“Đừng rời xa mẹ! Bảo bảo! Đừng rời bỏ!”
Thẩm Hạ Lan tuy được Diệp Ân Tuấn ôm chặt vào trong lòng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Cô khóc lóc kêu lên, giãy giụa, đau xé rách tâm can.
Mắt của Diệp Ân Tuấn trong nháy mắt rơi lệ.
“Hạ Lan, em tỉnh lại.
Tất cả đã qua rồi, anh ở đây.
Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng gọi tên của Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan căn bản không nghe thấy.
Cô chỉ nhìn thấy đứa trẻ cứ xuất hiện ở trước mặt cô, lúc lại biến thành một vũng máu, luôn chất vấn cô tại sao không bảo vệ được nó.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan rất đau!
Nếu như cô sớm biết có thai, cô chắc chắn sẽ không mạo hiểm đi làm kế hoạch này như thế.
Nhưng nếu như cô không làm như thế, mẹ chồng của cô, bà nội của cô lại phải làm sao?
Nỗi đau giống như một con dao hai lưỡi, châm vào ra máu tươi, rút ra máu thịt bắn ra.
Thẩm Hạ Lan không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này, cô cứ tự trách, khóc lóc kêu gào, giống như một đứa trẻ vô lực.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng nứt ra.
Anh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Thẩm Hạ Lan đau lòng buồn bã như thế, anh không thể không ôm Thẩm Hạ Lan, hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của cô, hơn nữa bắt đầu cắn xé.
Đây đã không tính là một nụ hôn rồi, mang theo một tia cuồng dã và kích vào.
Đau đớn cuối cùng khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi phản ứng lại.
Cô dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Đó là hơi thở của Diệp Ân Tuấn!
Cô oan ức lần nữa nước mắt rơi đầy mặt!
Không lâu trước cô mới cùng Diệp Ân Tuấn nói muốn sinh một đứa nữa, nhưng bây giờ vậy mà thành kết cục như này, cô làm sao ăn nói với Diệp Ân Tuấn?
Thẩm Hạ Lan khóc không ngừng, Diệp Ân Tuấn từng chút từng chút hôn khô nước mắt của cô, thấp giọng nói: “Em còn có anh, Hạ Lan, em còn có anh.”
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại bên tai Thẩm Hạ Lan.
Dần dần, Thẩm Hạ Lan yên tĩnh lại, tuy còn đang rơi nước mắt, nhưng đã không ồn ào và khóc thét như thế nữa.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng này của cô mà đau lòng không thôi, định để cô tiếp tục nằm xuống, Thẩm Hạ Lan hình như vô thức bám chặt áo của anh, nói cái gì cũng không buông tay.
Lam Tử Thất nhìn thấy một màn này, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Vẫn là anh ở cùng cô ấy đi.”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Lam Tử Thất không thể không thừa nhận, lúc này người Thẩm Hạ Lan cần là Diệp Ân Tuấn, chứ không phải cô ta.
Lam Tử Thất lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh, ở cửa phòng bệnh cô ta mới phát hiện, giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hình như tự hình thành một không gian cách biệt, người khác thế nào cũng không xen vào được.
Tình cảm Diệp Ân Tuấn đối với Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất luôn nghi ngờ, nhưng khoảnh khắc này, cô ta ít nhiều có hơi cảm động.
Tuy Thẩm Hạ Lan trải qua dày vò không ngừng, nhưng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có thể dụng tâm với cô như thế, cô ta cũng không có gì để nói.
Vừa xoay người, Lam Tử Thất nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, mắt của cô ta lập tức nheo lại.
Tống Dật Hiên!
Cái tên khốn này!
Cô ta còn chưa rút được thời gian tìm anh ta đó, anh ta vậy mà xuất hiện ở trước mặt cô ta, xem ra ông trời đang giúp cô ta rồi.
Lam Tử Thất tức tối cất bước đi về phía Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan ở trong phòng bệnh vẫn hôn mê, chỉ có điều Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng dỗ thì có hơi yên tĩnh lại, bả vai vẫn co lại.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, trong lòng không biết có mùi vị gì.
Một người phụ nữ vốn dĩ không dễ dàng, còn phải chịu đựng những điều này, thật sự dùng dao đâm vào trái tim của anh còn khó chịu hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Ân Tuấn thế nào cũng không ngủ được.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy bất kỳ ngôn từ nào cũng không để biểu đạt được tâm trạng hiện nay.
Tiêu Ái biết được Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, lập tức chạy đến, nhìn thấy bộ dạng Diệp Ân Tuấn bao bọc như này, thấp giọng nói: “Hạ Lan không sao chứ?”
“Tạm thời không sao rồi, có điều bác sĩ nói thương tổn quá lớn, cần phải tĩnh dưỡng.”
“Vậy tôi về nấu chút gì cho nó, tránh nó tỉnh dậy lại khó chịu.”
Tiêu Ái thật ra muốn ở lại cùng Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc này, bà ta cũng biết, người Thẩm Hạ Lan cần không phải là bà ta, mà là Diệp Ân Tuấn.
Đối với đề nghị của Tiêu Ái, Diệp Ân Tuấn không có phản bác, thấp giọng nói: “Bộ trưởng Tiêu, thuốc giải độc đã phát hiện không có vấn đề gì nữa, bà cho bà cụ Hoắc uống đi, còn chuyện bên phía Hạ Lan, tạm thời đừng kinh động đến người nhà cô ấy, tránh Hạ Lan phải khó chịu.”
“Tôi biết rồi, cậu chăm sóc tốt cho nó.”
Tiêu Ái gật đầu rời khỏi.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại thích sự yên tĩnh này, nếu như không phải vì hoàn cảnh không đúng, anh thà cả đời cứ như thế ở bên Thẩm Hạ Lan.
Diệp Nam Phương xử lý một số việc xong thì chạy tới.
“Anh, chị dâu không sao chứ?”
“Vẫn ổn!”
Diệp Ân Tuấn đắp lại chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó cùng Diệp Nam Phương đến ra hành lang bên ngoài.
“Anh, anh nếu như muốn đánh em, mắng em đều được, anh đừng bơ em như thế.”
Diệp Nam Phương giống như đứa trẻ mà nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Anh không có bơ em, trên thực tế anh bây giờ ai cũng không màng tới.
Gặp Diệp Tranh rồi chứ?”
“Gặp rồi, đứa trẻ đó nuôi khá tốt, so với em lúc nhỏ mạnh hơn nhiều rồi.”
Khi Diệp Nam Phương nhìn thấy con trai thì rất kích động, may mà Diệp Ân Tuấn nhắc trước thân phận của anh ta với Diệp Tranh rồi, cũng để Diệp Tranh biết ba của mình và Diệp Ân Tuấn lớn lên giống y hệt nhau.
Hiện nay cuối cùng nhìn thấy Diệp Nam Phương rồi, Diệp Tranh vẫn có hơi không buông ra được, có điều vẫn kích động.
“Cố gắng quản lý nhà họ Diệp và công ty, khoảng thời gian này anh phải chăm sóc chị dâu của em.
Trước đó vì nhà họ Diệp làm đủ nhiều rồi, bây giờ anh chỉ muốn vì chị dâu em và tụi nhỏ làm cái gì đó.”
Diệp Ân Tuấn biết mục đích Diệp Nam Phương đến tìm mình, có điều anh thật sự có hơi mệt rồi, cũng có hơi sợ rồi.
Anh bây giờ chỉ muốn dẫn vợ con trải qua một cuộc sống của người bình thường, để nửa đời sau của Thẩm Hạ Lan được sống tốt hơn.
Diệp Nam Phương thấy anh chủ ý đã quyết, thấp giọng nói: “Em chỉ tạm thời giúp anh quản lý, đợi anh trở lại rồi, em vẫn giao trả anh.”
“Nói sau đi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai của Diệp Nam Phương, sau đó thấp giọng nói: “Anh vào trong đây, cảm xúc của chị dâu em không ổn định, không rời xa người được.”
“Em kêu người làm nấu đồ bổ cho chị dâu rồi đem tới.”
“Không cần đâu, mẹ của cô ấy đã về nấu rồi.
Em bận việc của em đi.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy đi vào phòng bệnh, đóng cửa để Diệp Nam Phương ở bên ngoài.
Anh ta đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình với anh trai cách xa rồi.
Diệp Ân Tuấn đối đãi thế nào với thím Trương, anh đều đã biết rõ, anh ta không có đồng tình với thím Trương.
Nhưng đối với cách làm của Diệp Ân Tuấn, anh ta cũng có nhận thức mới.
Xem ra địa vị của người chị dâu này ở trong lòng anh trai rất quan trọng.
Diệp Ân Tuấn sau khi đóng cửa phòng lại, lần nữa túc trực bên Thẩm Hạ Lan.
Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan vẫn không ổn định, cho dù là ngủ, hôn mê, vẫn chìm trong ác mộng, âm thanh khóc rấm rứt đó khiến Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.
Mất đi đứa trẻ, trong lòng anh cũng khó chịu, nhưng anh càng hiểu, đối với một người phụ nữ mà nói, mùi vị này là gì.
Đó là tổn thương mà ai cũng không thể bù đắp được.
Diệp Ân Tuấn đem tay của Thẩm Hạ Lan đặt vào trong lòng bàn tay của mình để sưởi ấm, nhưng luôn cảm thấy lòng bàn tay của cô lạnh băng băng.
Thẩm Hạ Lan đã từng giống như lò lửa, bây giờ vậy mà trở thành bộ dạng này.
Anh bây giờ vẫn không thể hết giận, hận không thể quay lại hành hạ thím Trương một phen.
May mà Thẩm Hạ Lan ở dưới sự mong chờ của Diệp Ân Tuấn đã tỉnh lại.
Cô nhìn lên trần nhà trắng phau, ngửi mùi sát khuẩn gay mũi, một lúc sau mới ý thức được mình đang ở đâu, mà những ký ức trước đó cũng như thủy triều dâng lên.
Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà để tay lên bụng của mình.
Đâu chỉ lạnh băng băng.
Cô thậm chí còn có thể nghĩ tới nỗi đau xé rách tim gan đó, loại cảm giác đứa trẻ rời xa mình.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi ngây ngốc, có điều lại tràn ngập nước mắt và sự tự trách.
Diệp Ân Tuấn giữ chặt lấy cánh tay của cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, em bây giờ tốt, anh mới có thể tốt được có biết không? Chúng ta còn có Minh Triết, còn có Nghê Nghê, chúng ta còn có hai thiên sứ.”
Thẩm Hạ Lan lúc này ý thức được trong phòng còn có người khác.
“Anh sao lại ở đây?”
Thẩm Hạ Lan tê dại nói.
Cổ họng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bị nghẹn lại.
“Anh không ở đây thì nên ở đâu?”
“Xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, đột nhiên oan ức không thôi, nhưng nghĩ tới tất cả việc mình làm trước đó, cô lại không biết mình thế nào có tư cách gì mà oan ức.
Nếu như không phải cô tự ý hành động, tự cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh, có thể khống chế toàn cục, có phải bây giờ con của cô vẫn còn, có phải bây giờ cũng sẽ không có kết cục như này?
Diệp Ân Tuấn nhìn ra sự tự trách của Thẩm Hạ Lan, đau lòng nói: “Em không làm gì sai cả, chuyện này không trách em, nếu là anh, anh lúc đó cũng sẽ làm như thế.
Hạ Lan, em xử lý rất tốt.
Còn về đứa trẻ không có duyên đó, không phải lỗi của em, là thím Trương quá độc ác.
Không cần dùng lỗi của người khác đến trừng phạt mình.
Thân thể của em bây giờ không được đau lòng nữa.”
Mũi của Thẩm Hạ Lan bỗng chua xót, trực tiếp chui vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.
“Xin lỗi, em không biết em có thai rồi, nếu như biết, em tuyệt đối sẽ không sốc nổi như thế, em chỉ nghĩ, đây là cách đơn giản nhất trực tiếp nhất có thể khiến thím Trương làm ra thuốc giải, có thể cứu được mẹ và bà nội.
Em thật sự không biết mình có thai rồi.
Nó còn nhỏ như vậy, em cũng không biết là trai hay gái, em thậm chí không có bất kỳ cảm giác nào thì nó đã rời xa em rồi.”
“Đừng khóc, em bây giờ đang ở cữ.
Khóc nhiều sẽ tổn thương đến mắt.
Chúng ta còn trẻ, sau này còn có thể có con nữa, bây giờ chỉ có thể nói đứa con này không có duyên với chúng ta, hy vọng lần này có thể bên chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô, nhưng Thẩm Hạ Lan căn bản không kìm được mà đau lòng.
Cô mong chờ đứa trẻ này bao nhiêu!
Nhưng lại không biết mình có thai, còn là vì chuyện như này mà mất đi đứa trẻ này, nếu nói không đau lòng làm sao mà được?
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đau lòng thì không chịu được, anh nắm tay của Thẩm Hạ Lan nói: “Em nếu như thật sự cảm thấy trong lòng khó chịu thì em đánh anh đi.
Là người đàn ông anh vô dụng, mới khiến một người phụ nữ như em phải liều mạng như thế, mới sẽ khiến em và con chịu đau khổ như thế.
Đây không phải là lỗi của em, Hạ Lan, em đừng như thế, thật đấy.
Em như thế trong lòng anh càng khó chịu.”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Thẩm Hạ Lan gục lên vai của Diệp Ân Tuấn mà khóc lớn.
Lúc này cô biết, cô khóc chỉ có thể khiến Diệp Ân Tuấn càng khó chịu, nhưng cô nếu như không khóc, cô sợ mình sẽ chết mất.
.