Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn mới đầu còn khuyên Thẩm Hạ Lan, bây giờ thấy cô như thế, cũng không thể không thở dài, để mặc cô xả ra.

Bác sĩ cũng nói rồi, tích tụ sự khó chịu trong lòng không tốt cho sản phụ.

Khóc một lúc lâu, Thẩm Hạ Lan mới dừng lại.

Vai của cô rụt rụt lại, mũi cũng đỏ ửng, nhìn trông khiến người ta đau lòng muốn đòi mạng.

Diệp Ân Tuấn cầm khăn giấy, cẩn thận lau khô nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Nam Phương trở về rồi, anh đã giao công ty cho nó.
Đợi em khỏe lại, anh dẫn em và các con ra ngoài du lịch.
Mọi chuyện ở đây chúng ta không quan tâm nữa, chúng ta cùng trải qua những ngày của chính chúng ta có được không?”

Thẩm Hạ Lan có hơi ngây người.

“Có thể không?”

“Đương nhiên có thể.
Nam Phương rất có năng lực, nó có thể cùng lúc làm tốt cả Ám Dạ và Hoàn Trí, huống chi còn có mẹ giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhiều năm như vậy rồi, Nghê Nghê chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng chưa có đi ra ngoài bao giờ, vì con, chúng ta dẫn tụi nhỏ đi ra ngoài chơi, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Chúng ta cũng có thể thả lỏng tâm tình có được không?”

Diệp Ân Tuấn nói quá dụ người rồi.

Đây là mơ ước trước giờ của Thẩm Hạ Lan.

Cô lúc đầu khi gả cho Diệp Ân Tuấn thì mong có thời gian nhân lúc Diệp Ân Tuấn ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, dẫn cô đi cùng, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, hiện nay nghe thấy Diệp Ân Tuấn có thể đem gánh nặng giao cho Diệp Nam Phương, bản thân tự nhiên rất vui.

“Được, đều nghe theo anh!”

“Vậy thì tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt.
Bộ trưởng Tiêu từng tới, thấy em còn hôn mê, quay về nấu đồ ăn cho em rồi.
Mặc kệ có thể ăn được hay không, lát nữa ít nhiều ăn một chút.
Anh biết em bây giờ tâm trạng không tốt, nhưng vì anh, vì các con, em cũng phải khỏe lại có biết không?”

Diệp Ân Tuấn đưa tay, vén tóc trước trán Thẩm Hạ Lan ra sau tai, ánh mắt dịu dàng như nước, trong nháy mắt khiến Thẩm Hạ Lan chìm đắm vào trong.

Buông gánh nặng, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không hỏi, cùng Diệp Ân Tuấn đi du lịch như những đôi bạn thần tiên, những ngày như thế sao có thể không muốn?

Cô biết tất cả những gì Diệp Ân Tuấn làm đều là vì cô, vì khiến cô thoát khỏi nơi đau lòng này, vì khiến cô quên đi đứa con không có duyên phận đó.

Người đàn ông này đã ẩn nhẫn bi thương mà an ủi cô, cô lẽ nào còn muốn tiếp tục bi thương tiếp?

Đứa trẻ không có duyên đó cũng là cốt nhục của Diệp Ân Tuấn!

“Em đều nghe theo anh!”

Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như một chú cừu ôn thuận, nhưng trong vô hình chung lại khiến người ta cảm thấy càng thêm đau lòng.

Diệp Ân Tuấn đỡ cô nằm xuống, thấp giọng nói: “Em ngủ một lát đi, bây giờ sức khỏe tinh thần của em đều không được, phải nghỉ ngơi nhiều, đợi khi bộ trưởng Tiêu đến thì anh gọi em dậy ăn.”

“Anh sẽ rời khỏi sao?”

Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ yếu đuối.

Thật ra rất nhiều cô gái đều như thế, vào lúc này cần nhất chính là chồng ở bên cạnh.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Anh đâu cũng không đi, ở đây với em.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan để tay vào trong lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn, để mặc anh nắm, sau đó nhắm mắt ngủ.

Chung quy là thân thể tiêu hao quá lớn, không lâu sau, Thẩm Hạ Lan ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn luôn túc trực bên cạnh cô, nửa bước cũng không rời.

Khi sẩm tối, Tiêu Ái cầm đồ ăn tới, Hoắc Chấn Đình đi theo đằng sau.

Hoắc Chấn Đình vô cùng khẩn trương, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn chăm sóc chu đáo cho Thẩm Hạ Lan như thế, vô thức dừng lại, sợ tiếng xe lăn của mình kinh động đến Thẩm Hạ Lan còn đang nghỉ ngơi.

“Ra ngoài nói chuyện.”

Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói.

Diệp Ân Tuấn nhìn Tiêu Ái, giao Thẩm Hạ Lan cho Tiêu Ái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, hai người một trước một sau đi trên bệ cửa sổ ở hành lang.

