Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, Hoắc Chấn Đình lập tức ngớ người.
“Có chuyện như vậy sao?”
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo vẻ đau lòng.
Nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ hờ hững nói: “Xem ra ngưỡng cửa nhà họ Hoắc quá cao, tôi không thể bước vào được rồi.
Nếu đã như vậy thì thân phận nhà họ Hoắc này vẫn là để lại cho Dư Khinh Hồng đi.
Tuy bây giờ tôi cũng chẳng có thân phận gì nhưng tôi nghĩ Ân Tuấn vẫn có cách cho tôi thân phận, không phải sao?”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.
“Hạ Lan, cô chờ chút, có thể bà cụ không biết chuyện này, cô vào trước đã, chúng ta sẽ nói rõ ràng với bà cụ.”
Hoắc Chấn Đình thấy thái độ quyết liệt như vậy của Thẩm Hạ Lan nhất thời trở nên hốt hoảng.
Cô không muốn thân phận của nhà họ Hoắc, chuyện này sao được chứ?
Ngược lại Diệp Ân Tuấn cũng không sốt sắng như Hoắc Chấn Đình mà chỉ nhìn Hoắc Chấn Đình hờ hững nói: “Lần này bà cụ nhà các người phỏng chừng là bị tai biến đến mơ hồ rồi.
Nếu bà ta không cần người cháu gái này nữa thì tôi cần.
Sau này vẫn xin nhà họ Hoắc các người quản lý cô cháu nuôi của các người đàng hoàng một chút, nếu không đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Hoắc các người.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền đi theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà họ Hoắc, cho dù Hoắc Chấn Đình có gọi thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan như có cục tức, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong khiến cô cực kỳ uất ức và khó chịu.
Mối quan hệ với Dư Khinh Hồng vốn dĩ đã khiến cô khó chịu như nuốt phải ruồi rồi, thế mà bây giờ bà cụ Hoắc lại còn bảo cô ta làm con gái nuôi của nhà họ Hoắc cùng bước chân vào nhà họ Hoắc với cô nữa chứ.
Dư Khinh Hồng đã nói, chỉ cần là những thứ của cô, cô ta sẽ cướp hết.
Xem ra cô ta đúng là không có nói đùa.
Thẩm Hạ Lan càng chạy càng nhanh, đầu óc rối tung, tâm trạng càng thêm chán chường, nhưng lúc này cô đột nhiên bị một đôi tay rắn chắc kéo trở về, sau đó một chiếc xe ô tô lao nhanh qua bên người cô.
“Chán sống à?”
Tài xế thở phì phò mắng một câu, sau đó giẫm ga lái đi thẳng.
Thẩm Hạ Lan còn đang ngơ ngẩn thì nghe được giọng nói của Diệp Ân Tuấn: “Vì một người không đáng mà khiến bản thân mình suýt chút nữa gặp nguy hiểm, em đang nghĩ gì thế?”
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc khiến Thẩm Hạ Lan lập tức tỉnh táo lại.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn, trong lòng đột nhiên hơi hối lỗi.
“Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi anh, anh biết trong lòng em khó chịu.
Em nói đi, làm thế nào mới có thể khiến em dễ chịu hơn? Trước đây Tống Đình đã nói với anh, lúc tâm trạng phụ nữ không vui hoặc là đi dạo phố shopping hoặc là đi ăn uống vui chơi, em muốn kiểu nào? ”
Dáng vẻ nuông chiều của Diệp Ân Tuấn nhất thời khiến tâm trạng buồn bực của Thẩm Hạ Lan vơi đi rất nhiều.
Cho dù nhà họ Hoắc không thích cô thì sao?
Cho dù cả thế giới đều không thích cô thì thế nào?
Cô vẫn còn Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này có thể đưa cả thế giới đến trước mặt cô, để cô hài lòng, để cô vui vẻ.
Vậy cô còn gì mà không vừa lòng chứ?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười, mặc kệ mọi người qua lại trên đường, cô vòng tay qua cổ Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Nếu em không thích cả hai kiểu này thì sao?”
Hơi thở của cô phả vào cổ Diệp Ân Tuấn, khiến anh ngứa ngáy như bị mèo cào.
Một tháng qua, tuy mỗi ngày Diệp Ân Tuấn đều ôm Thẩm Hạ Lan đi ngủ, nhưng đối với anh mà nói chuyện này chẳng khác nào là cực hình.
Mà bây giờ người phụ nữ này giống như yêu tinh trêu chọc anh ngay trên đường.
Cô thật sự không sợ anh sẽ tử hình cô ngay tại chỗ sao?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ôm eo cô kéo sát lại bên cạnh mình, cảm giác quen thuộc này lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ngượng đỏ mặt.
“Sao anh lưu manh như vậy?”
“Anh lưu manh? Là ai trêu chọc anh trên đường? Hả? Bà Diệp, ý em là muốn làm chút gì à?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn sâu thẳm, thậm chí như đang ẩn giấu mưa to gió lớn, rốt cuộc vẫn khiến Thẩm Hạ Lan sợ hãi.
