Diệp Ân Tuấn có hơi không yên tâm nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Một mình em tạm thời không vấn đề chứ? Anh nói cho em biết, đi vệ sinh xong cũng không thể tự mình trở về, đợi để anh quay lại bế em.
Em bây giờ trên người không có sức không nói, bác sĩ nói em vẫn nên ít vận động.”
“Em biết rồi, anh mau đi đi!”
Thẩm Hạ Lan sắp nhịn hết nổi rồi, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở đây lôi thôi, cô rốt cuộc phải đi vệ sinh kiểu gì?
Thấy Thẩm Hạ Lan thật sự khó chịu đến đòi mạng rồi, Diệp Ân Tuấn lúc này mới rời khỏi, thậm chí chu đáo đóng cửa lại.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở phào.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài, nói với y tá là cần một chiếc khăn mỏng, hơn nữa váy ngủ cũng cầm về.
Bây giờ dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, anh nhìn xung quanh, sau đó lại cầm quay ngược lại, kéo y tá vừa rồi hỏi: “Cô gái xinh đẹp, hỏi một chút, vợ của tôi vừa mới sảy thai, bên dưới còn chưa sạch, có thể dùng băng vệ sinh không? Tôi thấy bệnh viện không có chuẩn bị?”
Câu nói này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan vừa mở cửa nhà vệ sinh, cửa phòng bệnh cũng mở, giọng nói bên ngoài nghe rất rõ ràng, Thẩm Hạ Lan vô cùng xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Diệp Ân Tuấn người đàn ông này bây giờ thật sự phóng khoáng thế sao!
Trước đây loại lời này đánh chết anh anh cũng sẽ không hỏi, bây giờ vậy mà chủ động kéo ý tá người ta hỏi cái này, chuyện này thật sự mất mặt chết đi được.
Cô y tá rõ ràng cũng sững người, dường như vấn đề như này bị một người đàn ông hỏi như thế, ít nhiều có hơi ngại, da mặt không tự chủ mà đỏ ửng.
“Cái này bình thường mà nói, sảy thai mấy ngày trước đó không thể dùng băng vệ sinh, bởi vì không quá vệ sinh, vẫn là dùng miếng lót cho mẹ sau sinh thì tốt hơn, có điều phải thay thường xuyên, dễ thấm.”
Cô y tá cảm thấy nói với một người đàn ông đẹp trai như này vấn đề này, mặt của cô ta sắp bị đốt cháy rồi, có điều trong lòng lại có hơi đố kỵ.
Bạn trai của mình nếu như cũng có thể chu đáo tận tâm như này thì tốt rồi.
“Cảm ơn, có điều miếng lót cho mẹ sau sinh mua ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn không hề cảm thấy xấu hổ, rất nghiêm túc hỏi.
Cô y tá ngại ngùng nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Nếu như anh Diệp cần, tôi có thể mua giúp anh Diệp, lát nữa đưa tới.”
“Vậy thì cảm ơn cô rồi, tốt nhất có thể nhanh một chút, vợ tôi dường như rất cần gấp cái này.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhảy ra giống như đi giết người.
Cái gì mà nói cô bây giờ rất cần cái này?
Cô thật sự…
Nghĩ đến đó, Thẩm Hạ Lan buồn bực rồi.
Cô hình như thật sự cần!
Vừa rồi khi đi vệ sinh đã vứt rồi, bây giờ cô căn bản chưa có thay cái mới.
Chỉ là không ngờ chi tiết bé tí như thế, Diệp Ân Tuấn vậy mà chú ý tới.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vừa thấy xấu hổ vừa thấy cảm động.
Cô y tá chỉ có thể vội gật đầu: “Được, anh Diệp, tôi lập tức đưa tới.”
Nói xong cô ta nhanh chóng chạy đi.
Diệp Ân Tuấn quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mở cửa phòng vệ sinh ra, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Hạ Lan ‘rầm’ một tiếng đóng mạnh cửa phòng vệ sinh lại.
“Anh cũng thật sự nói ra được.
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, vậy mà mở miệng hỏi y tá băng vệ sinh với miếng lót cho mẹ sau sinh, anh thật sự, thật sự…”
“Thật sự cái gì? Anh nếu như không hỏi rõ, lẽ nào để em cả tối trốn trong phòng vệ sinh sao?”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười lắc đầu, sau đó mở cửa phòng vệ sinh ra.
“Anh ra ngoài!”
Thẩm Hạ Lan vô thức che phía dưới của mình lại.
Diệp Ân Tuấn lại kéo tay cô ra, lấy khăn mỏng che phía dưới của cô lại, thấp giọng nói: “Phòng vệ sinh tuy có điều hòa, nhưng cũng không phải quá ấm.
Em bây giờ cơ thể còn yếu, không thể chịu lạnh, đắp cái này trước, lát nữa đợi có miếng lót cho mẹ sau sinh, thay là được rồi, anh lại bế em ra ngoài, đây là váy ngủ, lát nữa cần anh giúp thì nói.”
“Không cần, anh mau đi ra!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Diệp Ân Tuấn ra ngoài, có điều trong lòng lại rất ngọt ngào.
Một người phụ nữ lúc này cần nhất chính là sự quan tâm của người đàn ông, mà người đàn ông này không những quan tâm cô, còn tỉ mỉ như thế, sao mà không khiến cô cảm động và thấy ngọt ngào cho được?
Diệp Ân Tuấn biết da mặt cô mỏng, cũng không trêu cô nữa.
Mà trực tiếp đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy trên ga giường dính một ít máu đỏ.
Anh sợ Thẩm Hạ Lan đi ra nhìn thấy lại buồn, vội vàng ra ngoài tìm một y tá khác đến thay ga giường mới.
Cô y tá trước đó rất nhanh chạy về, đưa miếng lót cho mẹ sau sinh cho Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Loại miếng lót cho mẹ sau sinh này rất dễ dùng, tôi mua mấy cuộn, nếu như còn cần, anh Diệp cứ tìm tôi là được rồi.”
“Cảm ơn, đây là tiền cho cô.”
Diệp Ân Tuấn lịch sự mỉm cười.
“Cho nhiều rồi, không dùng hết số này đâu anh Diệp.”
Cô y tá thấy nhiều tiền như thế thì có hơi hoảng.
“Nhiều coi như cho cô làm phí chạy việc, sau này con cần thì làm phiền cô rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong ép cô y tá lui ra khỏi phòng.
Theo anh thấy, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, người phụ nữ của anh ai cũng không thể nhìn thấy.
Cô y tá suýt nữa bị cánh cửa đập vào mũi, nhìn tiền trong tay, ít nhiều hơi có cảm giác đang nằm mơ.
Người đàn ông nhiều tiền, chu đáo tỉ mỉ, còn dịu dàng, thật sự là người đàn ông quá tốt!
Nếu như cô ta có thể có một người bạn trai như thế, kiếp này ngủ cũng sẽ cười tỉnh.
Đáng tiếc người đàn ông đó cuối cùng không phải là của mình.
Cô y tá thở dài lắc đầu rời đi.
Diệp Ân Tuấn cầm miếng lót cho mẹ sau sinh quay lại, lần nữa mở cửa phòng vệ sinh ra.
Phòng vệ sinh thật sự không cách âm, Thẩm Hạ Lan đều nghe thấy rồi, khi nhìn thấy miếng lót cho mẹ sau sinh độ nóng trên mặt còn chưa lui xuống.
“Cảm ơn.”
Cô cầm lấy miếng lót cho mẹ sau sinh, sau đó bộ dạng vô cùng xấu hổ nhìn Diệp Ân Tuấn tâm thần khẽ động, thật muốn hôn anh một cái.
Suy nghĩ này vụt qua trong đầu, còn chưa kịp nói cái gì làm cái gì, Diệp Ân Tuấn đã cúi người, hôn lên tóc của Thẩm Hạ Lan: “Từ từ thôi, không vội, xong thì gọi anh.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ra.
Người đàn ông này thật ra ít nhiều có hơi mắc bệnh sạch sẽ, bây giờ phòng vệ sinh có mùi không nói, anh vậy mà còn hôn lên tóc của cô!
Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm thấy trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi.
“Em biết rồi!”
Cô cảm thấy mình đột nhiên trở nên băn khoăn.
Kết hôn 8 năm rồi, 8 năm trước dường như đều trải qua một cách lãng phí, thế nào đều là vợ chồng già rồi, vậy mà còn có cảm giác tim đập rộn ràng chứ?
Thẩm Hạ Lan mặt mày đỏ bửng, mau chóng thay miếng lót cho mẹ sau sinh, sau đó mặc váy ngủ vào, vừa đứng dậy, Diệp Ân Tuấn đã vào rồi.
“Biết em không nghe lời, thành ra thế này rồi, còn muốn tự mình đi ra?”
Ngữ khí của Diệp Ân Tuấn có hơi trách cứ, có điều vẫn cúi người bế Thẩm Hạ Lan lên.
Thẩm Hạ Lan vô thức ôm cổ của anh, xấu hổ nói: “Em không phải là kẻ tàn phế.”
“Em bây giờ vẫn nên ít đi lại, anh nghe người già nói, đi lại sớm sẽ không tốt cho cơ thể.
Huống chi cơ thể của em lại suy nhược như thế, chúng ta là vợ chồng, em dùng anh là điều hiển nhiên có biết chưa?”
Lời tuy nói như thế, nhưng bị một cậu chủ từ bé đã ngậm thìa vàng ra đời hầu hạ như thế, Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy không quá chân thực.
“Nếu không anh mời y tá cho em đi, những cái bẩn này, không thích hợp để anh làm.”
“Cái gì gọi là không thích hợp để anh làm chứ? Anh phục vụ vợ của anh, không phải là chuyện rất hiển nhiên sao? Huống chi anh bây giờ cũng không đi làm, cũng không có chuyện gì, mời y tá làm gì? Y tá chăm sóc em có thể tận tâm tận lực như anh sao? Bộ dạng của em bây giờ không phải là vì anh mà thành sao? Phụ nữ cả đời lúc được chăm sóc nhất chính là vào lúc này, lúc đầu em khi sinh Minh Triết và Nghê Nghê anh không ở bên cạnh em, không biết em trải qua như thế nào, nhưng anh biết thân thể của em còn lưu vết rạn mờ của lần trước.
lần này, anh phải chăm sóc em thật tốt, trị khỏi những tật đó, cuộc đời của chúng ta còn dài, anh còn muốn em ở bên anh đó.
Không có một cơ thể khỏe mạnh làm sao mà được.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa bế Thẩm Hạ Lan để lên giường, đắp lại chăn cho Thẩm Hạ Lan, lại liếc nhìn nhiệt độ của điều hòa, cảm thấy có hơi thấp, vội vàng chỉnh lên vài độ.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đầu toát mồ hôi, nhưng vẫn chỉnh cao nhiệt độ điều hòa lên, không khỏi nói: “Không cần cao như thế, anh xem anh đều toát mồ hôi rồi.”
“Bây giờ không cần quan tâm anh, em mới là quan trọng nhất.
Em bây giờ cơ thể lạnh toát, cần phải điều dưỡng, một người đàn ông như anh vốn là như thế, em đừng quản.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn để chiếc điều khiển sang một bên, cầm khăn bông lau ấm tay cho Thẩm Hạ Lan, sau đó lại cầm bát canh tới.
“Với ăn thêm một chút, khi cần bồi bổ, cho dù ăn không trôi cũng phải ăn một chút? Huống chi bộ trưởng Tiêu đặc biệt nấu cho em.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, từng chút hưởng thụ sự phục vụ của Diệp Ân Tuấn, trong lòng bỗng cảm thấy không có khó chịu như trước nữa, không có tắc nghẹn nữa.
Bất tri bất giác, một bát canh cứ vậy mà chui vào bụng cô.
Cô thật sự cũng không ăn được thứ gì khác.
Diệp Ân Tuấn cũng không có miễn cưỡng cô, đỡ cô nằm xuống, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi một chút? Hay là nghe anh nói chuyện?”
“Đều được.”
Thẩm Hạ Lan thật ra không quá buồn ngủ, chỉ là có hơi yếu, có điều bây giờ cô rất muốn nghe Diệp Ân Tuấn nói chuyện, cảm thấy giọng của Diệp Ân Tuấn là âm thanh dễ nghe nhất trên đời.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Em nhắm mắt dưỡng thần, anh đọc tạp chí cho em nghe?”
“Được.”
Chỉ cần có thể nghe được giọng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan thế nào cũng được.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan thật ra là một người có chút tế bào văn chương.
Anh tìm vài tạp chí, nhẹ nhàng lật ra, sau đó từ từ đọc.
Giọng của anh giống như chai rượu ngon mở mắt mùi hương lan tỏa dụ người.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ cần nghe như thế, cả người cũng muốn say rồi.
Nỗi đau mất đi đứa bé dưới sự chăm sóc tận tình của Diệp Ân Tuấn cũng dần dần bị đè xuống đáy lòng, không dễ chạm vào.
Cũng không biết là giọng của Diệp Ân Tuấn quá hay, hay là cơ thể của Thẩm Hạ Lan quá suy nhược, cô cứ vậy mà mỉm cười, nhắm mắt, nghe rồi ngủ mất.
Khi tiếng thở đều đặn của cô truyền tới, Diệp Ân Tuấn lúc này mới để tạp chí xuống, để tay của cô vào trong chăn.
Tiêu Ái lúc này đi vào.
“Ngủ rồi à?”
Giọng của bà ta rất khẽ, sợ khiến Thẩm Hạ Lan thức giấc.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, thu dọn đồ đạc đưa cho Tiêu Ái.
“Làm phiền bộ trưởng Tiêu.”
“Không phiền, cậu cũng không cần cứ gọi tôi là bộ trưởng Tiêu, tôi bây giờ cũng từ chức rồi.
Cậu nếu như không quen, gọi tôi là dì Tiêu cũng được.”
Thật ra điều Tiêu Ái muốn nghe nhất vẫn là Diệp Ân Tuấn gọi bà ta một tiếng mẹ vợ, nhưng chuyện này không thể miễn cưỡng được.
Diệp Ân Tuấn cũng biết Tiêu Ái mong chờ điều gì, nhưng lúc này anh thật sự không gọi ra được.
Khi hai người đều có hơi ngại, điện thoại của Diệp Ân Tuấn bỗng đổ chuông.
.