“Lên đây!”
Diệp Ân Tuấn thấy vẻ mặt vô tội của cô, càng giận hơn.
Thẩm Minh Triết lại hơi không vui, nhíu mày nói: “Ông Diệp, hôm nay ba nuốt thuốc súng hả?”
“Hôm nay ba nuốt bom, cho nên tốt nhất con đừng có chọc ba.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đã bùng nổ cơn giận hoàn toàn, nhìn ai cũng thấy khó chịu.
Thẩm Minh Triết còn đang định nói gì, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.
“Ngoan, con tự vào nhà chơi một mình đi.”
“Mommy, mẹ đừng có chiều ba quá.
Một người đàn ông lại đi quát mắng phụ nữ, cũng không sợ mất phong độ đàn ông.”
Thẩm Minh Triết nói những lời này không lớn cũng không nhỏ, vừa khéo có thể để Diệp Ân Tuấn nghe được rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn sắp bị tức chết rồi.
Muốn lật trời à?
Thấy Diệp Ân Tuấn hình như giận thật, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói với Thẩm Minh Triết: “Sao lại ăn nói như thế với daddy của con? Mau về phòng đóng cửa suy ngẫm lại đi.”
Thẩm Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan đang bao che cho cậu, cũng lười đi so đo với Diệp Ân Tuấn đang khó chịu, chỉ khẽ nói: “Nếu ba khi dễ mẹ thì mẹ nhớ la lên, ông ngoại bà ngoại đang ở đây, con cũng không tin ba dám ăn hiếp mẹ trước mặt ba mẹ vợ.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn cười.
Sao cứ có cảm giác ở trước mặt Thẩm Minh Triết, người làm mommy như cô lại giống như một đứa bé, mà con trai lại giống hệt như ông cụ non vậy nhỉ.
“Biết rồi, mau đi đi.”
Thẩm Hạ Lan đuổi Thẩm Minh Triết đi rồi, lúc này mới bỏ trái xoài xuống, sau đó đi rửa tay rồi đi lên lâu.
Diệp Ân Tuấn thấy cô không nhanh không chậm, rõ ràng biết chuyện này có lẽ không có liên quan gì đến Thẩm Hạ Lan, nhưng mà trong lòng cũng vì Thẩm Hạ Lan không quan tâm mà có hơi khó chịu.
“Em làm vợ kiểu gì thế? Em không thấy trên mặt anh toàn là vết thương sao? Cũng không biết đi bôi thuốc cho anh à?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan lên đến, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ giống như một đứa nhỏ làm dáng, làm người ta không thể nào nói chuyện một cách bình thường được.
“Em cũng muốn bôi thuốc cho anh, nhưng mà cậu cả Diệp cũng phải đồng ý mới được chứ.
Con gái cưng của anh bôi thuốc cho anh mà anh còn không thèm, em cần gì phải đi xum xoe rồi rước nhục vào người chứ?”
Thẩm Hạ Lan nói một câu lập Diệp Ân Tuấn nghẹn muốn chết ngộp.
Cuối cùng thở phì phì nói: “Anh đau! Nhanh lên! Em muốn để mặt anh có sẹo sao?”
“Yên tâm, đàn ông có thêm vết sẹo cũng không sao, huống chi cậu cả Diệp anh cũng đâu phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm đâu.”
Tuy là nói như thế, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn tìm hộp thuốc, bắt đầu bôi thuốc cho Diệp Ân Tuấn.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, trong mắt có chút đau lòng.
Cõi lòng đang bực bội của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bình tĩnh lại.
“Em đã từng bôi thuốc cho bao nhiêu người rồi?”
Diệp Ân Tuấn không khỏi hỏi.
Sau khi hỏi xong, anh thật sự muốn tát cho bản thân một cái.
Anh bị làm sao vậy?
Sao cứ luôn nghĩ đến chuyện bức ảnh chứ?
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại, sau đó nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là ba người.”
“Ba người?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lên giọng, làm Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
“Có gì lạ chứ? Ba của em, anh, còn có một cậu bé trai từng cứu khi còn nhỏ nữa.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như thế, Diệp Ân Tuấn lại thả lỏng lại.
“Ồ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hôm nay Diệp Ân Tuấn thật sự có hơi lạ.
“Rốt cuộc anh bị làm sao thế?”
“Không có việc gì.”
Diệp Ân Tuấn không trả lời câu hỏi của cô, mà lại khẽ hỏi: “Vậy bé trai khi còn nhỏ là thế nào? Chưa từng nghe em kể.”
“Chuyện lâu lắm rồi, em cũng sắp quên mất, lần nữa nghe ai đó nhắc đến mới nhớ ra.”
Tuy Thẩm Hạ Lan không nói rõ ai đó là ai, nhưng vẻ mặt nhíu mày cũng làm Diệp Ân Tuấn lập tức đoán được.
Là Tống Dật Hiên sao?
