói cô vẫn phải nghỉ ngơi, hiện tại cô…”
“Hiện tại Hạ Lan vẫn chưa biết sống chết, tôi có thể nghỉ ngơi sao? Người phụ nữ này đúng là ngốc, không biết mình có bao nhiêu khả năng sao? Không ngờ còn dùng mình làm mồi nhử đối đầu với thím Trương.
Cô ấy cho rằng mình là cái gì? Transformers? Hay là thần tiên? Hoặc là con gián đánh không chết?”
Lam Tử Thất càng nói càng tức giận, đáy mắt phạm nổi lên một tầng hơi nước.
“Được rồi, bà chủ cũng biết rõ.”
Tống Đình không biết nên nói thế nào, chỉ có thể an ủi Lam Tử Thất như vậy.
Lam Tử Thất thấp giọng hỏi: “Minh Triết đã biết chưa?”
“Vẫn chưa.
Hiện tại cậu Minh Triết đang ở nhà họ Thẩm, Diệp Tổng cũng sắp xếp cho cô Nghê Nghê, bọn nhỏ sẽ không chịu ảnh hưởng gì.”
Tống Đình vốn không nghĩ nói cho Lam Tử Thất, nhưng Lam Tử Thất là bạn tốt của Thẩm Hạ Lan, lại quan tâm Thẩm Hạ Lan như thế, anh ta đành phải nói.
Lam Tử Thất không nói nữa, im lặng trông chừng bên ngoài phòng phẫu thuật.
Diệp Ân Tuấn ra khỏi bệnh viện thì thấy Dương Tân.
Lúc Dương Tân nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, vẫn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Ân Tuấn đã đánh vào mặt anh ta, sau đó Diệp Ân Tuấn nắm lấy cổ áo của anh ta.
“Nếu Hạ Lan không sao thì tốt, nếu cô ấy có chuyện gì thì cậu cũng không thoát khỏi liên quan.”
“Diệp Tổng, tôi xin lỗi.”
Dương Tân bị đánh nhưng không hề phản kháng.
Sự kính nể và áy náy với Thẩm Hạ Lan làm cho anh ta không biết nên đối mặt với Diệp Ân Tuấn thế nào.
Diệp Ân Tuấn đẩy anh ta ra nói: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn xảy ra chuyện đau khổ như vậy sao? Hạ Lan là bà chủ của cậu, cậu nghe mệnh lệnh của cô ấy không sai, nhưng cô ấy vừa tiếp nhận Ám Dạ, cậu không biết ngăn cản kế hoạch vừa nguy hiểm lại mạo hiểm như vậy sao?”
“Tôi xin lỗi.”
Hiện tại nói gì cũng vô ích.
Dương Tân cúi đầu, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
Anh ta cho rằng kế hoạch rất tốt, cho rằng thím Trương sẽ không thật sự muốn giết chết Thẩm Hạ Lan, ai cũng không ngờ được Thẩm Hạ Lan lại mang thai.
Nếu anh ta sớm biết chuyện này thì đánh chết anh ta cũng không đồng ý cho Thẩm Hạ Lan mạo hiểm.
Diệp Ân Tuấn thấy Dương Tân như vậy, lửa giận trong lòng bùng nổ, anh rầu rĩ hỏi: “Thím Trương ở đâu?”
“Ở tầng hầm bệnh viện, trước mắt cảnh sát vẫn chưa tới, chúng ta còn có nhiều chuyển phải tra hỏi, cho nên…”
Dương Tân còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã nhấc chân đi về phía tầng hầm.
Trên người anh toát ra hơi thở sát ý làm cho Dương Tân khiếp sợ.
Hiện tại nếu Thím Trương chết, không biết cấp trên có trách tội hay không.
Dương Tân nghĩ vậy thì vội vàng đi theo.
“Diệp Tổng, tôi biết hiện tại cậu vô cùng tức giận, hận không thể giết chết thím Trương, nhưng hiện tại bà ta không thể chết được.
Cấp trên đã thông báo xuống sẽ có người tới đưa thím Trương đi, có rất nhiều chuyện cần thím Trương phối hợp điều tra.”
Dương Tân nói làm cho Diệp Ân Tuấn dừng bước một chút.
“Cấp trên?”
“Vâng, Ám Dạ chúng tôi không chỉ bảo vệ tập đoàn Hoàn Trí và Diệp Tổng, mà còn phục vụ quốc gia, tôi nghĩ Diệp Tổng biết rõ chuyện này.”
Dương Tân nói không lớn, chỉ có anh ta và Diệp Ân Tuấn nghe thấy, nhưng sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại có chút thay đổi.
“Bà ta còn liên quan đến các vụ án khác sao?”
“Nghe nói có liên quan đến vụ án quốc tế.
Cho nên Diệp Tổng, cho dù thế nào thì mong anh nhẹ tay một chút, giữ lại mạng cho bà ta.”
Dương Tân kỳ cũng muốn thím Trương chết, người phụ nữ ác độc như vậy còn sống trên đời này cũng không có tác dụng gì, đáng tiếc cấp trên lại đưa thông báo xuống, nếu không phải Thẩm Hạ Lan hôn mê bất tỉnh thì có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ xử lý chuyện này.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.
“Ý cậu là chỉ cần bà ta còn hơi thở, còn sống là được đúng không?”
Giọng Diệp Ân Tuấn giống như thuốc độc.
Dương Tân nghe thấy anh nói thì bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Diệp Tổng, nghe nói bà ta cũng là mẹ ruột…”
Dương Tân còn chưa nói xong thì Diệp Ân Tuấn lặng lẽ nhìn qua làm cho anh ta đông cứng lại, không thể nói ra được lời tiếp theo.
Diệp Ân Tuấn thấy anh ta như vậy, lúc này mới lại nhấc chân rời đi.
Dương Tân bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.
Hai người một trước một sau đi tới tầng hầm.
Hiện tại thím Trương đau đớn cuộn tròn run bần bật trên mặt đất, bà ta cắn môi dưới, môi đã trắng bệch.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo làm cho bà ta vô cùng thê thảm.
Khi thím Trương nghe thấy tiếng bước chân thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bà ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới, đột nhiên cảm thấy có một tia hy vọng.
“Ân Tuấn, mau cứu mẹ! Mau cứu mẹ!”
Bà ta giống như con chó bò đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, đưa tay nắm lấy ống quần của anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn người phụ nữ chật vật trên mặt đất thì anh nhớ tới đứa bé chưa chào đời, nhớ tới cả người Thẩm Hạ Lan đầy máu, con ngươi bỗng nhiên lạnh xuống.
“Bà muốn tôi cứu bà phải không?”
Anh lạnh lùng mở miệng.
Thím Trương vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy, con mau cứu mẹ đi.
Ân Tuấn, cho dù thế nào thì mẹ cũng là mẹ ruột của con, mẹ mang thai mười tháng sinh con ra.
Nhiều năm qua mẹ luôn nghĩ cho con, trải đường trước cho con, mẹ làm tất cả chỉ vì con.
Mẹ biết bởi vì Thẩm Hạ Lan nên con và mẹ bất hòa, nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho con! Thẩm Hạ Lan vốn không xứng với con! Cô ta không xứng với con!”
“Cho nên bà muốn làm gì cô ấy thì làm đúng không? Ở trong mắt bà thì mạng người là cái gì? Hạnh phúc của những người khác là cái gì?”
Diệp Ân Tuấn dùng chân đá thím Trương qua một bên.
Thím Trương không thể tin được con trai sẽ ra tay với mình.
Bà ta khó tin nhìn Diệp Ân Tuấn, cả người giống như con diều đứt dây bị đạp qua bên tường, “Phụt” một tiếng phun ra ngụm máu tươi.
“Con, con…”
Thím Trương che ngực mở to mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thong thả đi đến trước mặt bà ta, ngồi xổm xuống, anh đột nhiên bật cười, chẳng qua nụ cười đó làm cho thím Trương có chút lo lắng và sợ hãi.
“Con muốn làm gì? Diệp Ân Tuấn, con nghĩ cho kỹ, mẹ là mẹ ruột của con! Mẹ sinh con ra, hiện tại vì con khốn kia mà con muốn giết mẹ sao? Con không sợ trời đánh sao?”
Thím Trương còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn dùng tay bóp cổ bà ta, sức lực đó làm cho Thím Trương không thở nổi.
Bà ta thật sự sợ hãi!
Bởi vì bà ta không hề nhìn thấy một chút nhiệt độ trong mắt Diệp Ân Tuấn!
Diệp Ân Tuấn thật sự muốn giết bà ta!
Lúc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu thím Trương thì bà ta mới thật sự sợ hãi.
“Con không thể giết mẹ! Ân Tuấn, con không thể giết mẹ! Chúng ta là người thân ruột thịt, con không thể đại nghịch bất đạo, con sẽ bị trời phạt!”
“Ông trời còn chưa trừng phạt người như bà thì sao đến lượt tôi? Nói câu không dễ nghe là cho dù ông trời trừng phạt thì sao? Hôm nay tôi sẽ đòi lại công bằng cho đứa con chưa ra đời, còn có Hạ Lan chưa biết sống chết ra sao.”
Con ngươi Diệp Ân Tuấn nhìn thím Trương giống như nhìn người chết.
Thím Trương không thở nổi, cảm giác sắp bị bóp chết, bà ta giãy giụa nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn, cố gắng nói: “Đừng giết tôi! Ân Tuấn, đừng giết tôi!”
“Bà có biết không? Tôi hận không thể giết chết bà, thậm chí hận không thể xé xác bà ra, chém thành trăm mảnh cũng không đủ xóa bỏ oán hận trong lòng tôi.
Nhưng bà rất may mắn, có người muốn giữ mạng bà lại, tôi sẽ không đánh chết bà, nhưng bà cũng phải để lại gì đó cho đứa con chưa ra đời của tôi và vợ tôi.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn thím Trương, thím Trương đột nhiên hận không thể chết đi cho xong.
Hiện tại Diệp Ân Tuấn giống như ác quỷ ở địa ngục, hoàn toàn không thể nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Thím Trương giãy giụa, cố gắng lắc đầu muốn nói gì đó thì chỉ nghe thấy “rắc rắc”, sau đó nhưng tiếng thét thê thảm của thím Trương vang vọng toàn bộ tầng hầm làm cho người ta rùng mình.
.