Thẩm Hạ Lan thấy Tống Đình như vậy thì cũng thấy hơi lo trong lòng.
“Chắc anh ấy sẽ không đối đầu với Tống Dật Hiên thật đâu nhỉ? Tuy rằng chuyện mà Tống Dật Hiên đã làm hôm nay đúng là rất khốn nạn, nhưng nếu để liên lụy Tống Đình, em sợ Tử Thất sẽ….
Ân Tuấn, hay chúng ta giúp họ giải quyết chuyện này đi.
Dù sao anh cũng là cậu cả nhà họ Diệp, Tống Dật Hiên sẽ không dám làm gì anh đâu.”
Thẩm Hạ Lan biết mình không nên khiến Diệp Ân Tuấn khó xử như vậy, nhưng giờ cô chỉ còn cách nhờ anh ra tay giúp thôi.
Hiện giờ các thủ tục để quay về nhà họ Hoắc của cô ấy vẫn chưa hoàn thành, nhưng cho dù cô ấy đã là con cháu nhà họ Hoắc thì việc một cô gái nói ra chuyện như vậy của một cô gái khác vẫn rất không ổn, sau này danh dự của Tử Thất sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, anh biết cô đang lo lắng bận tâm chuyện của Tử Thất, cũng thấy xót cho cô: “Em còn đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, sao lại phải lo âu mấy chuyện này chứ?”
“Chuyện cũ người ta em có thể mặc kệ, nhưng mà em không thể bỏ mặc Tử Thất được.
Anh cũng biết cô ấy là người bạn thân nhất của em, từ nhỏ đã không có ba mẹ bên cạnh, hai chúng em chơi cùng nhau từ tấm bé, bây giờ cô ấy gặp chuyện như vậy em đâu thể nào bỏ mặc được!”
Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn sẽ nói thêm gì nên vội lên tiếng ngay.
Diệp Ân Tuấn thở dài rồi nói: “Anh biết em quan tâm cô ấy, cũng biết trong lòng em cô ấy không chỉ là bạn thân mà còn là chị em, là người thân trong nhà, nhưng Hạ Lan à, chuyện này không tới lượt chúng ta xử lí đâu.
Đừng xem thường Tống Đình, nếu anh ta đã muốn giúp người phụ nữ của mình hả giận, vậy chúng ta cứ đợi xem thử đi.
Nếu Tống Đình thật sự không giải quyết nổi thì chúng ta sẽ giúp, có được không?”
“Nhưng Tống Đình cũng chỉ là trợ lý thôi, tuy rằng bấy lâu nay làm cho anh cũng có nhiều tiền, nhưng nói gì thì nói địa vị của anh ta không thể bị kịp Tống Dật Hiên được.
Em sợ rồi anh ta sẽ rước họa vào thân, trên dời này đâu phải cứ có tiền là được đâu chứ.”
Chuyện này phải đến vài năm gần đây Thẩm Hạ Lan mới hiểu được.
Diệp Ân Tuấn đặt tay lên vai cô, ý bảo cô hãy ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, đoạn anh nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt của Tử Thất rồi khe khẽ nói: “Thật ra Tống Đình là con riêng của nhà họ Tống,”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.
Diệp Ân Tuấn lại nhẹ nhàng nói:
“Tống Đình là con của ông cụ Tống và người vợ hiện tại.
Nhưng lúc trước cũng tại mẹ của Tống Đình nên khi Tống Dật Hiên bị bắt cóc đã không được ai cứu cả, sau chuyện đó tâm lý của bà Tống đã không còn được ổn định nữa, Cho nên Tống Đình luôn cảm thấy có lỗi với mẹ con Tống Dật Hiên về chuyện này.
Còn Tống Đình thì vừa mói sinh ra đã bị bắt đi rồi vứt bỏ bên ngoài.
Cũng may số tốt nên không bị chết cóng giữa mùa đông, lại được viện trưởng của cô nhi viện nhặt được rồi mang về.
Lúc đó cả người anh ta chỉ có đúng một thứ, trên đó có khắc chữ ‘Tống’, vậy nên viện trưởng mới đặt tên cho anh ta là Tống Đình.”
“Bởi vì chuyện này nên thái độ của bà Tống đối với Tống Dật Hiên và mẹ anh ta rất tệ, bà ấy cho rằng mẹ của Tống Dật Hiên đã giả điên rồi lén bắt con của bà ấy đi, vậy nên những năm gần đây nhà họ Tống thường lục đục nội bộ.
Sau đó bà Tống liên tiếp có thai hai lần, nhưng không hiểu sao đều bị sẩy mất, cuối cùng còn mất đi khả năng làm mẹ.
Có người đồn là tất cả mọi chuyện đều do một tay Tống Dật Hiên gây nên, nhưng ông cụ Tống lại đè tin ấy xuống, vậy nên không ai còn dám nói năng gì đến chuyện đó nữa.
Nhưng bấy lâu nay ông bà Tống vẫn luôn nuôi hi vọng sẽ tìm được đứa trẻ kia.”
“Vài năm trước ông cụ Tống gặp chuyện không may ở nước ngoài, vừa hay Tống Đình là người cứu ông ta, còn hiến máu nữa.
Lúc ấy ông cụ Tống đã nói trông anh ta rất giống vợ mình, vậy nên yêu cầu Tống Đình xét nghiệm DNA với mình.
Có lẽ ông trời đã rũ lòng thương, hai người họ thật sự là cha con.
Nhưng sau khi Tống Đình biết rõ mọi chuyện thì cũng không muốn trở về nhà họ Tống.
Anh ta cho rằng tất cả những chuyện này đều là báo ứng vì mẹ mình đã phá hoại gia đình của người khác.
Hơn nữa Tống Đình thấy cuộc sống hiện giờ cũng rất tốt, không hề muốn quay về nhà họ Tống để phải tranh đấu làm gì.”
“Tuy anh ta là trợ lí của anh, nhưng anh chưa bao giờ xem anh ta là cấp dưới cả.
Mấy năm nay Tống Đình vốn đã có thể rời khỏi nhà họ Diệp, rời khỏi anh, chỉ là anh ta hơi lười nên cũng không muốn tự lập nghiệp, nếu không anh ta cũng sẽ không giống như vậy.
Bây giờ anh trai cũng cha khác mẹ của anh ta lại sỉ nhục người anh ta yêu trước mặt mọi người, anh biết phải can thiệp thế nào được? Đây là chuyện của nhà họ Tống ọn hạ, có một số việc Tống Đình phải tự đối mặt, tự giải quyết thôi.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy những gì Diệp Ân Tuấn nói thì ngây ra như phỗng.
Cô không tài nào ngờ được một Tống Đình ngày thường trông ngả ngớn lại là cậu hai nhà họ Tống.
“Tử Thất có biết chuyện này không?”
Vừa dứt lời Thẩm Hạ Lan liền tự thấy mình rất ngu ngốc.
Quả nhiên Diệp Ân Tuấn cười nói: “Chuyện này chỉ có anh, Tống Đình và ông cụ Tống biết thôi, đến cả bà cụ Tống còn không biết nữa là, em nghĩ xem Tử Thất có biết không?”
“Vậy giờ anh nói em biết không sợ em nói với cô ấy sao?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy chuyện này có rất ít người biết, mà Diệp Ân Tuấn lại nói với cô, điều đó khiến cô cũng thấy vui vui.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng vuốt tóc cô rồi nói: “Trước sau gì cô ấy cũng sẽ biết thôi, nhưng anh nghĩ chuyện này em nói sẽ không hay bằng để sau này Tống Đình tự nói.
Dù gì thì đây cũng là chuyện tình cảm giữa hai người họ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc thôi, những gì tụi mình có thể làm là cố gắng giúp bạn bè được vui vẻ hơn, còn về chuyện yêu đương thì họ phải tự lo thôi.”
“Anh nói cứ như anh là chuyên gia tư vấn tình cảm ấy, không biết ai là người suốt ba năm chẳng hay biết người mình thích là ai nữa?”
Thẩm Hạ Lan nhắc lại nợ cũ.
Diệp Ân Tuấn ôn cô vào trong lòng.
“Em đang giận dỗi gì anh vậy? Hửm?”
“Không có, được rồi, không giỡn với anh nữa đâu, em đi xem Tử Thất sao rồi.
Gặp chuyện như vậy em sợ cô ấy lẩn quẩn trong lòng.
Tống Đình nói rất đúng, tuy trông Tử Thất có vẻ rất cứng cỏi nhưng thật ra tâm hồn cô ấy rất yếu đuối.”
Thẩm Hạ Lan lo lắng nhìn về phía phòng của Tử Thất.
Diệp Ân Tuấn biết hiện giờ anh không thể ngăn cô được, anh xót xa nói: “Nhẽ ra hôm nay không nên để em ra ngoài.
Em đó, còn đang trong giai đoạn đầu thai kỳ mà đã bận tâm mấy chuyện linh tinh rồi.
Tại vì chuyện này liên quan đến Tử Thất thôi đó, nếu là những người khác thì còn lâu anh mới chịu cho em nhúng tay.”
“Được rồi mà, em biết anh thương em, nhưng mà nói thật, em cứ thấy mấy chuyện này sao mà trùng hợp quá.
Anh nghĩ xem, đầu tiên là chuyện Triệu Ninh gặp nạn, sau đó lại tới lượt Tử Thất.
Tiệu Ninh ở cạnh anh lâu vậy rồi, hơn nữa đã được nuôi dạy ở nhà họ Diệp từ nhỏ, sao có thể tự nhiên gặp tai nạn giao thông được chứ? Còn Tử Thất nữa, hơn hai mươi hôm nay em với cô ấy luôn ỏ yên trong biệt thự của em, sao đúng hôm nay em đi ra ngoài thì cô ấy lại bị tên Tống Dật Hiên đó hại chứ?”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy những lời cô nói thì khẽ nhíu mày.
“Ý em là…”
“Em không biết nữa, cứ thấy mọi chuyện trùng hợp quá.
Nhưng bây giờ thím Trương đã bị bắt đi rồi, ai là người làm điều đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan trầm tư suy nghĩ.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy thì đưa tay đến búng một cái vào trán cô, Thẩm Hạ Lan lập tức kêu lên:
“Anh làm gì vậy? Đau muốn chết luôn á!”
“Em cũng biết đau à? Còn đang mang thai mà suốt ngày cứ nghĩ mấy chuyện không đâu làm gì? Giờ chúng mình vẫn bình an vô sự đấy thôi, nếu có ai muốn gây sự thì cứ tùy cơ ứng biến là được rồi.
Có anh ở đây em không cần phải sợ đâu.”
Dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất an toàn.
“Ừm.
Nghe lời anh, em đi xem Tử Thấy sao rồi, anh đi thăm mấy đứa nhỏ đi, nhất định không được để chuyện hôm nay ảnh hưởng đến tụi nó, cũng đừng để tụi nó tới làm phiền Tử Thất.
Chắc hẳn lúc này cô ấy không có tâm trạng để chơi với bọn nhỏ đâu.”
“Vâng thưa bà xã.”
Câu ‘vâng thưa bà xã’ của anh khiến Thẩm Hạ Lan rất hài lòng.
Nhưng tự nhiên cô lại cảm thấy trong lúc Tử Thất đang không vui thế này mà cô lại ở đó hưởng thụ sự yêu chiều của chồng thì có vẻ hơi không được nghĩa khí cho lắm.
“Rồi rồi,đừng có xà nẹo nữa, em đi thăm Tử Thât, mấy hôm nay anh đừng tốt với em quá, đừng khiến Tử Thất không vui.”
“Sao em lại như vậy chứ?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật quá đáng.
“Trăng sao gì chứ, sau chuyện này chắc chắn cô ấy sẽ rất khổ sở không muốn gặp ai hết.
Nếu anh tốt với em quá thì có thể sẽ khiến cô ấy tổn thương.”
Những lời Thẩm Hạ Lan nói rất có lý, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cho rằng cô chỉ đang kiếm cớ thôi.
“Ý em là nếu cô ấy không thể vượt qua chuyện này thì anh sẽ không được âu yếm sờ mó em sao?”
“Đúng rồi!”
“Thẩm Hạ Lan, em quá đáng lắm rồi đó.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan hơi vô lý rồi.
Thẩm Hạ Lan chỉ cười cười, không thèm đếm xỉa tới sự chống đối của dnl, cô đứng dậy đi thẳng tới phòng của Tử Thất.
Biết Thẩm Hạ Lan đang lo cho Tử Thất nên Diệp Ân Tuấn cũng chỉ lắc đầu, chiều theo để cô muốn làm gì thì làm, anh đứng lên đi vào phòng của Thẩm Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan gõ cửa phòng, giọng nói khàn khàn của Tử Thất vang lên bên trong.
“Ai?”
“Là tớ đây, Tử Thất, Hạ Lan đây.
Cho tớ vào đi, tớ lo cho cậu quá.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói.
Tử Thất biết đó là Thẩm Hạ Lan thì mới chịu mở cửa cho cô vào.
Hai mắt cô ấy sưng húp vì khóc, ngồi co ro trên góc giường, trông như một đứa trẻ đáng thương vậy.
Dáng vẻ này thật sự giống hệt như khi xưa lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan trông thấy cô ấy.
Hồi đó Tử Thất cũng bị bắt nạt, trông cô ấy cũng y chang như vầy, nhưng so với bây giờ thì đỡ hơn nhiều, ít nhất lúc đó trong mắt cô ấy vẫn còn hy vọng.
Tử Thất của hiện tại như thể đã mất hết sức sống vậy, Thẩm Hạ Lan chợt thấy xót xa vô cùng.
Cô vội tiến lên ôm lấy Tử Thất rồi khẽ nói: “Đây đâu phải là lỗi của cậu đâu! Tử Thất à, cậu không việc gì phải hành hạ bản thân vì lỗi lầm của người khác cả.
Cậu như vậy khiến tớ rất lo đó, có biết không?”
“Xin lỗi, tớ cũng không muốn khiến cậu lo lắng đâu.
Tớ biết cậu vừa mới có thai, giờ tớ gặp chuyện như vậy chắc chắn cậu không thể tiếp tục ở cử được nữa.
Cậu cứ kệ tớ đi, tớ sống dai lắm, chừng nào còn thở thì tớ sẽ không lẩn quẩn làm bậy đâu.
Nhưng chuyện này cậu phải cho tớ thời gian thì tớ mới có thể gượng dậy được.”
Nhưng lời cô ấy nói lại càng khiến Thẩm Hạ Lan đau lòng hơn.
“Đồ ngóc này, cậu có thể yếu đuối mà, cho dù tất cả mọi người đều rời đi thì cậu còn có tớ mà.
Tớ nói rồi, cậu có tớ ở đây, không cần sợ gì hết.”
Tử Thất nghe cô nói vậy thì vùi đầu vào trong lòng cô òa khóc.
“Tớ biết mà, tớ biết dù có ra sao đi chăng nữa, mặc kệ người khác có nói gì thì cậu vẫn sẽ bao dung tớ, dành ra cho tớ một vị trí nào đó.
Nhưng Hạ Lan à, tớ không thể bình thản mà đối mặt Tống Đình được, anh ấy tốt như vậy, sạch sẽ như vậy, sao tớ có thể vấy bẩn anh ấy chứ?”
Trong long Tử Thất vẫn luôn có Tống Đình, cũng chính vì điều đó nên cô ấy mới đau khổ đến như vậy.
Thẩm Hạ Lan thấy Tử Thất như vậy thì định nói gì đó để an ủi, nhưng rồi lại nghĩ đến tâm trạng của cô ấy lúc này, có lẽ những lời an ủi của cô sẽ khiến cô ấy tổn thương hơn, thế nên cô đành nói sang chuyện khác.
“Tử Thất, tớ muốn hỏi cậu điều này, đang yên đang lành ở trong nhà, sao đột nhiên cậu lại tới Ngự Hải Cư tìm Tống Dật Hiên chứ? Anh ta nói gì với cậu? Nói đúng hơn là anh ta đã uy hiếp cậu điều gì?”
.