Cục Cưng Có Chiêu


“Tống Dật Hiên!”

Diệp Ân Tuấn không thể nhịn anh ta thêm được nữa.

Ngay lúc anh đang định quay người đấm cho Tống Dật Hiên một đấm thì lại nghe Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay anh còn đánh nhau nữa thì tối nay anh ra phòng khách mà ngủ.”

Nắm đấm của Diệp Ân Tuấn khựng lại giữa không trung, anh bực bội nhìn Thẩm Hạ Lan.

Người phụ nữ kia dám dùng yêu cầu như thế để uy hiếp anh vào lúc này!

Anh tức muốn hộc máu, mà Tống Dật Hiên ở bên cạnh cũng bị kích động theo.

“Hai người có ý gì hả? Show tình cảm trước mặt tôi à? Tôi cũng bị đánh, hơn nữa còn bị đánh nặng hơn Diệp Ân Tuấn nhiều lắm đó? Hạ Lan, cho dù chỉ là bạn bè thì cô cũng phải đau lòng cho tôi một chút chứ?”

“Bạn? Anh xác định chúng ta vẫn là bạn sao?”

Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên.

“Ngay từ giây phút anh dám ra tay với Lam Tử Thất, anh cũng nên biết chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa.
Tử Thất là bạn thân nhất của tôi, anh lại còn có thể giở trò hãm hại với cô ấy, bây giờ đã qua rất nhiều ngày rồi mà anh còn không có lấy một lời xin lỗi, anh còn cảm thấy bản thân anh không sai.
Làm bạn với người như anh, chắc tôi có nằm mơ cũng sẽ bừng tỉnh mất.”

Sau khi nghe Thẩm Hạ Lan nói xong, Tống Dật Hiên đột nhiên buông lỏng hai tay, không dám tin vào hai tai của mình, cũng không tin nổi những lời này lại được phát ra từ trong miệng của Thẩm Hạ Lan.

“Tôi là người như thế nào cô còn không hiểu sao? Cô cũng cảm thấy tôi sẽ làm ra mấy chuyện đó với Lam Tử Thất hả?”

“Không lẽ chuyện hôm đó tôi bị mù sao? Hay là mắt của mọi người đều mù rồi? Không lẽ không phải anh gọi Tử Thất đến rồi sĩ nhục cô ấy sao? Tống Dật Hiên, làm sai không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất là anh đã biết rõ bản thân mình làm sai nhưng vẫn ráng làm ra vẻ trong sạch, vô tội trước mặt tôi.
Có phải tôi nên biết ơn anh không, cảm ơn anh vì đã không giở trò xấu xa với tôi trong khoảng thời gian chúng ta sống chung với nhau?”

Câu nói cuối cùng của Thẩm Hạ Lan lập tức chọc thẳng vào tim Diệp Ân Tuấn.

Anh lại thò tay vào túi cầm điện thoại, nghĩ đến tấm ảnh khỏa thân kia, hai mắt hận như không thể lập tức xông lên xé xác Tống Dật Hiên.

Không có giở trò xấu xa với Thẩm Hạ Lan sao?

Vậy thì tấm ảnh khỏa thân kia ở đâu ra?

Không lẽ còn có người khác làm sao?

Diệp Ân Tuấn không thèm che dấu sát khí.

Thẩm Hạ Lan rõ ràng cảm nhận được, cũng có hơi kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì, ngược lại mặt Tống Dật Hiên lập tức tái nhợt như tờ giấy.

“Thì ra trong lòng cô tôi là người như thế sao?”

“Tôi phải nghĩ về anh như thế nào nữa? Anh làm ra chuyện này, lại không hề có ý định chịu trách nhiệm, thậm chí còn đổ lỗi cho rượu, nói có ai đó đã bỏ thuốc anh.
Nếu chính anh không có suy nghĩ đó, sao có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn kia được chứ? Tống Dật Hiên, anh làm tôi rất thất vọng!”

Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức quay lưng bỏ đi, còn không quên kéo Diệp Ân Tuấn đi cùng.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn giống như một con thú hoang đã vượt khỏi tầm kiểm soát, một khi cô buông tay ra, không biết Diệp Ân Tuấn sẽ làm ra loại chuyện gì nữa?

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của Diệp Ân Tuấn lúc nãy, Thẩm Hạ Lan lại có hơi cạn lời.

Hai người lên xe, suốt đoạn đường đều không nói gì.

Vốn dĩ hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng, bây giờ lại không thể ăn mừng được nữa, chắc là cũng không thể về nhà họ Diệp.

Nếu như để bà cụ và Diệp Tranh nhìn thấy vết thương trên mặt Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Cô thấy Diệp Ân Tuấn tức giận đến thế, không khỏi thở dài: “Anh cũng thật là, anh có thân phận như thế nào hả? Lại nhào lên tay đấm chân đá với Tống Dật Hiên, còn ở ngay giữa đường lớn, không sợ người Hải Thành chê cười sao, nếu như bị lộ ra ngoài, bị tung lên mạng, để mẹ thấy được, em cũng không biết phải giải thích như thế nào.”

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Thẩm Hạ Lan.

Hai mắt Thẩm Hạ Lan trong suốt, hiện lên vẻ cưng chiều và lo lắng dành cho anh, hoàn toàn không có những cảm xúc khác.

Trong lòng anh cũng được an ủi ít nhiều.

Xem ra Thẩm Hạ Lan vẫn chưa biết được chuyện ảnh khỏa thân.

Có lẽ cô cũng là người bị hại.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trong lòng Diệp Ân Tuấn vẫn rất khó chịu.

“Em chở anh đến bệnh viện khám xem sao.”

Thấy Diệp Ân Tuấn không nói lời nào, Thẩm Hạ Lan định chở anh đến bệnh viện xử lý vết thương, lại nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Không cần, tự bôi chút thuốc là được, không bị thương đến xương.”

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng chịu mở miệng.

Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi: “Sao lại đánh nhau với anh ta thế? Không phải anh đi mua xoài sao? Sao lại chạy đến chỗ đó đánh nhau với Tống Dật Hiên? Nếu anh thấy ngứa mắt anh ta thì tìm người dạy dỗ anh ta là được rồi, cần gì phải đích thân ra ta? Hơn nữa, không phải đã giao cho Tống Đình xử lý chuyện Tử Thất rồi sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì khác hả?”

Bây giờ chuyện Thẩm Hạ Lan có thể nghĩ đến chuyện của Lam Tử Thất và Tống Đình thôi, cho nên cô cũng chỉ có thể nghĩ theo hướng này.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, hiếm khi mà đốt một điếu thuốc ngay trước mặt Thẩm Hạ Lan, sau đó lại nhớ đến cơ thể của Thẩm Hạ Lan, vội vàng mở cửa sổ xe, nhưng không dịu tắt thuốc lá, mà lại rít hết hơi này đến hơi khác.

Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nhìn thấy một Diệp Ân Tuấn như thế này.

“Rốt cuộc thì anh làm sao vậy?”

Hôm nay cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn cực kỳ khác lạ, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không muốn nói thì không ai có thể hỏi được, trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Lan cũng có hơi bực bội.

Sau khi Diệp Ân Tuấn hút hết một điếu thuốc, ném mạnh tàn thuốc ra ngoài rồi mới nói: “Không có gì, đột nhiên hơi bực bội, muốn tìm người tập luyện chơi thôi.”

Lý do này thật sự làm người ta không biết nên khóc hay nên cười, Thẩm Hạ Lan lại càng không tin, nhưng cô cũng biết cô không thể moi được bất cứ tin tức nào từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn.

“Vậy bây giờ tâm trạng đã thoải mái hơn chưa?”

Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuấn khó chịu hơn.

Tâm trạng của anh sao mà thoải mái được chứ?

Bức ảnh kia giống như một cây gai đâm vào ngực anh, anh chỉ cần nhúc nhích nhẹ là lại thấy đau.

Nhưng thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Hạ Lan, anh vẫn không khỏi gật đầu nói: “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy chúng ta về nhà ha?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ cô giống như khi đang dỗ Thẩm Minh Triết vậy, cho dù là Thẩm Minh Triết thì cô cũng chưa bao giờ tận tâm đến thế này.

Diệp Ân Tuấn cũng biết dáng vẻ hiện tại của anh không thể về nhà cũ của nhà họ Diệp được, không khỏi gật đầu.

“Em lái xe đi, hôm nay tâm trạng anh không tốt.”

Diệp Ân Tuấn xuống xe đi thẳng xuống hàng ghế sau.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn biết tâm trạng không ổn không thể lái xe, xem ra đã lấy lại được một chút lý trí, tuy không biết rốt cuộc vì sao anh lại đánh nhau cùng Tống Dật Hiên, nhưng tốt xấu gì bây giờ tâm trạng cũng đã khôi phục lại một ít.

Nhìn vết thương trên mặt Diệp Ân Tuấn, cô vẫn rất đau lòng.

Đặc biệt là một đấm cuối cùng vì bảo vệ cô nên mới bị đánh trúng kia, vành đen trên mắt làm Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau lòng.

Hai người không nói gì lái xe về đến biệt thự, lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho bà cụ.

“Mẹ, con và Ân Tuấn có việc đột xuất không về nhà ăn cơm được.
Xin lỗi mẹ, lần sau bọn con lại về ăn cơm cùng mẹ sai.”

Thẩm Hạ Lan cười xin lỗi bà cụ Diệp.

Tuy bà cụ Diệp có hơi thất vọng nhưng cũng không ép buộc.

“Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhận được một cú điện thoại, phải xử lý vài việc, thật xin lỗi mẹ.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà cụ chuẩn bị một đống đồ ăn, vui vẻ phấn chấn đón bọn họ về, kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy, trong lòng cũng thấy rất hụt hẫng.

Bà cụ lại không nói gì, cười nói: “Được, lúc nào ăn cơm cũng được, nếu thằng nhóc thối Ân Tuấn ăn hiếp con, con đừng có bao che cho nó, nói cho mẹ biết, mẹ đánh gãy chân nó.”

Nghe bà cụ nói thế, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất ấm áp.

“Con biết rồi, Ân Tuấn không có ăn hiếp con, anh ấy yêu con còn không kịp mà.”

“Úi chà chà, ghen tị chết mất.
Hai đứa đi hưởng thụ cuộc sống của hai người đi.”

Bà cụ Diệp buồn cười cúp máy.

Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn ngồi phía sau không biết đang nghĩ gì, lắc đầu nói: “Anh nhìn anh đi, một bữa cơm vui vẻ lại bị anh quậy thành thế này.”

“Nếu em đói bụng thì anh vào nấu vài món cho em ăn.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn mở cửa bước xuống xe, bước vào biệt thự.

Thẩm Hạ Lan ngẩn ra.

Làm sao thế?

Cô cũng chưa nói gì mà.

Sao lại tức giận đến thế?

Không lẽ tâm trạng còn đang bực bội vì chuyện khi nãy hả?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn hôm nay hơi kỳ lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều, vội vàng xuống xe đuổi theo.

“Anh đi chậm thôi!”

Thẩm Hạ Lan kêu Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn cứ như không nghe thấy.

Bây giờ đầu óc anh đang kêu gào ầm ĩ, anh thật sự sợ không thể khống chế được bản thân làm ra chuyện gì.

Ngay lúc Diệp Ân Tuấn vừa mới bước vào phòng khách, đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn.

“A! Daddy, ba bị sao thế?”

Thẩm Nghê Nghê vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy gương mặt vô cùng đặc sắc của Diệp Ân Tuấn, sợ đến mức hét toáng lên.

Lúc nãy Diệp Ân Tuấn mới phát hiện ra anh đã dọa con gái sợ hãi, vội vàng nói: “Không sao, Nghê Nghê đừng sợ.”

Thẩm Minh Triết nghe tiếng hét của Thẩm Nghê Nghê cũng ra xem thử, lập tức nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thê thảm, không khỏi cong môi châm chọc nói: “Ông Diệp, ba đi tiếp xúc thân mật với gấu trúc hả? Vì để chứng tỏ cả hai có quan hệ rất thân mật cho nên mới trang điểm thêm cho con mắt ba hả?”

Diệp Ân Tuấn nhìn lướt qua Thẩm Minh Triết, lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ con không muốn có quan hệ thân mật với ba thì con cứ tiếp tục huênh hoang đi.”

“Chậc!”

Thẩm Minh Triết khinh thường liếc Diệp Ân Tuấn, sau đó lại thấy được Thẩm Hạ Lan đi phía sau anh bước vào nhà.

“Mommy!”

Thẩm Minh Triết vội vàng thay đổi vẻ mặt khác, Diệp Ân Tuấn cảm thấy nụ cười tươi rói kia cực kỳ chói mắt.

Lúc nãy ở bên ngoài Thẩm Hạ Lan đã muốn dặn Diệp Ân Tuấn đừng dọa hai đứa nhỏ, không ngờ vẫn bị hai đứa nhỏ gặp phải.

Bây giờ thấy Thẩm Minh Triết chạy lại chỗ cô, cô không thể không ngồi xổm xuống, cười nói: “Mấy hôm nay con đang làm gì đó? Cũng không thèm để ý đến mommy luôn.”

“Bí mật!”

Thẩm Minh Triết vô cùng thần bí nói, hơn nữa còn ăn vạ trong lòng Thẩm Hạ Lan.

Mà Thẩm Nghê Nghê lại cứ như không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, lập tức đi lấy hòm thuốc ra, đặt trên bàn trà, nói với Diệp Ân Tuấn: “Daddy, ba mau lại đây, con bôi thuốc cho ba.
Bà ngoại nói bị thương bôi thuốc lên là sẽ hết đau ngay.”

Nghe con gái đau lòng cho anh như thế, cuối cùng trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng dễ chịu hơn.

“Nghê Nghê ngoan, daddy tự làm được rồi.”

“Con bôi giúp ba.”

Thẩm Nghê Nghê mở hòm thuốc ra, lại liếc nhìn Thẩm Hạ Lan: “Mommy cũng thật là, đi ra ngoài cùng daddy, sao lại để daddy bị thương chứ? Daddy đẹp trai như vậy, mẹ xem bây giờ bị hủy dung rồi.
Đây là chồng của mẹ mà sao mẹ không biết bảo vệ cho tốt gì cả? Nếu mommy không bảo vệ được daddy, vậy sau này con sẽ bảo vệ.”

Mấy lời này làm Thẩm Hạ Lan bực mình vô cùng.

Thì ra là do cô sai sao?

Con bé Thẩm Nghê Nghê này là con ruột của cô à?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui