“Lát nữa, anh đi giục, em nhanh xuống dưới sớm một chút, đã nghĩ kỹ muốn đi nước nào chưa?”
Tất nhiên, Diệp Ân Tuấn biết chuyện của bà cụ Hoắc hôm nay đã khiến cô thất vọng, nên mới không muốn ở đây chờ đợi.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Chỗ nào cũng được, chỉ là không muốn đây nữa.”
“Cô bé ngốc.”
Diệp Ân Tuấn đau lòng ôm lấy eo cô, khẽ nói: “Nếu anh nói em biết, tất cả những điều này đều do anh làm, em có trách anh không?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn ngượng ngùng nói: “Anh thấy Dư Khinh Hồng cứ luôn bắt nạt em, huống hồ em cũng không muốn so đo với cô ta, nhưng loại người như cô ta, em càng không so đo với cô ta, cô ta càng được nước tiến tới, nên anh đã sai Tống Đình tìm một số dân anh chị, bắt cô ta đánh cho một trận, sau đó để cô ta đói bụng một ngày một đêm, lại sai người ném cô ta xuống biển, sống hay chết phải xem vận mệnh của cô ta.
Lúc đầu anh cũng không muốn để em biết chuyện này, không ngờ, Dư Khinh Hồng lại vu oan cho em, thật xin lỗi em.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn cười.
“Vì một người như vậy mà anh lại lấy thân thử nghiệm, ngộ nhỡ để lại dấu vết gì, chẳng lẽ đường đường một cậu chủ nhà họ Diệp như anh lại chôn cùng cô ta hay sao? Anh nghĩ gì thế?”
“Đây không phải anh trút giận cho em sao, em nên nhớ cô ta là con gái của bộ trưởng Tiêu, em dễ dàng tha thứ cho cô ta, nhưng cô ta có bận tâm đến em hay không?”
Diệp Ân Tuấn thật đau lòng Thẩm Hạ Lan.
Cô cứ nhún nhường khắp nơi, luôn lo lắng cho người thân của mình, nhưng mà kết quả thì sao, không ai thực sự quan tâm cô cả.
Anh nhìn thấy vậy thì hết sức đau lòng.
Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác được người quan tâm, che chở này thật khiến cô không nỡ buông tay.
“Anh ấy, sau này đừng làm loại chuyện này nữa.
Người như Dư Khinh Hồng sớm muộn sẽ bị trời trừng phạt.”
“Thỉnh thoảng, ông trời cũng ngủ quên, không quản được quá nhiều chuyện của nhân gian, chỉ cần cô ta không tìm em gây phiền phức, anh cũng mặc kệ cô ta.
Nhưng nếu như cô ta cứ muốn chết tìm em gây phiền phức, vậy thật xin lỗi, anh sẽ không để mặc cho cô ta làm ẩu.
Em thế nhưng là bảo bối trong tim anh.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng xúc động.
“Thật sao? Em là bảo bối trong tim anh ư?”
“Tất nhiên.”
Thẩm Hạ Lan vội xoay người, trực tiếp đối mặt với Diệp Ân Tuấn, nhìn người đàn ông hết sức tuấn tú trước mặt, hai tay ôm cổ anh nói: “Vậy đêm nay anh muốn em không?”
Cô vẫn nhớ rõ phản ứng của Diệp Ân Tuấn trước khi đi ra ngoài buổi sáng sớm, xem ra thuốc Đông y của mẹ đã có tác dụng rồi.
Câu nói này đã dọa Diệp Ân Tuấn sợ hãi.
“Bà xã, em đừng giày vò anh nữa được không?”
Anh thật sợ mình sẽ vì vậy mà giảm thọ.
Vốn tinh lực tràn đầy, còn bị bà xã hãm hại như thế, anh lại có nỗi khổ không nói được, đây quả thực khiến người ta cảm thấy bất lực.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không biết nỗi khổ tâm của Diệp Ân Tuấn, hơi nũng nịu nói: “Hãy thử một chút nhé.
Mẹ em nói, toa thuốc kia rất có tác dụng, sáng sớm nay em nhìn anh cũng không tệ, chúng ta thử một chút, thử một chút có được không?”
Giờ đây, Diệp Ân Tuấn có chút muốn chạy trốn.
“Anh chợt nhớ ra phải đi phòng sách một lát, anh còn có chuyện muốn tìm Tống Đình, anh…”
“Diệp Ân Tuấn, có phải anh không hề muốn phải không?”
Âm thanh mềm mại của Thẩm Hạ Lan khiến cả người Diệp Ân Tuấn cứng lại.
“Không phải, anh chỉ là…”
“Vậy hãy thử một chút nhé.
Anh biết em không phải người quá chủ động, thế mà bây giờ anh xem em cũng đã mặt dày giúp anh, sao anh còn muốn cự tuyệt em chứ?”
Thẩm Hạ Lan hết sức tủi thân nói.
Diệp Ân Tuấn chỉ muốn tát mình một cái, cuối cùng anh nói gì không nói, sao nhất định phải nói mình không được chứ?
Thấy Thẩm Hạ Lan sắp khóc, trước đây không lâu còn bị nhà nhà họ Hoắc gây sự, nếu giờ lại bị anh từ chối, không biết Thẩm Hạ Lan sẽ đau khổ cỡ nào.
Nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn đành chấp nhận nói: “Được, thử một chút, nhưng trước tiên em hãy để anh đi tắm trước đã.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, Thẩm Hạ Lan vội buông lỏng anh ra, cười nói: “Chúng ta cùng tắm nhé.”
“Đừng, để anh tắm một mình, em đừng khiến anh xấu hổ.”
Trước kia Diệp Ân Tuấn rất hi vọng Thẩm Hạ Lan chủ động, nhưng hiện anh ước gì Thẩm Hạ Lan không chủ động.
Nếu hai người cùng tắm, anh còn có thể tiếp tục diễn sao?
Diệp Ân Tuấn gần như chạy trốn đi vào nhà tắm trong phòng sách tắm.
Thấy anh như vậy, Thẩm Hạ Lan thật tưởng anh vì thể diện đàn ông, nên cũng không đuổi theo.
Cô thay bộ áo ngủ xinh đẹp, nghĩ đến lát nữa làm sao gợi lên hứng thú của Diệp Ân Tuấn.
Thực ra cô không am hiểu chuyện này, nhưng vì chữa bệnh cho Diệp Ân Tuấn, cô vẫn cảm thấy mình nên dốc hết vốn liếng mới tốt.
Thẩm Hạ Lan bật máy tính lên, tìm kiếm mấy video, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu.
Diệp Ân Tuấn thì trốn vào phòng sách, thở dài một hơi.
Anh lấy lọ thuốc Tô Nam cho mình ra, nhìn chung quanh một chút, nghĩ thầm hôm nay dù sao cũng không tránh khỏi, vội tìm nước ấm uống hai viên.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tắm rửa xong đi ra.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mặc áo ngủ quyến rũ như vậy, anh cảm thấy mũi hơi nóng lên, suýt nữa chảy máu.
Một báu vật như thế bày trước mặt mình, mà anh lại không thể hưởng dụng, quả thực quá tra tấn người mà.
Anh chợt phát hiện, dù trong lòng mình thật muốn, nhưng mà thân thể không hề có phản ứng gì lớn, xem ra thuốc Tô Nam cho thật có hiệu quả và tác dụng.
Thấy Diệp Ân Tuấn đã quay về, Thẩm Hạ Lan vội tắt máy tính đi, tiến lên một bước cuốn lấy eo anh nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đi.”
“Ừ!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hôm nay Thẩm Hạ Lan hết sức quyến rũ.
Anh ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Hơi nóng và sự cuồng dã của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cô học động tác trên máy tính cởi quần áo của Diệp Ân Tuấn ra, vươn tay châm lửa trên người anh.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc nào cũng muốn ăn sạch cô, không biết làm sao súng của mình không dùng được.
Rõ ràng, Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện vấn đề này.
Cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục trêu đùa, nhưng mặc kệ cô làm thế nào, Diệp Ân Tuấn vẫn không cứng được.
Thẩm Hạ Lan giày vò đến cả người đầy mồ hôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể không từ bỏ.
“Em xin lỗi, có lẽ em không giỏi chuyện này lắm, em…”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc này chắc chắn đã kích thích tự ái đàn ông của Diệp Ân Tuấn.
Bình thường, đàn ông đều quan tâm đến điều này, Diệp Ân Tuấn là người đàn ông cao ngạo như vậy sao có thể không thèm để ý chứ?
Diệp Ân Tuấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Không sao, chuyện này cũng không trách em, bệnh của anh là đột ngột, sau này anh sẽ từ từ điều trị rồi sẽ tốt thôi.”
“Hay là chúng ta đi bệnh viện khám một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa mất hẳn hi vọng.
Làm sao vô duyên vô cớ lại bị như vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn nghe thấy phải đi bệnh viện, vội vàng ngăn lại.
“Loại chuyện này em còn sợ người khác không biết sao, anh không thể cho em hạnh phúc, em không cần anh nữa ư?”
Anh tỏ vẻ tủi thân nói, giống như một đứa trẻ sắp bị người ta vứt bỏ.
“Sao có thể chứ?”
Thẩm Hạ Lan vội bịt miệng anh nói: “Mặc kệ anh biến thành dáng vẻ gì, em cũng sẽ vẫn cần anh.