Anh đoán như thế, nhưng lại không hỏi thẳng.
“Khi còn nhỏ cô còn từng làm anh hùng à?”
“Đúng đó, cũng không biết có phải rất khéo hay không, em cứu được một cậu bé trai trong kho hàng ở ngoài ngoại ô, sau đó kho hàng phát nổ, dọa em chết khiếp, chạy về nhà trốn mấy ngày không dám đi ra ngoài.
Sau đó cũng là ba của em nói với em không sao rồi, em mới cương quyết kéo ba em đi ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan mơ hồ kể lại, Diệp Ân Tuấn cũng đã biết là chuyện gì.
Lúc trước chuyện Tống Dật Hiên bị bắt cóc từng gây náo động rất lớn, anh đương nhiên cũng biết rõ, nhưng không ngờ vợ anh và Tống Dật Hiên còn có một chuyện cũ như thế.
Chẳng trách cái thằng nhóc thối Tống Dật Hiên kia cứ quấn lấy Thẩm Hạ Lan mãi không tha, thì ra là vì còn có một đoạn nhân quả như thế.
Nhưng cũng vì nghĩ đến thế, tâm trạng Diệp Ân Tuấn lại bực bội lần nữa.
“Sau này cách xa tên Tống Dật Hiên kia ra.”
“Sao em còn có thể tiếp xúc với anh ta chứ? Anh ấy làm ra chuyện quá đáng như thế với Tử Thất, bây giờ còn ra vẻ như đang có lý, đúng là không thể tha thứ được.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng có hơi đau buồn, nhưng nghĩ đến cảnh Tống Đình và Lam Tử Thất đã hòa thuận với nhau lúc nãy, cô lại vui vẻ nắm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Tống Đình và Lam Tử Thất đã làm huề rồi.”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan cười tươi vui vẻ như thế, lòng anh cũng dần bình tĩnh lại.
“Em cứ đi lo chuyện của người khác, chuyện của anh lại không thèm quan tâm, nhanh tay lên, chưa bôi thuốc xong đâu.”
Diệp Ân Tuấn khó chịu nói.
Thẩm Hạ Lan chậc lưỡi: “Anh cũng thích làm dáng thật đó.
Trước kia anh vượt núi đao biển lửa cũng không thấy anh nhíu mày chút nào, tim bị đâm trúng mà còn có thể cười nói với em, anh xem anh bây giờ kia, úi chà chà, đây có phải là Diệp Ân Tuấn mà em từng biết lúc trước không thế?”
“Em không biết sao? Lúc không có vợ thương thì bị thương cỡ nào cũng phải tự gánh lấy, bây giờ tôi có vợ thương rồi, sao lại còn phải ráng chịu đựng nữa? Em tưởng anh làm bằng sắt thật à?”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan bất giác tăng mạnh lực tay hơn.
“Ai da!”
Diệp Ân Tuấn lập tức kêu rên.
Thẩm Hạ Lan đắc ý nói: “Xem anh sau này có dám nhăn mày nhăn mặt với em không.
Anh giỏi thật đó, về nhà lại trút giận lên người con trai, rồi còn đóng sầm cửa nữa, anh lại đóng sầm cửa thêm lần nữa cho em xem đi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan cố ý tìm chỗ Diệp Ân Tuấn bị thương nhấn mạnh xuống.
Lần này thì Diệp Ân Tuấn phê hơn rồi, nhưng lại không thể kêu, chỉ có thể ráng chịu đựng, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Bây giờ anh đã nhận thức một cách sâu sắc cái đạo lý không thể chọc phụ nữ.
Lúc nãy thấy Thẩm Hạ Lan còn trông như không thèm để ý, bây giờ lại giống như chuẩn bị tính toán nợ nần, cuối cùng anh cũng hiểu rõ bản thân đang tự tìm đường chết.
“Đau đau đau! Vợ ơi, anh sai rồi, anh không dám nữa! Em nương nương tay đi!”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng không chịu được nữa.
Cũng không phải là đau đến chịu không nổi, nhưng nhìn Thẩm Hạ Lan như thế, nếu anh không nhận lỗi, chắc Thẩm Hạ Lan có thể bôi thuốc suốt một buổi trưa.
Anh cũng không để bụng việc ở trong phòng cùng Thẩm Hạ Lan suốt một buổi trưa, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan không vui, anh lại không tiền đồ mà đau lòng.
Nghe Diệp Ân Tuấn xin tha, lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhẹ tay lại.
“Sau này anh cứ thử làm mình làm mẩy với em trước mặt con nữa đi.
Chiều riết sinh tật.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng khí thế dọn dẹp hộp đựng thuốc.
“Con gái của em còn đang giận kìa.
Anh không thèm quan tâm đến việc này nữa đó!”
Nhắc đến Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan lại khó chịu.
Bé con cô yêu thương suốt năm năm, bây giờ lại thành người chuyện bao che cho Diệp Ân Tuấn, hơn nữa còn là loại bao che mù quáng.
Nghĩ thôi đã cảm thấy đau xót.
Diệp Ân Tuấn cũng biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, không dám nói gì khác, vội vàng nói: “Được rồi, anh đi nói chuyện với con bé.
Em còn chưa ăn cơm trưa đúng không? Anh đi nấu cho em.”
“Hiếm có thật đó, anh còn biết em chưa ăn cơm.”
Thẩm Hạ Lan thấy bây giờ Diệp Ân Tuấn đã trở lại như cũ, mới dám nhõng nhẽo với anh.
Diệp Ân Tuấn cũng hơi tự trách.
Anh tức giận thì thôi đi, một bữa cơm trưa vui vẻ cũng bị anh làm hư, còn để Thẩm Hạ Lan nhịn đói đến bây giờ, cũng rất áy náy.
“Anh đi nấu gì đó cho em ăn.”
“Thôi, mặt anh đang bị thương, lại vào phòng bếp hít khói bếp.
Anh đi tìm Nghê Nghê đi, em vào bếp nấu hai bát mì ăn tạm, hai đứa nhỏ và ba mẹ ăn hết rồi, cũng không cần chuẩn bị cho họ.”
Thẩm Hạ Lan nói xong rồi đứng dậy.
Diệp Ân Tuấn theo bản năng nắm lấy cô, khẽ nói: “Xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”
“Không sao, em tưởng tượng như Minh Triết đang giận lẫy thôi.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi giật giật.
“Anh giống thằng nhóc thối kia à?”
“Cũng đúng, anh còn không bằng con trai của em.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan càng ngày càng thích chèn ép Diệp Ân Tuấn, làm Diệp Ân Tuấn tức đến không nói nên lời.
Thấy Diệp Ân Tuấn bực bội đến thế, Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười.
“Anh giống con nít thật.”
Nói xong, cô vỗ đầu Diệp Ân Tuấn như đang vỗ đầu thú cưng, rồi ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn lại giật giật khóe miệng lần nữa.
Cũng chỉ có người phụ nữ Thẩm Hạ Lan này mới dám đối xử với anh như thế.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ lúc nãy, anh không khỏi bật cười.
Tuy những chuyện khó chịu vẫn còn nằm trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn bị những ấm áp này thay thế.
Cho dù thế nào thì cũng không thể để Thẩm Hạ Lan biết được chuyện này.
Anh không muốn nhìn thấy nụ cười sáng lạng của Thẩm Hạ Lan bị dính phải âm u.
Diệp Ân Tuấn cầm chặt điện thoại, lúc này mới đứng dậy đến phòng Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê nghe thấy là Diệp Ân Tuấn, vô cùng quấn quýt mà dán sát lại gần.
“Daddy, ba còn đau không?”
“Không đau, được cục cưng quan tâm như vậy, sao daddy còn đau nữa chứ?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy con gái đúng là người yêu kiếp trước của anh mà, giọng nói mềm mại này, ánh mắt quan tâm này, thật sự làm tim anh tan chảy.
Thẩm Nghê Nghê vẫn đau lòng nói: “Ai đánh daddy vậy? Sau này con sẽ báo thù cho daddy!”
“Con gái ngốc, daddy không cần con báo thù.
Daddy biết con đau lòng vì daddy, nhưng mà hôm nay có phải Nghê Nghê đã làm sai rồi không?”
Diệp Ân Tuấn rất cưng chiều Thẩm Nghê Nghê, nhưng mà vẫn phải dạy dỗ.
Thẩm Nghê Nghê hơi sững sờ, sau đó lại cúi đầu.
“Xin lỗi, daddy.”
“Người con cần xin lỗi không phải là ba, mà là mẹ, biết không? Từ nhỏ đến giờ, mẹ đã trả giá rất nhiều vì con, hành vi lúc nãy của con có đúng không?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn càng làm cho Thẩm Nghê Nghê không dám ngẩng đầu.
“Con lo cho daddy, mommy không thèm lo lắng cho daddy.”
“Sao lại thế được? Mommy còn lo cho daddy nhiều hơn con nữa, nhưng mẹ là người lớn, cách thể hiện của mẹ không giống con mà thôi.
Lúc nãy daddy cũng có lỗi, không nên đóng sầm cửa như thế, nhưng mà có phải Nghê Nghê cũng nên nhận thức lỗi lầm của chính con không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp và dịu dàng, nhưng lại làm mặt Thẩm Nghê Nghê nóng ran.
“Con xuống xin lỗi mommy.”
“Ngoan lắm!”
Diệp Ân Tuấn sờ đầu Thẩm Nghê Nghê, lại nghe phòng bếp vang lên tiếng “loảng xoảng”, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, Diệp Ân Tuấn hoảng sợ lập tức ôm Thẩm Nghê Nghê chạy ra ngoài phòng ngủ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở phòng bếp, lập tức ngẩn ra.
.