Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chạy ra một đoạn thật xa, thấy phía sau không có ai duodỉ theo mới ngừng lại.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi vì mới làm ra chuyện xấu, không khỏi cười ha ha.
Bọn họ không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cười thoải mái tùy ý.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan cảm giác cô như một chú chim nhỏ vừa ra khỏi lồng sắt, chưa bao giờ phóng túng, thoải mái như bây giờ.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ.
“Anh nói coi có khi nào mẹ cảm thấy là anh dạy hư em không?”
Thẩm Hạ Lan cười hỏi.
Diệp Ân Tuấn ôm vai cô nói: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, em còn không biết anh là loại người như thế nào sao? Em nên quen từ lâu rồi”
“Chậc!”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt liếc anh, cười hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đi biển!”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan gọi một chiếc taxi, đi thẳng ra biển.
Hai người đuổi bắt nhau trên bờ cát như con nít, vui đùa ầm ĩ, cuối cùng bị Diệp Ân Tuấn ôm ngã nhào ra bờ cát, ôm hôn thắm thiết.
Ánh nắng rất thích hợp, nước biển mặn nồng, tình cảm của bọn họ tăng cao liên tục, làm người xung quanh vô cùng hâm mộ.
Gần trưa, Thẩm Hạ Lan hơi đói bụng.
Diệp Ân Tuấn dẫn cô đến nhà của một ngư dân gần đó ăn một bữa cơm đơn giản, tuy rất bình thường, nhưng đúng là bữa cơm sinh nhật ngon nhất mà Thẩm Hạ Lan từng ăn.
“Anh nói chúng ta cứ thế mà bỏ chạy mất, bọn họ có lo cho chúng ta không?’
“Chúng ta cũng không phải là con nít, huống chi còn có anh ở cạnh em, em sợ gì chứ?”
Ăn cơm nước xong, Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan ra biển,
Gió biển thổi phất qua mặt Thẩm Hạ Lan, nhìn bờ biển rộng mênh mông vô bờ, đọt nhiên cảm thấy thì ra hạnh phúc lại đơn giản như thế.
Diệp Ân Tuấn để mặc cho du thuyền trôi bồng bềnh trên biển, anh nắm tay Thẩm Hạ Lan nằm trên boong tàu phơi nắng.
“Em nói xem nếu có một ngày hai chúng ta già rồi, em ngồi một bên đọc sách, anh ở boong tàu câu cá, sẽ thoải mái vui thích đến cỡ nào chứ?”
“Sao lại bắt em đọc sách? Em không được câu cá à?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tương lai mà Diệp Ân Tuấn tưởng tưởng ra đúng là rất tốt đẹp.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không phải con gái thì nên văn nghệ một chút sao? Đọc sách cũng rất thích hợp với em, hoặc là em ngồi một bên vẽ tranh?”
Thẩm Hạ Lan không cãi lại, nhưng nhắc đến vẽ tranh, cô đột nhiên lại nổi hứng.
“Trên thuyền có giấy bút không?”
“Có!”
Diệp Ân Tuấn đương nhiên hiểu rõ sở thích của Thẩm Hạ Lan, đã chuẩn bị sẵn từ đầu.
Thấy Diệp Ân Tuấn chuẩn bị đầy đủ như thế, Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Có phải anh đã có ý đồ này từ đầu rồi không?”
“Còn cần phải nói sao, vì chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh đã tốn công sức mấy ngày đó.
Hôm nay chúng ta phải tắt điện thoại hết, chơi một ngày cho vui vẻ, không cần lo lắng gì đến con cái, sẽ có người tự chăm lo cho hai đứa.
Hôm nay là thời gian riêng của hai chúng ta, em muốn làm gì, thích làm gì cũng được.”
“Ở trên biển?”
“Ở trên biển!”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Diệp Ân Tuấn, làm cơ thể anh mạ lên một lớp vàng nhạt.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ anh giống như một vị thần Ả Rập, làm cô yêu thích và sùng bái.
“Anh đừng nhúc nhích, nằm yên trên boong tàu làm người mẫu cho em, lau lắm rồi em không vẽ người.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có linh cảm, cực kỳ muốn vẽ lại cảnh này.
Diệp Ân Tuấn cũng chiều theo ý cô, cởi áo trên ra, cơ bắp săn chắc dưới ánh nắng làm người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Thẩm Hạ Lan tập trung tinh thần, cầm bàn vẽ, trải giấy vẽ lên, bắt đầu chuyên chú vẽ vời.
Gió biển thổi đến, thôi rối sợi tóc dài của Thẩm Hạ Lan, nhưng cô lại không hề hay biết.
Trong mắt Thẩm Hạ Lan, hình ảnh Diệp Ân Tuấn hòa mình vào biển và trời là phong cảnh đẹp nhất, nhưng ở trong mắt Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mới là cảnh đẹp nhất trong mắt anh.
Anh liếc mắt đưa tình, Thẩm Hạ Lan đầy tình ý, người ngồi trên thuyền phiêu lưu giữa biển mang theo niềm vui của họ, niềm vui của bọn họ luôn bay mãi, bay mãi.
Thẩm Hạ Lan vẽ xong, mới phát hiện Diệp Ân Tuấn đã ngủ mát.
Ánh nắng rất thích hợp, nằm trên boong tàu lại càng buồn ngủ hơn.
Cô cười đứng dậy, vào trong lấy một cái thảm mỏng ra, nhẹ nhàng đắp lên người Diệp Ân Tuấn.
Cuộc sống không buồn không lo thế này thật sự rất tốt.
Cuộc sống không bị ai làm phiền thế này rất tốt.
Nếu cứ mãi thế này thì tốt rồi.
Thẩm Hạ Lan nằm xuống cạnh Diệp Ân Tuấn, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Thật ra Diệp Ân Tuấn cũng không ngủ quá sâu, khi Thẩm Hạ Lan nằm xuống thì anh cũng đã tỉnh dậy, nhưng lại không nói gì.
Anh trải rộng thảm ra, cuốn anh và Thẩm Hạ Lan lại, sau đó cười tủm tỉm ôm Thẩm Hạ Lan ngủ tiếp.
Thời khắc tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi.
Đợi đến khi bọn họ mở mắt, trời đã tối.
Thẩm Hạ Lan hơi lạnh.
Diệp Ân Tuấn mặc áo vào, đắp thảm lên người Thẩm Hạ Lan nói: “Tối nay chúng ta quay về hay là ở lại trên biển một đêm?”
Nhìn biển rộng mênh mông, Thẩm Hạ Lan hơi sợ.
“Chúng ta về đi.”
“Nghe lời em!”
Diệp Ân Tuấn cười lái du thuyền.
Không lâu sau, hai người đã về đến Hải Thành.
Bọn họ không về nhà, mà lại tìm một khách sạn vào ở.
Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ đến hôm nay đã thật sự kết hôn, nhìn đâu cũng thấy vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn yêu thương che chở cô rất nhiều, hai người ăn một bữa cơm Tây, khi về phòng, Diệp Ân Tuấn còn tặng cho cô một bó hoa, vô cùng lãng mạn.
Cô không phải là chưa từng được nhận hoa, nhưng cảm giác ở cái tuổi này, vào ngày này lại được nhận hoa, thật sự là tốt đẹp đến khó nói nên lời.
Hai người trải qua một ngày sinh nhật đầy lãng mạn.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Thẩm Hạ Lan có cảm giác như cô là cô bé lọ lem, cô bất giác nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn còn đang ngủ thì mới cảm giác thực tế hơn một chút.
“Sao vậy? Dậy sớm thế? Ngủ thêm chút nữa đi.”
Diệp Ân Tuấn cảm giác được Thẩm Hạ Lan đang nhìn anh, duỗi tay ra, lại ôm cô vào lòng lần nữa.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không còn sớm nữa, hơn tám giờ, phải dậy rồi.”
“Không cần phải đi làm, không cần đi họp, dậy sớm thế làm gì? Ngủ tiếp đi.”
Diệp Ân Tuấn trông giống như rất mệt, làm Thẩm Hạ Lan cũng không dám nhúc nhích, để mặc anh ôm cô, không biết từ lúc nào mà lại ngủ thêm giấc nữa.
Hai người thức dậy vì quá đói, vừa mở mắt đã hơn mười hai giờ trưa.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau cười, đều cảm thấy đã quá buông thả bản thân.
“Có đói bụng không? Chúng ta đi ra ngoài ăn gì đó đi?”
“Được!”
Hai người bàn bạc xong, đứng dậy rửa mặt rồi đi xuống.
Thẩm Hạ Lan mở điện thoại lên, tin nhắn liên tục gửi đến, thiếu chút nữa làm điện thoại của cô bị lag.
“Đừng chơi điện thoại, ăn cơm trước đi!”
Diệp Ân Tuấn cướp điện thoại của cô lại, sau đó đẩy thức ăn đến trước mặt cô.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười vì được người khác quan tâm che chở, nói: “Em thật sự sợ em thành cô bé lọ lem, chờ sau này tỉnh ngủ, tất cả đều thành một giấc mơ.”
“Cô bé ngốc, em thật sự gả cho anh, không phải nằm mơ, hôm qua toàn bộ Hải Thành đều đã biết em là vợ của Diệp Ân Tuấn anh, em trốn cũng trốn không thoát, cũng không thể hối hận nữa.”
“Sao tự nhiên em lại cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đo anh tính toán sẵn từ trước thế? Khai mau, có phải anh đang gài bẫy em gì không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói đùa cùng Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn vội vàng vươn tay nói: “Không, không có, anh thật sự không có, anh thật lòng đối với em, một trăm lần thật lòng, một ngàn lần yên tâm, một vạn lần yêu thích.”
“Miệng lưỡi trơn tru, anh học từ ai thế?”
Tuy Thẩm Hạ Lan nói như thế, nhưng khóe môi lại cong lên, rõ ràng tâm trạng đang rất vui vẻ.
Hai người ăn cơm nước xong, Thẩm Hạ Lan cũng lười xem điện thoại, hai người bọn họ nắm tay đi về nhà.
Cũng không cần thiết phải gấp gáp, buổi trưa ăn hơi no căng, hai người dứt khoát đi bộ về, cũng coi như đi cho tiêu cơm.
Thẩm Hạ Lan nhìn những người xung quanh cũng đều cảm thấy thật thân thiết.
Bọn họ cứ bước đi, giống như khi yêu nhau thời đại học, cái cảm giác này lại quanh quẩn trong lồng ngực của Thẩm Hạ Lan, căng đầy, ấm áp.
“Còn nhớ không? Khi học đại học, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã từng tưởng tượng sẽ có một ngày chúng ta nắm tay nhau đi dạo trong sân trường, chỉ tiếc khi đó người bên cạnh anh lại là Sở Anh Lạc.”
Thẩm Hạ Lan nhớ lại quá khứ.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt nói: “Ở cùng Sở Anh Lạc chỉ là do thói quen, chẳng có cảm giác đặc biệt gì hết, lúc đó cô ta nói muốn làm bạn gái của anh, anh không nói gì, cô ta lại tưởng như anh đang thầm chấp nhận, sau đó trong trường bắt đầu lan truyền tin dồn bọn anh là người yêu, anh cũng lười đi giải thích, cứ để như thế.
Lại nói thì Sở Anh Lạc cũng đã qua đời được một khoảng thời gian rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ đều là cảnh còn người mất.”
Thật ra Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nhắc đến Sở Anh Lạc, nhưng không biết vì sao lại nhắc đến.
Bây giờ Sở Anh Lạc chính là một bí mật không được nhắc đến của cô và Diệp Ân Tuấn.
Hai người vừa đi vừa nói, đi thẳng về nhà.
Ngay trước cửa biệt thự, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cô hơi nhíu mày, Diệp Ân Tuấn cũng không vui.
“Anh thấy chúng ta đến căn nhà mẹ anh mới mua cho chúng ta ở đi, chỗ này có nhiều người không liên quan đến quá.”
Tuy Thẩm Hạ Lan không nói gì, nhưng rõ ràng cũng rất không vui.
Xe là xe của nhà họ Hoắc, nhưng không biết bên trong có ai.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy bà cụ Hoắc chút nào.
Ngay lúc hai người sắp sửa đi đến cửa, trong xe có người bước ra, là Tiêu Ái.
Hơi bất ngờ, nhưng rồi lại cũng chẳng có gì đáng để bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan chỉ hơi khựng lại, rồi lạnh nhạt mở miệng.
“Bộ trưởng Tiêu có việc gì sao?”
Tiêu Ái cảm thấy rất hụt hẫng khi nghe thấy Thẩm Hạ Lan gọi bà là bộ trưởng Tiêu.
“Hạ Lan, hôm qua là sinh nhật cháu, dì gọi điện thoại cho cháu rất nhiều lần, nhưng cháu tắt máy rồi, nên dì đành đến đây.”
Sắc mặt Tiêu Ái có hơi tiều tụy.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, cô chưa từng nghĩ rằng Tiêu Ái sẽ nhớ ngày sinh nhật của cô, nhưng thấy Tiêu Ái như thế, cô vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.
“Dì ở đây chờ từ hôm qua đến giờ sao?”
“Ừ.”
Tiêu Ái gật đầu.
Mắt bà đầy tơ máu, nhìn là biết ngay không nghỉ ngơi tốt.
Cho dù Thẩm Hạ Lan có lạnh lùng thì bây giờ cũng ngại nói gì đó.
Cô nhớ đến khi còn ở Mỹ, nghe Tiêu Ái nhắc đến con của bà, mỗi năm khi đến sinh nhật Tiêu Ái đều sẽ chuẩn bị quà tặng, sau đó sẽ cầu phúc cho đứa bé vô duyên kia.
Bây giờ bà lại ở đây chờ cô suốt một đêm, lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên mềm nhũn.
.