Tròng mắt của bà ta híp lại, nhưng vẫn nhanh chóng đi ra.
“Dư Khinh Hồng!”
Tiêu Ái gọi lại Dư Khinh Hồng đang ở cách đó không xa.
Dư Khinh Hồng lập tức đứng lại, nhưng ánh mắt ít nhiều vẫn có chút trốn tránh.
“Con lại nói gì về Hạ Lan trước mặt bà cụ rồi?”
Giọng nói của Tiêu Ái ít nhiều có chút lạnh lẽo.
Thân thể Dư Khinh Hồng hơi dừng lại một chút, sau đó vô cùng ấm ức nói: “Mẹ, con không hề nói gì, con có thể nói cô ta cái gì chứ.
Đây là Hải Thành, cũng không phải nước Mỹ, không ai làm chỗ dựa cho con, con có thể làm gì với cô ta chứ?”
“Thật sao?”
Giọng nói của Tiêu Ái mang theo vài phần nghi ngờ.
“Đương nhiên, bây giờ con chỉ hi vọng được ở bên cạnh mẹ, mẹ bảo con làm gì cũng được, về phần Thẩm Hạ Lan, con không có ý định trêu chọc.”
Dư Khinh Hồng nhỏ giọng nói.
Tiêu Aí nhìn Dư Khinh Hồng trước mắt, trong lòng thật sự không biết cảm giác gì, đều là con gái ruột, mặc dù bà ta không chào đón Dư Khinh Hồng, nhưng cũng không hi vọng cô ta làm chuyện gì điên rồ.
“Tốt nhất là như vậy, nhưng chuyện thuốc giải độc tốt nhất con tìm thời gian thích hợp nói rõ ràng với bà.
Là công lao của con thì con chịu trách nhiệm, không phải công lao của con, tốt nhất con cũng đừng nhòm ngó.
Trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, đừng chờ đến một ngày nào đó khiến mình thân bại danh liệt thì được không bù nổi mất!”
Tiêu Ái nói xong liền quay người rời đi, không hề nhìn thấy bàn tay Dư Khinh Hồng đang siết chặt, đôi mắt lướt qua một tia không cam lòng và phẫn nộ.
Thẩm Hạ Lan không biết trong bệnh viện đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc Diệp Ân Tuấn tìm thấy cô, cô đang ngồi trên ghế dài ở hành lang, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Nghĩ gì thế?”
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, không khỏi nhanh chóng tiến lên.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hoàn hồn, thấy là Diệp Ân Tuấn, lúc này mới thấp giọng nói: “Em đang suy nghĩ Dư Khinh Hồng rốt cuộc là có ý đồ gì, tại sao muốn ở lại Hải Thành? Hơn nữa lại đối xử tốt với bà nội của em như vậy!”
“Nghĩ những thứ này làm gì? Cô ta muốn làm người giúp việc thì làm thôi, chỉ cần không làm phiền chúng ta thì những cái khác đều không sao!”
Diệp Ân Tuấn đưa cốc sữa nóng trong tay cho Thẩm Hạ Lan.
“Lấy ở đâu vậy?”
“Bộ trưởng Tiêu cho, nói là đưa cho em, nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm!”
Diệp Ân Tuấn khiến thân thể Thẩm Hạ Lan lần nữa dừng lại một chút.
“Vừa rồi hai người đã nói gì ở ngoài vậy?”
“Cũng không có gì, chính là nói không lâu sau chuyện nghiệm chứng thân phận của em phải thông qua ải này của bà ta!”
Diệp Ân Tuấn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cảm thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan có vẻ như không được tốt lắm.
“Em và Dư Khinh Hồng xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì.”
Khi nhắc đến Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan nhíu mày, nhưng lại không có ý định nói.
Chuyện giữa cô và Dư Khinh Hồng hiện tại nghĩ cũng không ra đầu mối gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
“Phía bên Triệu Ninh em đã cho mời một người chăm sóc đến, cùng Tiểu Tư chiếu cố, có lẽ có thể tốt một chút!”
“Những chuyện này cứ giao cho Tống Đình đi, anh thấy em cũng mệt mỏi rồi, để anh đưa em về nghỉ!”
Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan không được tốt lắm, liền muốn cùng cô về nhà.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Ngồi ngốc trong nhà hơn hai mươi ngày đến mức sắp mốc cả rồi.
Hay là anh đưa rm ra ngoài một chút đi!”
“Được!”
Diệp Ân Tuấn đỡ Thẩm Hạ Lan dậy.
“Em cũng không phải tàn phế, anh cứ luôn cẩn thận với em như vậy làm gì? Tự em đi là được rồi!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn thật sự có chút chuyện bé xé ra to.
Diệp Ân Tuấn lại trịnh trọng nói: “Vậy cũng không được, ở trước mặt anh, anh không thể để em có bất cứ sơ xuất nào, nếu không anh sẽ đau lòng!”
“Cái miệng này của anh sáng sớm đã ăn mật ong rồi sao?”
“Ăn kẹo, nếu không thì em ngửi một cái!”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp đem miệng của mình sát lại gần.
Mặt Thẩm Hạ Lan bị cọ một chút liền đỏ lên, đẩy anh ra, hờn dỗi nói: “Anh bao nhiêu tuổi tồi mà còn ngây thơ như vậy? Cũng không sợ người khác nhìn thấy sẽ cười nhạo sao!”
“Ai dám cười nhạo? Em để hắn ta đến trước mặt anh nói chuyện với anh thử một chút!”
Diệp Ân Tuấn mang bộ dáng du côn vô lại, chọc cho Thẩm Hạ Lan không thể không bật cười.
“Người như anh, nói là Tổng giám đóc ban đầu của tập đoàn Hoàn Trí, nói là Diệp Ân Tuấn lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, ai mà tin chứ?”
“Người nào thích thì người đó tin, chỉ cần em không tin là được.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp duỗi cánh tay ra ôm eo Thẩm Hạ Lan, đưa cô cùng nhau đi ra ngoài.
Dư Khinh Hồng ở phía sau lưng nhìn thấy cảnh này, đôi mắt híp lại.
Cô ta rất ít khi nhìn thấy một người đàn ông có thể đem một người phụ nữ nâng niu trong lòng ban tay thương yêu đến mức như vậy.
Thẩm Hạ Lan có tài đức gì?
Chẳng những được mẹ thích, được người nhà họ Hoắc quan tâm, thậm chí ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng yêu thương cô ta như vậy?
Thế nhưng Dư Khinh Hồng có cái gì?
Cô ta cái gì cũng không có!
Một tia không cam lòng khiến cô ta cho phép mình lưu lại những vết xước trên vách tường, móng tay gãy mất, mài hỏng ngón tay, nhưng cô ta lại không hề phát hiện ra.
Thẩm Hạ Lan!
Nhưng thứ cô có, tôi đều sẽ đoạt lại.
Dư Khinh Hồng âm thầm thề.
Thẩm Hạ Lan đang đi, đột nhiên có cảm giác sau lưng giống như có người, cô đột ngột quay người, hành lang sau lưng trống không, nhưng người đang đi lại cũng đều không biết.
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn có chút nghi ngờ hỏi.
“Không có chuyện, có lẽ là do em quá nhạy cảm!”
Thẩm Hạ Lan quay đầu, lần nữa cùng Diệp Ân Tuấn rời đi bệnh viện.
Hai người đi ra phía ngoài, lúc đầu Diệp Ân Tuấn dự định lái xe, nhưng Thẩm Hạ Lan nói muốn đi dạo một chút, Diệp Ân Tuấn cũng cùng cô đi bộ trên đường.
Người đến người đi, xe tới xe đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn đám người đang nô đùa, đột nhiên có chút xúc động.
“Còn nhớ lúc chúng ta vừa kết hôn, có một lần anh đi ra ngoài, xe hỏng, em để lái xe lái một chiếc xe khác đến nhưng anh không chờ nổi, một mình đi bộ về nha.
Lúc đấy em giống như cô vợ bé nhỏ bị khinh bỉ đi theo phía sau anh.
Chân của ngươi rất dài, đi rất nhanh, cả quãng đường gần như em phải chạy chậm theo phái sau.
Mặc dù anh không quá thích em, nhưng khi phát hiện thấy em vất vả, vẫn dừng bước đứng đợi em.
Lúc đó em đã cảm thấy người đàn ông này là một người trong nóng ngoài lạnh!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười nói ra một đoạn chuyện cũ như vậy.
“Có sao? Anh có tốt như lời em nói sao?”
Diệp Ân Tuấn căn bản không nhớ rõ chuyện này, nhưng nhìn thấy hiện tại Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vẻ mặt cũng hết sức vui vẻ, sắc mặt anh vẫn duy trì sự bình tĩnh.
“Nếu như khi đó biết sẽ thua trong tay em, có lẽ khi đó anh sẽ không đợi em!”
“Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan nghe anh nói như vậy, không khỏi có chút hờn dỗi.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Để em theo đuổi thêm mấy năm cũng tốt nha!”
“Em theo đuổi anh vẫn chưa cực khổ sao? Kết hôn ba năm anh cũng không phản ứng với em chút nào, anh còn không biết xấu hổ nói như vậy!”
Thẩm Hạ Lan bắt đầu lôi chuyện cũ ra.
Vừa thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, Diệp Ân Tuấn lập tức chuyển chủ đề.
“Xem xem bên kia có cửa hàng đồ trang sức, hay là chúng ta đi vào dạo chơi?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, là cửa hàng đồ trang sức nổi tiếng Hải Thành, những đồ vật được sản xuất ra về cơ bản đều là có tiền mà không mua được, một đời một kiếp một đôi.
“Anh thật sự muốn đi vào? Anh có biết đây là đâu không?”
Đối với những cửa hàng đồ trang sức thế này, bình thường chỉ có phụ nữ chú ý đến, đàn ông rất ít khi quan tâm, đặc biệt là một người đàn ông như Diệp Ân Tuấn.
Lúc Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, Diệp Ân Tuấn dừng một chút.
“Có cái gì không giống sao?”
“Đồ trang sức làm ra ở đây chỉ có một đôi, nhớ kỹ là cả đời chỉ có thể có một đôi.
Nói như vậy, nếu có một ngày anh và em ly hôn, anh muốn cùng những người phụ nữ khác đến đây để đặt hàng một bộ đồ trang sức khác là không thể nào, vì tên của anh và của em đã ghi danh ở chỗ này.
Đời này hai chúng ta chỉ có thể có cơ hội để làm một bộ đồ trang sức thuộc riêng về chúng ta.
Những người khác sẽ không có cơ hội nữa.
Vậy nên anh hãy suy nghĩ thật kỹ, thật sự muốn cùng em đi chung vào sao?”
Thẩm Hạ Lan nói rõ từng chút tỉ mỉ cho Diệp Ân Tuấn.
“Nói cách khác đồ trang sức ở đây đều là một đời một kiếp một đôi?”
“Đúng!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa đầu cô, nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi.”
“Anh không suy nghĩ một chút sao?”
“Với em thì không cần phải cân nhắc.
Trên thế giời này có lẽ kẻ ngốc như em không có nhiều lắm, nếu anh không nhanh chóng đưa ra quyết định, vậy anh chính là kẻ ngu ngốc!”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan nghe xong liền buồn bực.
“Ai là kẻ ngốc? Anh mới ngốc! Anh đường đường đại thiếu gia nhà họ Diệp, giá trị bản thân mấy trăm tỷ, có cô gái nào không muốn chen chúc gả cho anh chứ?”
Diệp Ân Tuấn cười khổ một tiếng nói: “Tiền là vạn năng sao? Em cho rằng ai cũng có thể làm bà Diệp? Những chuyển hỏng ở nhà chúng ta, người bình thường đến nhà họ Diệp, có lẽ đã sớm không biết chết mấy lần, chính như em, không phải cũng là nhiều lần từ cõi chết trở về sao? Bây giờ vẫn loạn thành một đoàn.
Em biết rõ con đường phía trước khó khăn như vậy, nhưng vẫn bằng lòng cùng anh bước đi, anh còn có thể nói gì? Đời này những thứ có thể cho em không có nhiều.
Tiền tài, địa vị, em cũng không quan tâm, thứ duy nhất anh có thể cho em chính là tình yêu độc nhất!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Lúc nào lại biết nói chuyện như thế này rồi?”
“Đối với em, không tự chủ được sẽ nói rất nhiều.
Đối với những người phụ nữ khác, một chữ cũng chẳng muốn nói!”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, mười ngón tay đan xen với tay cô, nắm chặt tay cùng đi vào cửa hàng đồ trang sức “Một đời một kiếp một đôi!”
“Chào mừng quý khách!”
Nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự tiến đến chào đón.
Diệp Ân Tuấn nhìn những thứ đồ trong cửa hàng một chút, các loại trang sức sáng tạo khác nhau, có một số nhìn rất cao thượng, có một số vô cùng thấp kém, đủ loại pha tạp cùng nhau, khiến cho người ta trong lúc nhất thời cảm thấy có chút lộn xộn..
“Cửa hàng các cậu có bao nhiêu nhà thiết kế?”
Diệp Ân Tuấn không khỏi mở miệng.
Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Cửa hàng chúng tôi không có nhà thiết kế!”
“Không có nhà thiết kế? Vậy những thứ đồ trang sức này mấy người tùy tiện làm ra sao?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã đi vào nhầm chỗ.
Mặc dù nói ngụ ý của cửa hàng này tương đối tốt, nhưng nếu như tùy tiện tạo ra, vậy căn bản không xứng với vợ của anh.
Nhân viên phục vụ cũng không vì lời nói của Diệp Ân Tuấn, ngược lại vẫn ôn hòa nói: “Tất cả những đồ trang sức trong cửa hàng của chúng tôi đều là do khách hàng đến đây tự thiết kế.
Chính bọn họ tự thiết kế, chúng tôi gia công và đăng ký, trên thế giới sẽ không có bản sao.
Đây là một kỷ vật thuộc về hai người!”
“Tự mình thiết kế?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hứng thú.
“Nói cách khác, chúng ta muốn thiết kế thành dáng vẻ gì thì chính là cái đó?”
“Đương nhiên.”
Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu với Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan có vẻ rất háo hức, không khỏi cưng chiều nói: “Em có ý tưởng gì hay?”
“Vẫn chưa nghĩ được, nhưng em có thể trở về thiết kế một chút, có thể không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Nhân viên phục vụ khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ.
Ngay khi nhân viên phục vụ muốn dẫn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến đăng ký thông tin cá nhân, một giọng nói quen thuộc lập tức kéo bước chân hai người lại.
.