Diệp Ân Tuấn sợ khiến Thẩm Hạ Lan thức giấc, vội vàng kêu Tiêu Ái chăm sóc, bản thân cầm điện thoại nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở trên hành lang, Diệp Ân Tuấn nghe máy.
“Lão Diệp, mẹ con có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Giọng nói của Thẩm Minh Triết cách điện thoại truyền tới, mang theo một tia chất vấn, một tia lo lắng.
Diệp Ân Tuấn rất muốn giấu Thẩm Minh Triết, nhưng lại nghe thấy Thẩm Minh Triết: “ba đừng nghĩ vì tuổi con nhỏ mà lừa gạt con.
Con vừa rồi nhìn thấy chú dẫn người đưa thím Trương đi rồi.
Thím Trương hình như gãy tứ chi, con nghe nói là ba làm.
ba bình thường sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế, trừ phi là lão vu bà đó động đến mẹ có đúng không? mẹ con đang ở đâu? Tại sao điện thoại của mẹ không gọi được?”
Thẩm Minh Triết quăng ra một chuỗi vấn đề ra, thật ra khiến Diệp Ân Tuấn có hơi không kháng được.
Có một đứa con trai thông minh như thế, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh nữa?
Diệp Ân Tuấn nghĩ rồi nói: “mẹ của con quả thật xảy ra chút chuyện, bây giờ ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, con vẫn là đừng vào trong này mấy ngày này.”
“Con không muốn! Con muốn đến xem thử! Con còn phải nói cho ông bà ngoại biết, cùng bọn họ đến!”
Lời của Thẩm Minh Triết đã đọa Diệp Ân Tuấn.
“Minh Triết, đừng nói cho ông bà ngoại con biết.”
“Tại sao?”
Thẩm Minh Triết dẫu sao là một đứa trẻ, có vài chuyện không quá hiểu.
Diệp Ân Tuấn day huyệt thái dương của mình: “mẹ con lần này tương đối nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng, nếu như ông bà ngoại con đến rồi, nhìn thấy bộ dạng mẹ sẽ buồn, đến lúc đó bọn họ vừa khóc, mẹ con cũng sẽ khóc.
Lúc này mẹ con không thể rơi nước mắt, nếu không sẽ tổn thương đến mắt có biết không? Cho nên đợi mẹ con khỏe hơn thì nói cho ông bà ngoại con biết thì tốt hơn.”
“Mẹ rốt cuộc bị làm sao? Sao lại nghiêm trọng như thế?”
Thẩm Minh Triết lập tức lo lắng rồi, hơn nữa khóc nháo chính là muốn đến đây xem thử.
Diệp Ân Tuấn có hơi đau đầu.
Thằng nhóc thối đó nếu như đến rồi, không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.
“Minh Triết, con nghe ba nói, bên phía mẹ con có ba, có gì ba bảo mẹ gọi video call với con có được không? Con bây giờ thật sự không thể tới, hơn nữa ba còn có chuyện cần con giúp.”
Diệp Ân Tuấn không thể không nói như thế.
Thẩm Minh Triết hơi nhíu mày.
“Ba có chuyện gì?”
“Chuyện của Nghê Nghê, bởi vì chuyện của mẹ con không thể để Nghê Nghê biết, cho nên ba đem Nghê Nghê đưa tới nơi khác tĩnh dưỡng.
Con cũng biết, em con bây giờ đang trong quá trình khôi phục, nếu như để em con biết cơ thể của mẹ con không tốt, sẽ lo lắng.
Ba với mẹ của con vừa mới quyết định, đợi mẹ của con khỏe lại, chúng ta dẫn anh em tụi con ra ngoài du lịch.
Con là anh trai, bây giờ có phải nên gánh vác một chút việc thay mẹ con không? Chủ động chăm sóc em gái?”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Minh Triết có hơi không phản ứng kịp.
“Nhưng mà bên phía mẹ…”
“Mẹ con có ba rồi, huống chi chúng ta cũng muốn trải qua thế giới của hai người, coi như ba cầu xin con có được không?”
Đối với tiểu ma đầu này, Diệp Ân Tuấn một chút cách cũng không có.
Thẩm Minh Triết cắn môi dưới nói: “Vậy con khi nào có thể gặp mẹ? ba phải bảo đảm với con, mẹ tuyệt đối không có chuyện gì lớn.”
“Tuyệt đối không có chuyện gì lớn cả, ba lấy nhân cách của ba bảo đảm.”
“Được rồi, tạm thời tin ba.”
Thẩm Minh Triết nói mà không tình nguyện lắm.
“Em gái con Nghê Nghê đang ở đâu? ba gửi địa chỉ cho con, lát nữa con dẫn ông bà ngoại qua đó, chắc Nghê Nghê sẽ rất vui mừng.”
“Được, ông bà ngoại và em gái nhờ con chăm sóc rồi.”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng thở phào.
Thẩm Minh Triết lại đắc ý nói: “Không cần khách khí, bao giờ về nhớ cho con ít tiền là được.
Đúng rồi, sinh nhật của mẹ sắp đến rồi, lúc đó con có thể gặp mẹ không?”
Diệp Ân Tuấn tính toán, sinh nhật của Thẩm Hạ Lan còn cách hơn 20 ngày nữa, lúc đó tuy còn chưa đầy tháng, có điều ít nhiều có thể tốt hơn bây giờ rồi.
Huống cho có vài chuyện thật sự không thể giấu một tháng, đến lúc đó mặc kệ là bà cụ Hoắc hay ba mẹ nhà họ Thẩm đều sẽ biết.
Nghĩ đến đó, Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Có thể, đến lúc đó mẹ của con sẽ khỏe mạnh xuất hiện ở trước mặt các con.”
“Lão Diệp, ba phải chăm sóc tốt cho mẹ, nếu không quay về con không tha cho ba đâu.”
Thẩm Minh Triết giống như một người lớn nhỏ căn dặn.
“Được, bảo đảm không để mẹ của con mất một sợi tóc nào.”
“Vậy còn tạm được, con cúp máy đây!”
Sau khi Thẩm Minh Triết cúp máy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình đã sắp tắt thở rồi.
Trước đây cho dù ký dự án hợp tác nghìn tỷ cũng không có căng thẳng như thế, bây giờ bị con trai của mình làm thành như này, anh quả thật có hơi muốn cười.
Nghĩ tới tiếng gọi vừa rồi suýt nữa làm phiền Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn vội chỉnh yên tĩnh cho điện thoại.
Khi quay trở lại phòng bệnh, Tiêu Ái đã thu dọn đồ đạc xong rồi, thậm chí ngay cả quần áo bẩn của Thẩm Hạ Lan cũng thay ra, định cầm về giặt.
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Để tôi làm cho.”
“Một người đàn ông như cậu, chăm sóc phụ nữ mới sảy đã không dễ dàng rồi, những chuyện này vẫn là để người làm mẹ như tôi làm đi.
Khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng không để bà cụ phát hiện Hạ Lan đã xảy ra chuyện này, cậu nhọc lòng hơn rồi.”
“Không sao, cô ấy là vợ của tôi, tôi không thương thì ai thương? Yên tâm, tôi bây giờ cũng không có việc gì, công ty đã giao cho em trai tôi rồi, tôi có đủ thời gian ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tiêu Ái rất yên tâm.
“Khoảng thời gian này cảm xúc của phụ nữ dễ dao động nhất, có người thậm chí sẽ đè nén, bình thường không có chuyện gì thì nói chuyện nhiều với nó, đừng để nó cứ nghĩ đến đứa trẻ không có duyên phận đó.
Tôi biết chuyện này cậu cũng đau lòng buồn bã, nhưng đàn ông có thể chịu được loại bi thương như này, phụ nữ lại không nhất định.
Tôi biết nói như thế có hơi thiên vị, có điều nó là con gái của tôi, tôi cũng chỉ có thể thương.”
Tiêu Ái nhìn Diệp Ân Tuấn, khi ánh mắt lần nữa nhìn sang Thẩm Hạ Lan, đáy mắt tràn ngập nước mắt.
Làm một người mẹ, nhìn thấy bộ dạng này của con gái, ai không đau lòng buồn bã chứ?
Bà ta chẳng qua kìm nén nước mắt mà thôi.
Sau khi rời khỏi đây, trở về chỗ bà cụ Hoắc, bà ta càng không dám lộ ra nửa phần khác thường.
Diệp Ân Tuấn rất nghe lời mà gật đầu nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Bên phía bà cụ như thế nào rồi?”
“Thuốc giải độc đã dùng rồi, bà cụ cũng tỉnh rồi, có điều sau đó cần phải làm kiểm tra, dù sao là trúng gió, độc tố trong cơ thể cũng không phải một sớm một chiều có thể loại trừ sạch sẽ.
Bà cụ vừa mở mắt thì tìm Hạ Lan, tôi nói bà ấy là Hạ Lan vì có chuyện gấp mà đi ra nước ngoài rồi, khoảng hơn 20 ngày nữa mới về, bảo bà cụ tích cực phối hợp điều trị, sau dùng cơ thể khỏe mạnh gặp mặt Hạ Lan.
May mà bà cụ đã tin.
Cho nên khoảng thời gian này, tôi sẽ đến đưa đồ ăn, nhưng không thể ở đây quá lâu, tránh bà cụ nghi ngờ.”
Tiêu Ái nhỏ giọng nói.
Hai người ở cùng một bệnh viện, nói tỷ lệ không thể gặp nhau thật sự không thể tồn tại.
Nhưng bây giờ mặc kệ là đối với Thẩm Hạ Lan hay đối với bà cụ Hoắc, đều cần phải tĩnh dưỡng.
Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng biết điểm này.
