“Sao vậy?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên siết chặt.
Sáng sớm hôm nay, Diệp Ân Tuấn nói có việc nên ra ngoài một chuyến, hiện tại anh vẫn chưa quay về, chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện gì?
Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy thì không thể bình tĩnh.
Cô đứng lên, đi về phía Tống Đình.
Tống Đình nhìn Thẩm Hạ Lan lại nhìn Tiểu Tử, thấp giọng nói: “Không phải Diệp Tổng xảy ra chuyện, là…”
“Là ai?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy không phải là Diệp Ân Tuấn thò thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng có thể khiến Tống Đình tới báo tin thì có lẽ là người trong biệt thự.
Tống Đình nhìn Tiểu Tử, thấp giọng nói: “Là Triệu Ninh.”
“Lạch cạch” một tiếng, chìa khóa trong tay Tiểu Tử bỗng nhiên rơi xuống đất.
“Triệu Ninh làm sao?”
Giọng nói Tiểu Tử run rẩy.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Tiểu Tử và Triệu Ninh vừa mới ở bên nhau mấy ngày bình an, sao lại xảy ra chuyện?
“Rốt cuộc sao lại như thế?”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy vai Tiểu Tử để cô ta không ngã xuống.
Tống Đình thấp giọng nói: “Sau khi Triệu Ninh đưa Diệp Tổng đến tập đoàn Hoàn Trí thì nói Tiểu Tử thích ăn bánh bao gạch cua ở thành đông, anh ta nói với Diệp Tổng muốn đi mua mấy cái.
Đúng lúc Diệp Tổng cũng không có chuyện gấp nên cho Triệu Ninh đi.
Nhưng cách đây không lâu đội trưởng giao thông gọi cho Diệp Tổng nói Triệu Ninh và một chiếc xe tải lớn đụng nhau ở ngã tư thành đông, trước mắt vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện không biết thế nào.
Diệp Tổng nói tôi quay về báo cho cô và Tiểu Tử, để Tiểu Tử qua đó một chuyến, sợ là… Sợ là…”
Tống Đình còn chưa nói xong thì sắc mặt Tiểu Tử trắng bệch như tờ giấy.
“Mua bánh bao gạch cua gì chứ? Tôi không ăn cũng không chết được.
Vì sao anh ấy lại muốn đi mua bánh bao gạch cua chứ?”
Tiểu Tử nói, nước mắt chảy ra.
Trong lòng Tống Đình cũng cảm thấy khó chịu.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Ninh hết lòng làm việc cho Diệp Ân Tuấn, cũng thật sự muốn cho Tiểu Tử cuộc sống tốt, nhưng không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy.
“Tiểu Tử, cô đừng quá đau lòng, cô nên nhanh chóng đi qua đó.”
“Tôi cũng đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng không ngồi yên.
“Bà chủ, Diệp Tổng nói cô còn mấy ngày nữa mới hết ở cử, tốt nhất là…”
“Lúc nào rồi còn nói chuyện này.
Anh mau chuẩn bị xe đi, tôi và Tiểu Tử lập tức ra ngày.”
Thẩm Hạ Lan cắt ngang lời Tống Đình nói, sau đó xoay người rời đi.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan như vậy cũng không thể nói gì, anh ta vội vàng ra ngoài chuẩn bị xe, mà Tiểu Tử hoảng loạn thay quần áo, nhiều lần mặc nhầm.
“Đừng gấp, Tiểu Tử, lúc này cô cần phải bình tĩnh.
Tôi biết cô lo lắng cho Triệu Ninh, nhưng cô càng hoảng loạn thì càng không giải quyết được gì, hiện tại Triệu Ninh còn cần cô.
Cô phải làm cho mình bình tĩnh lại biết không?”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt vai Tiểu Tử, ép cô ta không thể không nhìn thẳng vào hai mắt mình.
Tiểu Tử nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan, đột nhiên khóc lóc nói: “Bà chủ, tôi sợ lắm! Tôi thật sự sợ hãi! Nếu Triệu Ninh không chịu đựng được nữa, lỡ anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ? Anh ấy nói muốn cưới tôi, chúng tôi đã xác định ngày tháng, nguyện vọng lớn nhất cả đời tôi là làm vợ anh ấy.”
“Có, nhất định sẽ không sao.
Tôi nghĩ Triệu Ninh cũng muốn cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, cho nên cô không được từ bỏ, mọi chuyện sẽ tốt thôi biết không?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu.