Hoắc Chấn Đình châm một điếu thuốc đưa cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn, lắc đầu nói: “Hạ Lan bây giờ thân thể không tốt, không ngửi được mùi khói thuốc, tôi không hút.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Hoắc Chấn Đình cũng dập tắt điếu thuốc.

“Hạ Lan vẫn ổn chứ?”

Hoắc Chấn Đình thật ra trong lòng khẩn trương hơn bất cứ ai, loại tình cảm đặc biệt đối với Thẩm Hạ Lan đó khiến anh ta bây giờ thật sự hận không thể đi giết thím Trương.

Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Cảm xúc ổn định rồi, có điều vẫn cần phải tĩnh dưỡng.
Tôi đã nói với Hạ Lan rồi, đợi cô ấy khỏe lại, tôi dẫn cô ấy và tụi nhỏ ra ngoài đi chơi.
Rời khỏi nơi đau lòng này, có lẽ sẽ tốt hơn chút.”

Tay của Hoắc Chấn Đình hơi khựng lại.

“Ra ngoài chơi?”

“Phải, thứ cô ấy chịu đựng quá nhiều rồi, nhà họ Diệp đặt gánh nặng trên vai cô ấy cũng quá nhiều rồi.
Cô ấy yếu nhược như thế, thậm chí cũng không có bất cứ sự chuẩn bị nào, cứ vì yêu tôi, ngốc nghếch lao vào.
Cô ấy không biết nước của nhà họ Diệp sâu cỡ nào, không biết nhà họ Diệp sẽ khiến cô ấy phải chịu đau khổ nhiều cỡ nào, thật ra tất cả chuyện này đều không nên do cô ấy phải chịu.
8 năm trước, tôi và cô ấy kết hôn, không có đi nghỉ tuần trăng mật, không có bất kỳ cuộc sống ngọt ngào nào.
Cuộc sống hôn nhân 3 năm chỉ một mình cô ấy bỏ ra, trước giờ chưa nhận được cái gì.
3 năm sau, một trận hỏa hoạn suýt nữa lấy đi mạng sống của cô ấy, hiện nay 5 năm sau rồi, cô ấy vẫn không có trải qua cuộc sống mà mình muốn.
Con người cả đời có mấy lần 8 năm? Hạ Lan theo tôi 8 năm, thời gian 8 năm, cẩn thận nghĩ lại, tôi đã cho cô ấy cái gì? Trừ một cặp song sinh, hai đứa trẻ vẫn là cô ấy nuôi lớn, tôi dường như cái gì cũng chưa có cho cô ấy.
Cho nên tôi định dẫn cô ấy ra ngoài chơi, chỉ cần cô ấy vui vẻ, ở đâu cũng được.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không cao không thấp, lại khiến Hoắc Chấn Đình trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Hai người muốn rời khỏi bao lâu?”

“Không biết, có lẽ 1 năm, có lẽ 2 năm, có lẽ lâu hơn.”

Diệp Ân Tuấn nhìn phong cảnh đằng xa, lúc này mới phát hiện những năm nay, vì nhà họ Diệp, vì tập đoàn Hoàn Trí, anh đã rất rất lâu không có nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài rồi.

Mặc kệ là đi công tác hay là gì, mỗi lần đều đến đến đi đi vội vàng, bởi vì chỉ có một mình, anh căn bản không biết phong cảnh bên cạnh như thế nào.

Hiện nay vừa nghĩ tới cuộc sống sau này có Thẩm Hạ Lan và các con ở bên thì anh cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa.

Hoắc Chấn Đình trầm tư nói: “Như thế xem ra, chuyện thân phận của Hạ Lan cần nắm chặt rồi.”

“Còn chưa bắt đầu làm sao? Tôi tưởng đã bắt đầu rồi.”

Diệp Ân Tuấn nghiện thuốc lá, nhưng anh chỉ cầm điếu thuốc để dưới mũi ngửi, sau đó kẹp giữa ngón tay nghịch.

Hoắc Chấn Đình lắc đầu nói: “Sự việc có hơi phiền phức, giám định DNA của Hạ Lan cần phải đưa tới Đế Đô kiểm tra, bên phía Đế Đô mới đưa tin, có thể cho Hạ Lan một thân phận của nhà họ Hoắc.
Có điều quy trình này cần chút thời gian.
Tôi cũng biết, có vài chuyện, chúng ta không gấp được.”

“Hạ Lan sắp sinh nhật rồi.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng, khiến Hoắc Chấn Đình lần nữa ngây người.

“Cậu muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy sao?”

“Tôi chỉ muốn một nhà cùng đón sinh nhật là được, cái khác không muốn làm gì cả.
Trước đây tôi nghĩ, đợi đến khi sinh nhật cô ấy thì tôi cầu hôn với cô ấy, để tất cả mọi người của Hải Thành đều biết, Thẩm Hạ Lan cô ấy là vợ của Diệp Ân Tuấn tôi.
Mặc kệ trước đây hay sau này, cô ấy đều là người vợ duy nhất của Diệp Ân Tuấn tôi.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, lúc cô ấy đón sinh nhật thân thể không chịu được mệt nhọc, cầu hôn chỉ có thể để sau.”

Diệp Ân Tuấn nói suy nghĩ ban đầu của mình cho Hoắc Chấn Đình.

Mắt của Hoắc Chấn Đình hơi lóe lên, thấp giọng nói: “Có thể đợi cô ấy khỏe lại thì cầu hôn.”

“Tôi cũng nghĩ như thế, đợi khi chúng tôi kết hôn xong, chúng tôi dẫn tụi nhỏ rời khỏi, ra ngoài nhìn ngắm, trải qua cuộc sống thuộc về chính chúng tôi.”

Tay của Hoắc Chấn Đình siết chặt tay vịn của xe lăn, thấp giọng nói: “Tôi biết tôi không nên cản hai người, nhưng bà cụ không dễ gì tìm được cháu gái, hai người có phải…”

“Chúng tôi sẽ thường xuyên video call với bà cụ.”

Một câu nói của Diệp Ân Tuấn chặn đứng Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình còn muốn nói gì đó, nhìn thấy mắt Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm mình, đôi mắt phượng đó khiến Hoắc Chấn Đình đột nhiên có hơi không dám nhìn thẳng.

“Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”

“Tôi đột nhiên nghĩ tới, theo Hạ Lan, tôi hình như phải gọi anh một tiếng chú út.”

“Không cần.”

Hoắc Chấn Đình bỗng cảm thấy tiếng chú út trong miệng Diệp Ân Tuấn thật sự vô cùng chói tai khó chịu.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Vẫn là cần, mặc kệ như thế nào, chúng ta chung quy là người một nhà rồi.
Chú út, sau này Hạ Lan có tôi chăm sóc rồi, chú không cần quá nhọc lòng.
Chú cũng hơn 30 rồi, nên tìm một cô gái mà kết hôn thôi.
Bà cụ níu kéo Hạ Lan như thế không phải là vì đời sau của nhà họ Hoắc chưa có ai sao.
Cho dù không vì điều gì khác, cũng nên vì ông cụ, vì nhà họ Hoắc, anh cũng phải nối tiếp đời sau không phải sao?”

Những lời này khiến sắc mặt của Hoắc Chấn Đình rất không dễ nhìn.

Tâm tư của anh ta Diệp Ân Tuấn biết.

Cho dù bây giờ biết Thẩm Hạ Lan là con gái của anh cả mình, biết kiếp này anh ta và Thẩm Hạ Lan không thể nào, nhưng điều này cũng không thể bị Diệp Ân Tuấn bức hôn như thế chứ?

“Cậu là vì điều này mới dẫn Hạ Lan rời khỏi sao?”

“Thật sự không phải, tôi chỉ là muốn dẫn cô ấy ra ngoài thả lỏng tâm tình.
Nói thật, chú út, Hạ Lan cái gì cũng không biết, trước đây xem chú là bạn, bây giờ xem thành trưởng bối, anh nên biết, ở trong lòng Hạ Lan, tình thân nặng hơn tất cả, nếu không cô ấy cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng làm tất cả không phải sao? Duyên phận của chú và cô ấy là ông trời đã định sẵn rồi.
Nếu đã định sẵn không thể có kết quả, vậy nhân lúc còn sớm chọn thứ nhất định thuộc về mình.
Chúng tôi một khoảng thời gian nữa sẽ rời khỏi, đối với chú, đối với Hạ Lan, đối với nhà họ Hoắc sẽ là một sự lựa chọn không tồi.”

Diệp Ân Tuấn không định nói trắng phớ như thế, nhưng bây giờ anh cũng biết, bản thân không nói ra, sợ rằng trong lòng Hoắc Chấn Đình mãi có một nút thắt.

Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình có hơi ngại ngùng.

“Tôi biết, tôi sẽ chú ý.”

“Cũng đừng vì sửa sai mà tùy tiện tìm một người phụ nữ, chú phải biết, con dâu của nhà họ Hoắc vẫn phải là mình trong lòng mình thích.”

Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai của Hoắc Chấn Đình, lời có thể nói cũng chỉ có thể nói những điều này, còn tiếp theo, chỉ có thể để Hoắc Chấn Đình tự mình từ từ đi trải nghiệm.

Kiếp này chuyện buồn nhất chính là người con gái mình thích cuối cùng trở thành người nhà của mình.

Đáng tiếc Hoắc Chấn Đình không thể giãy khỏi đoạn tình đơn phương yêu thuần này được.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi phải trở lại rồi, Hạ Lan tỉnh lại không nhìn thấy rồi sẽ lo lắng.”

Nói xong thì xoay người đi, chỉ để lại một mình Hoắc Chấn Đình ngồi trên xe lăn, nhìn phong cảnh bên ngoài đến ngây người, không biết đang nghĩ cái gì.

Khi Diệp Ân Tuấn quay trở lại, ở cửa phòng bệnh đột nhiên nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút đang dán vào khe cửa nhìn vào trong phòng bệnh.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui