Cục Cưng Có Chiêu


“Phụt!”

Thẩm Hạ Lan không kiềm chế được, bật cười.

Lam Tử Thất đã được nghe nói về Thẩm Nghê Nghê nhưng vẫn chưa chính thức làm quen, cứ nghĩ cô nhóc này là một cô bé dịu dàng, ít nói, ít nhất là một mỹ nữ yếu đuối, thanh tú, hôm nay, lần đầu tiên gặp mặt đã bị Thẩm Nghê Nghê dùng súng nước bắn đầy mặt, cả người cô lập tức sững sờ.

Thẩm Minh Triết vùng vẫy nói: “Dì Lam, dì mau thả cháu xuống đi! Em gái cháu rất bảo vệ cháu đó.”

“Dì mau thả cháu xuống đi!”

Thẩm Nghê Nghê cầm súng nước, lại bước về phía trước, đôi mắt to, long lanh nhìn chằm chằm vào Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất có phiền muộn quay đầu nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan cười đến mức lảo đảo không vững, suýt nữa làm cô ta tức chết.

“Tiểu mỹ nữ, cháu có thể nói một chút đạo lý có được không? Anh trai cháu lần trước đã đem bán dì, bắt dì ở nghĩa địa cả đêm, dì suýt nữa đã bị dọa đến mức bị bệnh tim, chuyện này dì phải giải quyết rõ ràng với thằng bé.”

Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Minh Triết không khỏi rụt cổ lại.

Thẩm Hạ Lan chỉ biết Lam Tử Thất bị Tống Dật Hiên ném qua, còn về tình tiết cụ thể bên trong, cô thật sự không rõ, hôm nay nghe thấy Lam Tử Thất nói như ậy, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên hướng về phía Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết cảm thấy hôm nay mình có chút không may mắn, cậu bé nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cháu biết được chú Tống lại làm ra chuyện như vậy với dì chứ? Lúc đó cháu thật sự quá lo lắng, hơn nữa dì cũng quen chú Tống, cháu mới làm như vậy.”

“Nói như vậy, cháu vẫn có lý đúng không? Tiểu tử thối, có một câu cháu đã đừng nghe qua chưa? Cháu không giết người, nhưng người lại vì cháu mà chết? Trách nhiệm của cháu cũng không nhỏ có biết không? Xem ra bây giờ cháu vẫn chưa cảm nhận được là mình đã làm sai!”

Lam Tử Thất vừa nói đến chuyện này đã cảm thấy tức giận.

Thẩm Nghê Nghê vội vàng bước lên trước một bước, nằm lấy cổ tay của Lam Tử Thất nói: “Cho dù anh trai cháu tính kế dì, nhưng một người lớn như dì mà không đấu lại được một đứa bé, dì còn mặt mũi tìm anh trai cháu để tình xổ?”

“Tôi nhổ vào!”

Lâm Tử Thất cảm thấy mình quả thật không nói rõ được.

Cô nhóc này là một người có tính bao che cho người nhà.

“Tiểu mỹ nhân, cháu phải hiểu rõ mọi chuyện, là anh trai cháu đã làm sai.”

“Cháu không quan tâm, dì thả anh trai cháu ra! Thả ra!”

Thẩm Nghê Nghê lắc cánh tay của Lam Tử Thất, nhưng lại thất vọng vì không lay động được cánh tay của Lam Tử Thất, Thẩm Nghê Nghê tức giận, lấy súng nước ra bắn lên mặt của Lam Tử Thất.

“Ai bảo dì bắt nạt anh trai cháu này! Ai bảo dì không thả anh trai cháu ra này!”

Lam Tử Thất không kịp phòng bị, lại bị súng nước bắt trúng, tức giận đến mức hét lớn.


“Thẩm Hạ Lan, cậu có quản con gái cậu không? Sắp lật cả trời lên rồi!”

Thẩm Hạ Lan thấy Thẩm Nghê Nghê có chút quá đáng, vội vàng lên tiếng.