Một đôi trai tài gái sắc sắp kết hôn, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Hai người nhanh chóng tới bệnh viện, Diệp Ân Tuấn cũng nghe tin tức chạy tới, lúc anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi sửng sốt, lại thấy cô mặc ít quần áo, anh cởi áo khoác lên người Thẩm Hạ Lan, hơn nữa cài hết cái nút lại.
“Trời lạnh như vậy mà em ra ngoài làm gì?”
Diệp Ân Tuấn có chút trách cứ.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Triệu Ninh xảy ra chuyện, bên Tiểu Tử không ổn nên em phải đến đây xem.”
Diệp Ân Tuấn nghe cô nói như vậy cũng không nói gì, nhưng anh vẫn nói cô ngồi xuống ghế, anh và Tiểu Tử ở bên ngoài chờ.
Triệu Ninh phẫu thuật không lâu thì kết thúc, bác sĩ bước ra, Tiểu Tử vô cùng sốt ruột.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào?”
“Rất nghiêm trọng, phải theo dõi tối hôm nay, nếu bệnh nhân không qua được thì có lẽ trở thành người thực vật.”
Bác sĩ nói làm Tiểu Tử một mông ngồi ở ghế trên.
“Không đâu, Tiểu Tử, cô phải mạnh mẽ lên, trong lòng Triệu Ninh có cô, cậu ta sẽ kiên cường.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cô ta như vậy thì không khỏi có chút đau lòng.
Tiểu Tử đau khổ nhưng cũng biết sức khỏe của Thẩm Hạ Lan nên nói với bọn họ: “Diệp Tổng, bà chủ, hai người về trước đi, một mình tôi ở đây là được rồi.”
“Tôi cho người đến chăm sóc Triệu Ninh với cô.”
Diệp Ân Tuấn biết không xử lý tốt chuyện này thì Thẩm Hạ Lan sẽ không yên tâm, cho nên anh chủ động mở miệng.
Sau khi mọi chuyện được sắp xếp xong, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy mất mát, nhưng cô nhớ bà cụ Hoắc cũng nằm ở bệnh viện nên có chút do dự nói: “Hay là em đi thăm bà cụ một chút?”
Diệp Ân Tuấn biết mấy ngày nay cô thật sự buồn chán, bởi vì chuyện anh và Thẩm Hạ Lan rời đi nên mấy ngày nay rất bận rộn, hiện tại anh nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì vội vàng gật đầu.
“Được, anh đi với em.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dọc theo hành lang bệnh viện đến phòng bệnh bà cụ Hoắc, nhưng Thẩm Hạ Lan chưa được mấy bước thì đột nhiên nghĩ tới gì đó.
“Thôi, vẫn không nên đi.”
Cô dừng bước, hơn nữa định quay đầu lại.
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan rất muốn đi, nhưng cô đột nhiên dừng lại thì chắc chắn có nguyên nhân.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em vừa nhớ ra Dư Khinh Hồng vẫn còn ở đó, không muốn đụng mặt với cô ta.”
“Em sợ cô ta làm gì? Em là cháu gái ruột nhà họ Hoắc, cô ta chỉ là con rơi, cô ta còn phải dè dặt trước mặt em nữa.
Hơn nữa bộ trưởng Tiêu cũng ở đây, cô ta cũng sẽ không làm chuyện gì đâu.
Lùi một nghìn bước còn có anh mà.
Chẳng lẽ em cảm thấy người chồng này rất vô dụng sao?”
Diệp Ân Tuấn nói làm cho Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
“Sao anh lại vô dụng chứ, không phải em sợ bà cụ khó chịu sao, huống chị em không tay đến cũng không tốt lắm.”
“Em đến thăm bà nội cũng không phải là người ngoài, quan tâm mấy cách xã giao đó làm gì.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan suy nghĩ nhiều quá.
Mấy ngày nay sức khỏe của cô tốt hơn, vẫn luôn đến đây, nhưng hiện tại cô lại không biết nên đối mặt với bà cụ Hoắc thế nào, lúc trước cô đầy khí thế liều mạng vì thuốc giải độc, nhưng bây giờ hoàn toàn biến mất.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Hạ Lan, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Ân Tuấn thì trong lòng nhẹ nhõm hơn.
“Đi thôi!”
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, lại nhấc chân đi về phòng bệnh của bà cụ Hoắc.
Bọn họ đi đến trước cửa phòng bà cụ Hoắc thì bên trong truyền đến tiếng cười nói, xem ra hiện tại tâm trạng của bà cụ Hoắc không tệ.
Diệp Ân Tuấn vỗ vai Thẩm Hạ Lan cổ vũ cho cô, Thẩm Hạ Lan mới có dũng khí gõ cửa phòng.