Huống hồ có lẽ bệnh của anh cũng vì em, chúng ta cùng cố gắng được không?”
“Được.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thật muốn nói thẳng tất cả, nhưng nhớ tới sức khỏe của cô, anh vẫn nhịn được.
“Chúng ta ngủ đi, hôm nay mệt cả ngày rồi, ngày mai còn không biết có chuyện gì chờ chúng ta đấy.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
Hôm nay chăm bọn nhỏ lâu như vậy, quả thật hơi tiêu hao thể lực, nếu như không phải vì bệnh của Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô đã sớm ngủ thiếp đi, bây giờ còn tiếp tục giày vò một hồi, Thẩm Hạ Lan sớm mệt lử rồi.
Diệp Ân Tuấn ôm cô, ngửi thấy mùi quen thuộc của Diệp Ân Tuấn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô ngủ đã khá say, Diệp Ân Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù biết thuốc của Tô Nam có tác dụng, nhưng anh vẫn cảm thấy căng thẳng, bây giờ sau khi giày vò một hồi, cả người anh toàn mồ hôi.
Diệp Ân Tuấn khẽ rút cánh tay của mình ra, đứng dậy đi tắm nước nóng.
Dù cơ thể không có phản ứng gì quá lớn, nhưng anh miệng đắng lưỡi khô, có lẽ đây chính là di chứng.
Diệp Ân Tuấn mặc áo ngủ vào, mở cửa phòng đi ra ngoài, muốn tìm một chút nước uống, lại nhìn thấy Tống Đình ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ trầm tư.
“Muộn thế mà chưa ngủ sao, làm gì thế?”
“Tổng giám đốc Diệp.”
Tống Đình vội vàng đứng dậy, nhưng Diệp Ân Tuấn đã phất tay ý bảo anh ta ngồi xuống.
“Chuyện gì khiến cậu mất ngủ thế, vẫn là chuyện của Lam Tử Thất à?”
“Không phải.”
Tống Đình ngồi trên ghế sô pha, có chút buồn bực nói: “Gần đây chuyện điều tra ảnh chụp không có kết quả, không hề có manh mối gì, tôi luôn cảm thấy sự yên bình hiện tại không phải một chuyện tốt, cảm thấy rất thấp thỏm.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Diệp Ân Tuấn tự nhiên trở nên khó coi.
“Chuyện này tôi đã đi chỗ Tống Dật Hiên xem xét rồi, đúng là không phải anh ta, là người khác lợi dụng tay anh ta làm, nhưng kẻ đó là ai chứ?”
“Đúng vậy, nên tôi mới lo lắng, mấy ngày nay đối phương không hề có tin tức gì, giống như tất cả chuyện trước đó đều là trò đùa, chỉ điều này khiến tôi nghĩ mãi không rõ, tôi luôn cảm thấy có lẽ đối phương còn đang che giấu đại chiêu gì.”
Tống Đình nói như thế.
Diệp Ân Tuấn cũng có cảm giác này, nhưng cảm giác này nói ra, còn phải chờ đợi.
“Chuyện này cứ vậy là tốt, cũng không cần gấp quá, hai ngày nữa là sinh nhật Hạ Lan rồi, cậu đã chuẩn bị xong những thứ tôi nói chưa?”
Tống Đình vội vàng gật đầu.
“Đều chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm đi, đến lúc đó chắc chắn có thể để khiến phu nhân có sinh nhật khó quên.”
“Cám ơn cậu, đi ngủ sớm một chút đi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ bả vai Tống Đình, uống xong cốc nước thì quay về phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn ngủ rất say.
Diệp Ân Tuấn ôm lấy cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, Diệp Ân Tuấn đã không có ở đây.
Hai ngày qua, cô và mẹ Thẩm đã tăng thêm vị thuốc, tưởng rằng vì Diệp Ân Tuấn ra ngoài chơi một vòng nên không có tác dụng, mà hai ngày nay cô vẫn luôn nghiên cứu liều thuốc này, ngày nào cũng nhìn Diệp Ân Tuấn uống, sau đó cùng anh giày vò các kiểu, đáng tiếc không có hiệu quả lắm.
Cô đã đoán trước được sáng sớm Diệp Ân Tuấn sẽ tránh mặt cô.
Cô đứng dậy đi rửa mặt, sau đó tìm được một chiếc váy xinh đẹp mặc vào, rồi mới đi xuống tầng.
Nhưng khi cô đẩy cửa phòng ra, cô vô cùng sửng sốt.
Đây là nhà của cô mà?
Làm sao trong một đêm đã thay đổi thành bộ dáng này chứ?
Thẩm Hạ Lan dụi dụi mắt, sợ mình còn chưa tỉnh ngủ, nhưng khi mở mắt lần nữa, tất cả trước mắt không hề biến mất.
.