“Nghê Nghê, dừng tay lại! Không được làm như vậy với dì Lam! Dì ấy là người lớn!”

“Nhưng dì ấy bắt nạt anh trai!”

Thẩm Nghê Nghê oan ức bĩu môi, trông giống như sắp khóc.

Thẩm Minh Triết lập tức đau lòng.

“Nghê Nghê, không sao, anh và dì Lam chỉ đùa với nhau thôi, có phải không dì Lam?”

Ánh mắt của Thẩm Minh Triết nhìn thẳng vào Lam Tử Thất.

Không biết có phải là ảo giác của Lam Tử Thất hay không, cô đột nhiên cảm thấy Thẩm Minh Triết trước mặt quả thật là bản sao của Diệp Ân Tuấn, cái khí thế kia, cái ánh mắt kia, quả thật giống nhau như đúc!

Cô không khỏi sững sờ, say đó buông Thẩm Minh Triết ra: “Thằng nhóc thối!”

Lam Tử Thất hung hăng xoa tóc Thẩm Minh Triết, lực kia khiến Thẩm Minh Triết có chút tức giận mà không thể phát tiết được.

Thẩm Minh Triết lấy lại được tự do, vội vàng kéo Thẩm Nghê Nghê về sau lưng mình, sau đó cúi đầu nói: “Dì Lam, xin lỗi, lần trước là cháu không đúng.
Cháu xin lỗi dì về hành động của cháu, mong dì vì tuổi cháu còn nhỏ, là một đứa không hiểu chuyện, đừng tính toán với cháu.”

Câu nói này khiến Lam Tử Thất quả thật không nói nên lời.

Nếu như cô tiếp tục tính toán với Thẩm Minh Triết, cô sẽ trở thành một người nhỏ mọn.
Nếu như không tính toán, thằng nhóc thối này căn bản không thực sự nhận lỗi của mình.

Lam Tử Thất tức giận nghiến răng, còn chưa nói gì, Thẩm Nghê Nghê đã từ sau lưng của Thẩm Minh Triết thò đầu ra, nhìn Thẩm Minh Triết, thấy Thẩm Minh Triết gật đầu, mới thấp giọng nói với Lam Tử Thất: “Dì Lam, xin lỗi, lúc nãy cháu không nên đối xử với dì như vậy, dì đừng giận cháu có được không?”

Lần này xem như Lam Tử Thất đã nhìn ra, hóa ra Thẩm Minh Triết muốn làm gương cho Thẩm Nghê Nghê, cùng vì không để Thẩm Hạ Lan phải khó xử nên mới xin lỗi mình.

Nhìn thấy Thẩm Minh Triết hiểu chuyện như vậy, cơn giận trong lòng Lam Tử Thất cũng đột nhiên biến mất.

“Dì không giận, đã nói rồi, dì chỉ đùa với anh trai cháu thôi.
Cháu tên là Nghê Nghê đúng không?”

“Vâng ạ!”

Thẩm Nghê Nghê gật đầu, còn có chút rụt rè.


Cô bé không tiếp xúc với nhiều người, thậm chí có chút sợ người lạ, nếu như không phải lúc nãy Lam Tử Thất vừa bước lên đã túm lấy cổ áo của Thẩm Minh Triết, có lẽ Thẩm Nghê Nghê cũng sẽ không nhảy ra chĩa vào Lam Tử Thất.

Bây giờ dường như cô bé lại quay trở lại trong cái vỏ trứng của mình, đôi mắt to tròn kia có chút bất an và lo lắng.

Lam Tử Thất bất tình hình của Thẩm Nghê Nghê, hôm nay nhìn thấy cô bé như vậy, không khỏi có chút đau lòng.

“Chúng ta làm quen với nhau một lần nữa được không, dì tên là Lam Tử Thất, là bạn tốt của mẹ cháu Thẩm Hạ Lan.
Cháu có thể gọi dì là dì Lam, cũng có thể gọi là mẹ nuôi!”

Lam Tử Thất rất thích Thẩm Nghê Nghê.