“Em chỉ là mệt mỏi, không được sao?”
Lúc phụ nữ giở trò xấu, cho dù nói gì cũng khiến người ta cảm thấy là lẽ đương nhiên.
Diệp Ân Tuấn chỉ mỉm cười.
“Được! Em nói gì đều được.
Chỉ là bây giờ anh nhất định phải dẫn em đi đến một chỗ.”
“Đi chỗ nào?”
Thẩm Hạ Lan bị khí thế của Diệp Ân Tuấn làm cho tinh thần bấn loạn.
Nhìn thấy hai má ửng hồng của cô, Diệp Ân Tuấn rất muốn nuốt cô vào bụng, nhưng dù sao nơi này cũng là ở trên đường, anh chỉ có thể cúi đầu hôn mạnh Thẩm Hạ Lan, sau đó liền nghe thấy xung quanh vang lên mấy tiếng huýt sáo.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nghĩ ra bản thân cô đang ở đâu, nhất thời ngượng đến nỗi vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười mím môi, lồng ngực phập phồng, dáng vẻ này của anh khiến Thẩm Hạ Lan càng thêm quẫn bách.
Cô giận dữ nện vào lồng ngực Diệp Ân Tuấn một cái, nào ngờ bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt cổ tay, thấp giọng nói: “Được rồi, em chơi chưa đã sao?”
“Anh đáng ghét!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người đi đường xung quanh giống như đang nhìn bọn họ, cô cắn răng kéo tay Diệp Ân Tuấn chạy nhanh như thể sau lưng có người đang đuổi theo.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười vui sướng.
Anh cảm thấy Thẩm Hạ Lan như vậy cực kỳ đáng yêu.
Hai người chạy một hồi lâu, Thẩm Hạ Lan mới thở hổn hển dừng lại, phát hiện người xung quanh đều là người lạ, lúc này cô mới hổn hển nói: “Mất mặt chết đi được.”
“Có gì đâu mà mất mặt.
Vợ chồng thân mật thì có gì phải sợ? Chỉ có điều là bà Diệp thân yêu, em chạy như vậy là cách xa xe của chúng ta lắm đó.”
Diệp Ân Tuấn nhắc nhở khiến Thẩm Hạ Lan bỗng ngẩn ra.
Lúc này cô mới biết cô đã làm chuyện ngốc nghếch gì rồi.
Nhất thời bực bội đến suýt ngất xỉu.
“Sao anh không nói sớm?”
“Anh tưởng em muốn tập thể dục cho nên mới chạy theo em.”
Diệp Ân Tuấn cười xấu xa khiến Thẩm Hạ Lan thật sự muốn bóp chết anh.
“Làm sao bây giờ?”
“Gọi taxi.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy chẳng sao cả.
Chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan anh sẽ gặp sao yên vậy.
Chỉ là Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một hồi, nếu để anh ngồi taxi, đúng là hiếm thấy, chẳng qua đây cũng là một thể nghiệm mới.
Hai người đưa tay vẫy một chiếc taxi, không ngờ người ta không chịu dừng lại, việc này khiến một người luôn ăn trên ngồi trước như Diệp Ân Tuấnthấy choáng váng.
“Trên xe của anh ta rõ ràng là không có khách mà?”
“Ừm, đúng là không có khách!”
Thẩm Hạ Lan cười sặc sụa.
Diệp Ân Tuấn vừa nhìn đã biết có vấn đề.
“Có phải em biết tại sao đúng không?”
Diệp Ân Tuấn dọa cô duỗi tay ra, đưa thẳng đến dưới nách cô.
Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị sẵn, vừa thấy anh làm vậy liền co chân bỏ chạy.
“Đừng chạy!”
Diệp Ân Tuấn thấy cô bỏ chạy cũng nhấc chân đuổi theo.
Hai người rượt đuổi trên đường, kèm theo tiếng cười trong trẻo của Thẩm Hạ Lan khiến người xung quanh không khỏi quay đầu nhìn lại, đột nhiên bọn họ cảm thấy bầu không khí tản mát ra hơi thở ngọt ngào.
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng chạy không khỏi Diệp Ân Tuấn, sau khi bị anh bắt được, cô chơi xấu tựa vào lòng anh, xin tha nói: “Để em nói, bây giờ đâu còn ai quê mùa dùng tay gọi taxi như anh nữa chứ?”
“Vậy phải gọi như thế nào?”
Bình thường Diệp Ân Tuấn không tiếp xúc với những chuyện này cho nên anh rất mơ hồ và tò mò.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra tìm ứng dụng gọi xe cười nói: “Anh xem, bây giờ người ta đều book xe qua mạng.
Taxi sẽ đến điểm chỉ định để đón khách.
Cho nên anh nhìn thấy trên xe không có người, nói không chừng đã có người khác book rồi đấy.
Vì thế người ta không để ý đến anh là chuyện thường thôi.
Anh cho rằng anh vẫn là chủ tịch của tập đoàn Hằng Vũ sao? Ai cũng phải khách sáo với anh à? Thế nào? Ăn quả đắng rồi phải không?”
Thấy dáng vẻ khoái chí của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không tức giận gì, thấp giọng nói: “Bây giờ anh là người không biết gì cuộc sống rồi, cho nên kính mong bà Diệp chăm sóc nhiều hơn.”
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên khiêm tốn như thế, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.
“Vậy lúc nãy anh muốn dẫn em đi đâu? Anh nói cho em biết địa chỉ để em book xe trên mạng.”
Thẩm Hạ Lan lại đỏ mặt lần nữa.
Diệp |Ân Tuấn nhìn thao tác của cô, sau đó lấy điện thoại của cô qua, trực tiếp gõ vào địa chỉ muốn đi.
Không lâu sao xe taxi liền tới.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cùng ngồi lên xe, một đường đi tới bệnh viện trung tâm thành phố.
Lúc đi tới cửa bệnh viện, điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên, cô lấy điện thoại ra xem là của nhà họ Hoắc gọi tới, cô khẽ nhíu mày không biết có nên nghe không.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy liền lấy luôn điện thoại của cô.
“Ôi, điện thoại của em!”
Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến cô, trực tiếp nhấn nút trả lời, bên trong truyền đến giọng nói của bà cụ Hoắc.
“Hạ Lan à, bà nghe nói cháu đã đến nhà họ Hoắc, sau đó lại rời đi.
Có chuyện gì vậy? Là cháu quên mang theo thứ gì? Hay là cơ thể cháu không khỏe?”
Bà cụ hỏi như vậy khiến Thẩm Hạ Lan không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười khinh khỉnh nói: “Bà cụ, lời này của bà cụ hình như không có chút trình độ nào cả? Tại sao Thẩm Hạ Lan không vào nhà họ Hoắc, tôi nghĩ Hoắc Chấn Đình đã nói rõ với bà cụ rồi.
Bà cụ cần gì phải giả vờ hồ đồ không hiểu chứ? Bà cụ muốn nhận cháu nội, Hạ Lan nhà chúng tôi cảm thấy không nên làm phiền các người nên mới rời đi trước.
”
Bà cụ Hoắc không ngờ Diệp Ân Tuấn nghe điện thoại, nhất thời bị bắt bí nói không nên lời.
“Cậu nhóc nhà họ Diệp, nói thế nào tôi cũng là bà nội ruột của Thẩm Hạ Lan, cậu có thể nói chuyện với tôi lịch sự một chút được không?”
“Lịch sự cũng được nhưng phải xem thái độ của bà cụ đối với Hạ Lan nhà chúng tôi thế nào đã.
Đây gọi là cháu đích tôn còn chưa vào cửa bà cụ ngài đã dự định đón một đứa cháu bá vơ vào nhà.
Thậm chí cũng không báo cho Thẩm Hạ Lan nhà chúng tôi biết một tiếng, thế nào? Nhà họ Hoắc là cảm cảm thấy Hạ Lan nhà chúng tôi không thể thiếu nhà họ Hoắc các người phải không? Nếu đúng vậy thì thật sự xin lỗi, Thẩm Lan nhà chúng tôi không thèm.
Nếu bà cụ đã thích nhận cháu nhà người ta làm cháu ruột của mình vậy thì mời bà cụ sau này đừng làm phiền Hạ Lan nhà chúng tôi nữa.
Còn về vấn đề thân phận của Hạ Lan, cũng không cần nhà họ Hoắc các người nhọc lòng.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng không quan tâm bà cụ Hoắc nghĩ thế nào, sau khi nghe xong bà ta sẽ phản ứng ra sao, anh cúp ngay điện thoại, hơn nữa còn khóa máy luôn.
Thẩm Hạ Lan nhìn động tác lưu loát liền mạch của anh, lắc đầu nói: “Làm sao anh biết em sẽ đồng ý cho anh làm như vậy?”
“Lẽ nào không phải? Anh đã hiểu sai ý em rồi à? Em muốn ở chung nhà với Dư Khinh Hồng sao?”
Diệp Ân Tuấn hỏi ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Được rồi, anh thắng.
Quả thật anh đã nói ra những lời trong lòng em.”
“Bọn họ là người thân của em điều này không sai nhưng em không cần thiết vì chuyện nhận người thân mà để mình oan ức.
Em cũng biết, anh không chịu được khi em chịu oan ức.”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mọi oan ức của mình dường như không còn nữa.
“Biết rồi.”
Cô véo mũi Diệp Ân Tuấn, tạm thời vứt chuyện buồn bực này sang một bên.
Sau khi hai người xuống xe thì đi vào bệnh viện.
Sau đó Thẩm Hạ Lan đi kiểm tra tổng quát theo yêu cầu của Diệp Ân Tuấn.
Khi bác sĩ nói Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn không có vấn đề gì thì Diệp Ân Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người rời bệnh viện, Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên bí mật nói: “Anh lại dẫn em tới một chỗ hay khác, bảo đảm em sẽ thích!”
.