Bên phía bà cụ Diệp cũng đang điều dưỡng cơ thể, tự nhiên không thể chăm sóc Thẩm Hạ Lan, anh nghĩ một lát: “Hay là bà nói cho tôi biết, cô ấy bây giờ cần ăn thứ gì, tôi nấu.”
“Cậu? Cậu biết nấu cơm?”
Tiêu Ái rõ ràng có hơi không tin.
Diệp Ân Tuấn lại gật đầu nói: “Tôi quả thật biết nấu cơm, nấu ra ăn được.
Lúc này mọi người đều có việc, tôi đích thân chăm sóc Hạ Lan là được rồi.
Mọi người không cần nhọc lòng, bên này có tôi rồi.”
Tiêu Ái có hơi bán tính bán nghi, có điều cũng không có nói gì, đem vấn đề cần chú ý nói cho Diệp Ân Tuấn, còn phương diện ăn uống, chủ yếu là lấy đồ dinh dưỡng thanh đạm làm chủ là được.
Diệp Ân Tuấn ghi nhớ từng chút lại, sau đó vô cùng nghiêm túc học.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, Tiêu Ái coi như yên tâm rồi.
“Tôi đi trước đây, bên phía bà cụ không thể không có ai trong thời gian dài.”
“Được! Tôi tiễn bà!”
Diệp Ân Tuấn đối với Tiêu Ái có một tia tôn trọng, tiễn Tiêu Ái ra khỏi phòng bệnh.
Hoắc Chấn Đình không biết rời khỏi từ khi nào, Diệp Ân Tuấn cũng không có chú ý, đối với anh mà nói người quan trọng nhất bây giờ chính là Thẩm Hạ Lan, còn người khác anh không có bao nhiêu tâm tư.
Sau khi tiễn Tiêu Ái rồi, Diệp Ân Tuấn bắt đầu nghiên cứu công thức món ăn.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì trời đã có hơi tối rồi, mà Diệp Ân Tuấn còn đang đọc công thức món ăn, khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi tò mò.
“Anh đang đọc gì thế?”
“Tỉnh rồi? Có muốn uống chút nước không?”
Diệp Ân Tuấn vội để điện thoại xuống.
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy có hơi khát rồi.
Diệp Ân Tuấn rót cho cô một ly nước rồi đưa tới.
“Em muốn uống lạnh, lồng ngực nóng, rất muốn hạ nhiệt.”
Thẩm Hạ Lan có hơi tùy hứng yêu cầu.
Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu nói: “Anh vừa rồi đọc ở trên điện thoại rồi, em bây giờ ở cữ, tốt nhất không ăn đồ lạnh.
Đã từng làm mẹ một lần rồi, đừng nói với anh là em không biết.
Đừng tùy hứng, đợi qua một tháng này, em muốn ăn gì anh cũng mặc em.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan có hơi tức tối, có điều lại có hơi tò mò hỏi: “Em ngủ thì anh đọc cái này?”
“Ừm, anh hỏi y tá, y tá nói có thể tải app này, bên trên cái gì cũng có, anh rảnh rỗi không có gì thì đọc.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi buồn cười.
“Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, vậy mà xem mấy thứ chăm mẹ nuôi con này, anh không sợ người khác nhìn thấy thì chê cười anh sao?’
“Chê cười cái gì? Ai không biết thì kệ họ chứ? Không biết những thứ này làm sao chăm sóc em được?”
“Anh thật sự định đích thân chăm sóc em sao?”
Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy anh đang nói đùa, không ngờ Diệp Ân Tuấn vậy mà nghiêm túc như thế.
“Anh có khi nào mang chuyện của em ra nói đùa chứ?”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười nói, sau đó đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi dậy một lát.
“Đúng rồi, thuốc giải độc dùng cho bà nội với mẹ như thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Đều có người chăm sóc, bên phía bà cụ có bộ trưởng Tiêu, bên phía mẹ anh có Nam Phương, em không cần nhọc lòng.
Bây giờ đã có dáng vẻ này rồi, vẫn lo cho chính em là được rồi.”
“Vậy Minh Triết và Nghê Nghê…”
“Anh đã sắp xếp rồi, bọn chúng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới đây, ba mẹ nhà họ Thẩm anh cũng giấu, cho nên em phải nắm bắt thời gian khôi phục sức khỏe, nếu không trở về ba mẹ Thẩm biết được, anh sợ em không cản được nước mắt của bọn họ.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vừa dứt, Thẩm Hạ Lan trực tức ỉu xìu.
“Thật ra em nghe nói sảy thai nghỉ ngơi một tuần là được rồi, đến lúc đó em…”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ, không tròn một tháng, anh sẽ không cho em xuống giường.”
Ngữ khí của Diệp Ân Tuấn rất kiên quyết, khiến cho Thẩm Hạ Lan nhất thời vậy mà không đối lại được.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc của nữ, lại khiến lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu lại.
.