Dáng vẻ yếu ớt của cô bé thật sự khiến người khác vô cùng đau lòng.

“Mẹ nuôi?”

Thẩm Nghê Nghê có chút nghi hoặc gọi một tiếng, nhưng lại khiến Lam Tử Thất vô cùng vui vẻ.

“Aiya! Con gái nuôi! Đúng là một đứa trẻ ngoan, ngoan hơn rất nhiều anh trai của con!”

Lam Tử Thất vui mừng đến mức suýt nữa bế Thẩm Nghê Nghê lên.

Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Thẩm Minh Triết có chút xem thường nói: “Nghê Nghê chỉ hỏi lại mà thôi, không phải thực sự muốn gọi dì, dì Lam!”

“Thằng nhóc thối này, có thể đừng nói chuyện không? Dì có chút khó hiểu, đều là cùng một mẹ sinh ra, em gái của cháu khiến người khác yêu thích như vậy, tại sao cháu lại khiến người khác cảm thấy chán ghét chứ?”

Lam Tử Thất cảm thấy mình có thể là có bát tự tương xung với Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết lại không quan tâm nhún nhún vai nói: “Cháu cũng không lấy làm con dâu, dì vui mừng làm gì?”

“Cháu cháu cháu….Thẩm Minh Triết!”

Lam Tử Thất cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.

Mỗi lần bị thằng nhóc này làm cho tức giận đến giậm chân là cảm giác như thế nào.

Thẩm Hạ Lan nhịn cười, khẽ ho một tiếng: “Minh Triết, lịch sự một chút.”

“Vâng, mẹ! Con sẽ không so bì với những người không có trí thông minh.”

Nếu như Thẩm Minh Triết không nói câu cuối cùng thì tốt, câu nói cuối cùng này thực sự khiến Lam Tử Thất muốn đánh người.


“Mẹ nuôi, mẹ muốn đánh anh trai cháu sao?”

Thẩm Nghê Nghê chớp mắt, giọng nói vô cùng ngọt ngào, ánh mắt vô cùng đơn thuần, giọng nói này, khiến Lam Tử Thất cho dù có tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể đè xuống.

“Không, không có.
Nghê Nghê đừng sợ, mẹ nuôi không đánh anh con.”

Lam Tử Thất nghe thấy Nghê Nghê gọi mình là mẹ nuôi, cảm thấy vô cùng vui.

“Cảm ơi mẹ nuôi!”

Thẩm Nghê Nghê cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy đi về phía trước giường của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, ba nói mẹ bị bệnh, dặn con không được làm mẹ mệt, mẹ không ôm con, nhưng mẹ có thể xoa mặt con không? Rất lâu rồi con chưa nhìn thấy mẹ.”

Thẩm Nghê Nghê oan ức lẩm bẩm, trông dáng vẻ rất nhớ Thẩm Hạ Lan.

Từ sau khi phẫu thuật, Thẩm Hạ Lan chưa từng gặp con gái, thậm chí còn không thể đến xem xem Thẩm Nghê Nghê hồi phục thế nào rồi.

Hôm nay thấy sắc mặt của con gái tốt hơn trước rất nhiều, trái tim của cô cũng được đặt xuống.

“Lên đây, để mẹ ôm con!”

Thẩm Hạ Lan nói xong, Thẩm Nghê Nghê lắc đầu nói: “Ba nói sức khỏe mẹ rất yếu, không thể ôm Nghê Nghê, không sao, Nghê Nghê có thể ôm mẹ một cái đúng không?”

Nói xong, cô bé cởi giày ra bò lên giường, nhưng tiếc là chiều cao có hạn, không thể tự mình bò lên được, vô cùng gấp gáp.

Thẩm Minh Triết dùng chân đá Lam Tử Thất một cái, hơi nhướng mày với Lam Tử Thất.

“Làm gì vậy?”

“Dì không phải là mẹ nuôi của Nghê Nghê sao? Một chút khả năng quan sát này cũng không có.
Em gái cháu không trèo lên giường được, làm ơn người mẹ nuôi như dì hãy bế con bé lên đi.”