“Mời vào!”
Giọng bà cụ Hoắc rất cao, xem ra không có gì đáng ngại.
Thẩm Hạ Lan đẩy cửa vào, đập vào mắt là Dư Khinh Hồng ngồi trước giường bà cụ Hoắc, nửa ngồi xổm xoa bóp chân cho bà cụ Hoắc, mà Tiêu Ái ở bên cạnh dỗ bà cụ Hoắc vô cùng vui vẻ.
Có thể thấy được bọn họ thân thiết hòa thuận giống như người một nhà.
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan lập tức có chút không thoải mái.
Cô không phải là người hẹp hòi, Dư Khinh Hồng có thể thay cô hiếu thảo với bà cụ, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng cô lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí cô cảm thấy mình giống như người ngoài đến không đúng lúc.
Khi Thẩm Hạ Lan không biết làm thế nào, không biết nên nói gì thì bà cụ Hoắc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, lập tức kích động lên.
“Hạ Lan, tới đây tới đây, mau tới đây cho bà nội nhìn một cái!”
Bà cụ Hoắc không hề che giấu sự nhiệt tình với Thẩm Hạ Lan, thậm chí bà cụ muốn đứng dậy muốn chào đón Thẩm Hạ Lan thì Dư Khinh Hồng lại ngăn cản.
“Bà nội, chân của bà vừa khỏi, bác sĩ nói bà bớt đi lại.
Không phải chị đã đến rồi sao? Sức khỏe của chị tốt thì để chị ấy đi tới là được.”
Dư Khinh Hồng gọi tiếng “Bà nội” làm cho Thẩm Hạ Lan nhíu mày lại.
Tiêu Ái thấy vậy, vội vàng giải thích nói: “Trong khoảng thời gian này Khinh Hồng vẫn luôn chăm sóc bà cụ, bà cụ thấy cô ta ngoan ngoãn nên cho cô ta gọi bà nội giống như con.”
Thẩm Hạ Lan không nói gì, nhưng cô thấy Dư Khinh Hồng cố ý ngăn cản bà cụ Hoắc đứng dậy, khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
Cô đi tới trước mặt bà cụ Hoắc, cười nói: “Sức khỏe của bà đã tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Bà cụ Hoắc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vội vàng cầm tay cô.
“Bà nghe nói cháu ra nước ngoài có việc, cháu mới quay về sao?”
Bà cụ Hoắc nói như vậy thì Thẩm Hạ Lan biết bà cụ vẫn chưa biết chuyện mình xảy ra, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, dù sao nếu bà cụ biết mình muốn lấy thuốc giải độc mà dẫn đến sảy thai thì có lẽ bà cụ sẽ đau khổ.
“Vâng, mới xuống máy bay.”
Thẩm Hạ Lan tiếp lời bà cụ.
“Khó trách, bà thấy sắc mặt của con khó coi, nhất định là chênh lệch múi giờ.
Chú nhỏ của cháu cũng bận rộn, cả ngày bà không thấy nó.
Hiện tại mẹ con và em gái con chăm sóc bà, cũng may có bọn họ.
Bây giờ cháu đã quay về thì nhất định phải ở bên cạnh bà nội nhiều hơn đó biết không?”
Bà cụ Hoắc càng nhìn Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy thuận mắt.
Đôi mắt của cô rất giống với Hoắc Chấn Phong, làm cho bà cụ không khỏi nhớ tới con trai mình.
“Nếu ba con còn sống nhìn thấy con bây giờ thì có lẽ sẽ rất vui vẻ.”
Bà cụ có chút kích động.
“Bà nội, bà đừng quá kích động, bà đã quên bác sĩ nói không được quá kích động.
Chị cũng thật là, chị quay về lại không gọi điện thoại trước, em sẽ nói với bà nội trước một tiếng, tránh cho bà nội kích động mà huyết áp lên cao.”
Dư Khinh Hồng có vẻ vô cùng quan tâm bà cụ Hoắc nên nói những lời này nhưng làm cho Thẩm Hạ Lan chán ghét.
Cô ta không phải là người nhà họ Hoắc, hiện tại cô ta lại giọng khách át giọng chủ khoe khoang tranh giành tình cảm ở đây, rốt cuộc lý do là gì?
Con ngươi Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo, Tiêu Ái cũng nhíu mày lại, vội vàng đi tới nói: “Con đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa lấy kết quả của bà cụ, hay là con và Khinh Hồng đi xem sao.
Hạ Lan, con nói chuyện với bà đi.”
Bà ta nói xong thì kéo Dư Khinh Hồng đi ra ngoài.
.