Hai má Lam Tử Thất đột nhiên đỏ lên, lúc nãy cô chỉ biết nhìn Thẩm Nghê Nghê, đứa nhỏ này thật sự càng nhìn càng khiến người khác yêu thích, hơn Thẩm Minh Triết rất nhiều, nhất thời cũng không nhìn ra sự khó khăn của Thẩm Nghê Nghê.

Bây giờ bị Thẩm Minh Triết nói như vậy, Lam Tử Thất có chút mất mặt.

“Dì không cần cháu phải nhắc nhở, dì đang định làm như vậy đây.”

Lam Tử Thất hừ một tiếng, bước lên trước một bước, bế Thẩm Nghê Nghê lên giường, đặt xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

“Cảm ơn mẹ nuôi!”

Thẩm Nghê Nghê nở một nụ cười ngọt ngào với Lam Tử Thất, nhưng đã câu mất cả hồn Lam Tử Thất.

“Ngoan, ngoan, Hạ Lan, đứa nhỏ này của cậu lớn lên chắc chắc sẽ là một mỹ nhân, đến lúc đó chỉ cần cười một cái đã khiến người khác thần hồn điên đảo!”

“Đừng nói linh tinh.”


Thẩm Hạ Lan cười, cảnh cáo cô, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê dang hai tay ra ôm Thẩm Hạ Lan.

Cơ thể nhỏ bé của cô bé vẫn mang theo mùi thuốc, nhưng đã nhạt hơn rất nhiều.
Hôm nay, Thẩm Nghê Nghê mặc một chiếc váy công chúa, trông vô cùng xinh đẹp.

“Mẹ, Nghê Nghê ôm mẹ, bệnh của mẹ sẽ rất nhanh khỏe lại có đúng không?”

“Đúng.”

Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Nghê Nghê đặt lên chân của mình.

Con gái mập hơn trước một chút, xem ra người nhà họ Diệp chăm sóc con bé rất tốt.

“Mẹ, mẹ có nhớ con không?”

“Có! Ngày nào mẹ cũng nhớ con.”

Lúc Thẩm Hạ Lan nói câu này, đột nhiên cảm thấy ánh mắt trêu chọc của Lam Tử Thất, đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng.

Mấy ngày nay cô có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, quả thực không có quá nhớ các con.

“Khụ khụ!”

Thẩm Hạ Lan không khỏi ho một tiếng.

Thẩm Nghê Nghê lại rất đơn thuần, bẹp một tiếng, hôn Thẩm Hạ Lan một cái, cười nói: “Nghê Nghê cũng rất nhớ mẹ.
Mẹ, mẹ mau khỏi bệnh nha! Mẹ đã từng nói sẽ đi ra ngoài chơi với con và anh!”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan yêu thương nhìn Thẩm Nghê Nghê, cảm thấy có thể có được cuộc sống như hiện tại đúng là quá tốt và cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Nghê Nghê vui vẻ như vậy, cười nói: “Mẹ, ông bà ngoại cũng đến, nhưng vẫn đang ở bên ngoài nói chuyện với lão Diệp.
Lát nữa bọn họ sẽ đến thăm mẹ.
Nghe nói mẹ bị bệnh, bà ngoại còn khóc nữa đó.”

“Vậy sao? Sao con không an ủi bà ngoại?”

“Con có mà! Mẹ yên tâm đi, bây giờ tâm trạng của bà ngoài tốt hơn rất nhiều rồi.
Ngày nào cũng chăm sóc con và Nghê Nghê, vô cùng vui vẻ.

Lời nói của Thẩm Minh Triết ít nhiều cũng khiến Thẩm Hạ Lan có chút an ủi.

“Đến bên cạnh mẹ, để mẹ nhìn con nào.”

Thẩm Hạ Lan đưa tay về phía Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết do dự một lúc, đột nhiên có chút ngượng ngùng nhấc chân đi về phía trước, dừng lại trước giường Thẩm Hạ Lan, đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên sự mong đợi.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận