“Vào đi!”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nói.
Đây là lần đầu tiên cô cho người nhà họ Hoắc vào nhà.
Tiêu Ái rõ ràng cũng hơi hoảng sợ khi được đối xử tốt như thế.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan làm thế cũng không cản lại, vội vàng mở cửa đón Tiêu Ái vào nhà.
Có lẽ ba Thẩm và mẹ Thẩm dẫn theo bọn nhỏ còn đang ở nhà cũ của nhà họ Diệp, không có ai ở nhà, Lam Tử Thất và Tống Đình cũng đi ra ngoài, trong nhà lớn như thế chỉ có ba người bọn họ.
‘Đã ăn gì chưa? Cháu nấu cho dì một chén mì nha?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói.
“Để anh làm cho.”
Diệp Ân Tuấn biết Tiêu Ái chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Thẩm Hạ Lan, anh cởi áo khoác vào phòng bếp.
Tiêu Ái thấy Diệp Ân Tuấn đối xử tốt với Thẩm Hạ Lan như thế, nói nhỏ: “Có thể tìm được mộ người chồng thế này cũng là phúc của cháu rồi.”
“Đúng vậy, anh ấy rất tốt với cháu, cháu đã rất thỏa mãn rồi.”
Khi Thẩm Hạ Lan nhắc đến Diệp Ân Tuấn, trong mắt tràn ngập tình yêu.
“Hôm qua dì cũng đã xem livestream rồi, có thể cầu hôn cháu trước mặt tất cả mọi người trong Hải Thành, nhà họ Diệp cho cháu mặt mũi lớn đến thế, dì cảm thấy rất vui.”
Lời Tiêu Ái nói cũng làm Thẩm Hạ Lan hiểu ra, hôm qua cô xem như trở thành người nổi tiếng trong Hải Thành rồi.
“Diệp Ân Tuấn làm chuyện đó cũng làm cháu rất bất ngờ, thật sự không chuẩn bị gì hết.”
“Cậu ta thích cháu thật lòng, có một người đàn ông yêu cháu đến thế, dì cũng yên tâm rồi.”
Tiêu Ái lấy một cái chìa khóa từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Dì cũng không có thứ gì tốt cho cháu, đây là phòng vẽ tranh dì từng để lại, dì biết cháu thích vẽ nên tặng nó cho cháu.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy.
Tuy là mẹ cháu, nhưng mấy năm nay lại không sống cùng nhau, tình cảm cũng nhạt đi rất nhiều.
Bây giờ có thể ngồi tại đây bình tĩnh trò chuyện cùng Tiêu Ái, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy rất tốt rồi.
“Nhà họ Hoắc…”
“Hôm nay đừng nhắc đến nhà họ Hoắc.”
Tiêu Ái lập tức ngắt lời Thẩm Hạ Lan, lại làm Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự rất sợ Tiêu Ái đến để nói đỡ cho nhà họ Hoắc, đến lúc đó có lẽ cô không thể nào giữ được tâm trạng như bây giờ nữa.
“Cảm ơn.”
“Hạ Lan, cuộc đời này, dì không thể ở cạnh cháu bảo vệ cháu, không được tận mắt nhìn thấy cháu lớn lên, đây là tiếc nuối lớn nhất của dì.
Nhưng những chuyện này cũng là do dì bụng làm dạ chịu, không trách ai được.
Cháu không tha thứ cho dì, không gọi dì là mẹ, dì cũng không trách cháu, thậm chí cháu không muốn về nhà họ Hoắc, dì cũng không ép buộc, dì nghe nói Ân Tuấn đã làm chứng minh nhân dân cho cháu rồi, bây giờ đang làm hộ chiếu.
Hai đứa muốn đi đâu chơi thì cứ đi.
Cuộc đời con người chẳng mấy khi được vui vẻ, chỉ cần bản thân sống tốt là được rồi, không cần để ý người khác nói thế nào.
Biết không?”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ khi nghe thấy những lời Tiêu Ái nói, nhưng vẫn gật đầu.
“Lát nữa ăn cơm xong, cháu có thể đi tảo mộ ba của cháu cùng dì không?”
Mắt Tiêu Ái lóe lên hy vọng, nhưng rồi lại nói: “Đương nhiên, nếu cháu không muốn đi thì thôi, dì không ép buộc.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan cũng biết, cô cũng nên đi tảo mộ Hoắc Chấn Phong, nhưng cô vì chuyện của bà cụ Hoắc nên vẫn luôn không vượt qua được khúc mắc này.
Nghe Thẩm Hạ Lan đồng ý, Tiêu Ái cực kỳ vui.
Hai người lại trò chuyện một chút về đề tài vẽ tranh.
Rất rõ ràng, ở phương diện vẽ tranh, Tiêu Ái có thành tựu nhiều hơn Thẩm Hạ Lan nhiều.
Bỏ qua tình cảm cha mẹ, bỏ qua những chuyện lung tung của nhà họ Hoắc, thật ra Thẩm Hạ Lan vẫn rất thích ở cùng với Tiêu Ái.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Lúc Diệp Ân Tuấn ra đến, thấy hai người đang tâm sự vui vẻ với nhau như hai người bạn.
“Được rồi, hai vị họa sĩ, vào ăn thôi.”
Diệp Ân Tuấn bưng mì cho Tiêu Ái.
“Em có muốn ăn thêm chút không?”
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không ăn, em no rồi, nhưng em có thể ngồi nhìn dì ăn.”
Tiêu Ái cười cười không nói gì, cầm đũa nếm thử một miếng sau lập tức khen không dứt miệng.
“Tay nghề không tệ, xem ra sau này con gái của dì sẽ không bị đói bụng.”
“Chưa bao giờ để em ấy đói cả.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, hai người nhìn nhau cười, hiện rõ sự trong sáng.
“Lát nữa em và bộ trưởng Tiêu sẽ đi tảo mộ ba em.”
“Anh đưa hai người đi.”
‘Được.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn không phản đối mới cảm thấy yên tâm.
Tiêu Ái nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, mặt mày mỉm cười.
Bà ăn uống vô cùng ưu nhã, có lẽ là có liên quan đến sự giáo dục của gia đình khi còn nhỏ.
Từ tốn ăn một chén mì nhưng lại làm người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Thậm chí Thẩm Hạ Lan còn có cảm giác, nếu Tiêu Ái sống ở thời xưa, chắc là sẽ một tiểu thư nhà giàu có.
Tiêu Ái cũng chú ý đến ánh nhìn chăm chú của Thẩm Hạ Lan, nhưng bà lại không hề lo lắng gì, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nhã nhặn.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có được một người mẹ như thế này cũng là phúc phần của cô, cho dù nói như thế nào cũng là Tiêu Ái mang thai cô mười tháng, dựng dục sinh mệnh của cô.
Cô muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng mà cho dù như thế nào cũng không gọi được.
Tiêu Ái ăn xong chén mì, lại nhìn xung quanh hỏi: “Minh Triết và Nghê Nghê không có ở nhà sao?’
“Ừ, có lẽ ở nhà bà nội.”
Tiêu Ái hơi thất vọng khi nghe thấy câu trả lời của Thẩm Hạ Lan.
“Cháu đã lớn thế này mà bà ngoại như dì lại không có gì tặng cho bọn nhỏ, dì có làm một đôi khóa vàng cho hai đứa, tuy trông hơi tục, nhưng cũng là tấm lòng của dì.”
Tiêu Ái cầm khóa vàng đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Không cần.”
“Cho bọn nhỏ.”
Tiêu Ái kiên quyết như thế, Thẩm Hạ Lan cũng không tiện từ chối nữa.
Cô đưa khóa vàng cho Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Dì cũng phải chú ý cơ thể bản thân, cháu biết dì ở nhà họ Hoắc chuyện gì cũng làm, muốn làm thêm chút chuyện cho bà cụ Hoắc, báo hiếu thay cho ba của cháu, nhưng mà dì cũng không còn trẻ nữa, đừng có chuyện gì cũng tự tay làm mãi.”
Thật ra Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nói những lời này, nhưng bây giờ thấy Tiêu Ái như thế, cô không khỏi hơi cảm thông.
Tiêu Ái rưng rưng nước mắt, lại cố kềm lại nói: “Dì biết rồi, cháu tự chăm sóc tốt cho chính bản thân cháu là được.
Qua tháng đầu tiên rồi cơ thể cần phải mất rất nhiều thời gian mới khôi phục lại, trong khoảng thời gian này cố gắng kiêng đồ lạnh, cay, ăn thức ăn dễ tiêu hóa thì tốt hơn.”
“Cháu biết.”
Tuy Tiêu Ái chưa từng chăm sóc cô, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe ra được sự quan tâm dành cho cô trong từng lời nói của bà.
Trên đời này làm gì có người mẹ nào không quan tâm con cái của mình chứ?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan lại mềm mại hơn.
“Lúc trước cháu đi dạo phố có mua một bộ quần áo cho dì, vẫn chưa tìm được thời gian tặng cho dì, nếu hôm nay dì đã đến thì ngồi đợi một chút, cháu đi lấy ngay.”
Thẩm Hạ Lan đã mua cái áo khoác này từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho Tiêu Ái, bây giờ thấy Tiêu Ái như thế này, cô không khỏi đứng dậy vào phòng ngủ.
Tiêu Ái đương nhiên lại hơi hoảng sợ khi được đối xử tốt như thế?
“Con bé mua cho dì?”
Bà quay sang nhìn Diệp Ân Tuấn, cứ có cảm giác chuyện này giống như trong mơ.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Thật ra trong lòng Hạ Lan luôn có dì, có nhà họ Hoắc, nhưng nhà họ Hoắc lại làm em ấy bị tổn thương.”
“Dì biết.”
Tiêu Ái không có bất cứ ý kiến gì về chuyện nhà họ Hoắc.
Lúc Thẩm Hạ Lan quay về còn cầm theo một cái áo khoác lông dê, nhìn kiểu dáng thì chính là sản phẩm mới trong năm nay, màu sắc và kiểu dáng đều rất hợp với phong cách ăn mặc của Tiêu Ái.
Mắt Tiêu Ái đã hơi ươn ướt.
Thẩm Hạ Lan có thể mua nó, đương nhiên cũng phải rất để ý, một người có tâm như thế lại luôn bị nhà họ Hoắc tổn thương.
Tiêu Ái cố kềm nước mắt nói: “Cảm ơn, dì thích lắm.”
“Dì mặc vào thử xem, nếu đẹp thì mặc luôn, chúng ta cùng nhau đi gặp ba.’
Tiêu Ái hơi sửng sốt trước câu nói của Thẩm Hạ Lan, sau đó lại kích động.
Bà đi vào phòng ngủ cùng Thẩm Hạ Lan, thay áo khoác mới.
Không thể không nói, Thẩm Hạ Lan mua rất hợp, áo khoác cũng rất đẹp.
Nhìn vào gương thấy Thẩm Hạ Lan đứng phía sau bà, trên mặt là nụ cười tủm tỉm, Tiêu Ái cảm thấy mọi chuyện đều rất đáng giá.
“Nhớ kỹ, cháu nhất định phải sống thật hạnh phúc, biết không?”
“Được được, dì cũng phải hạnh phúc!”
Thẩm Hạ Lan ôm vài bà, mới phát hiện ra Tiêu Ái rất gầu, cũng không khỏe khoắn như vẻ bề ngoài.
Người phụ nữ như thế này suốt đời luôn khốn khổ vì tình, thậm chí phí phạm hơn nửa cuộc đời chỉ vì một người đàn ông, Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy hơi đau lòng.
“Ba cháu đã đi nhiều năm vậy rồi, nếu có người thích hợp thì dì vẫn nên nghĩ đến việc này đi, quãng đời còn lại rất dài, sống một mình sẽ rất cô đơn.”
Thẩm Hạ Lan không có ý định nói ra những lời này, nhưng bây giờ thấy Tiêu Ái như thế, nhịn không được nói.
Tiêu Ái ngẩn ra, sau đó chua xót nói: “Có một số người đã vào tim rồi thì cả đời này cũng không thể ra được nữa, dì cũng từng thử quên ba cháu, bắt đầu cuộc sống mới cùng người khác, nhưng mà cháu cũng thấy rồi đó, dì không thể nào làm được.
Ba của Dư Khinh Hồng cũng rất tốt với dì, dì rất biết ơn ông ấy, nhưng biết ơn lại không phải là tình yêu.
Đời này di chỉ yêu một người đàn ông, chỉ tiếc duyên phận của chúng ta quá cạn, dì nghĩ kiếp sau có lẽ chúng ta còn có thể đi tiếp đoạn đường mà kiếp này chưa đi hết.”
“Đừng nghĩ mấy chuyện này, chúng ta đi xuống thôi.’
Thẩm Hạ Lan cũng không biết phải phán xét tình cảm giữa bà và Hoắc Chấn Phong như thế nào.
Tình cảm của bọn họ bắt đầu một cách hết sức đơn thuần, kết thúc lại quá vội vàng, nhưng lưu lại tình nghĩa suốt ngần ấy năm vẫn không biến mất.
Thẩm Hạ Lan chưa từng trải nghiệm loại tình cảm như thế, không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng vẫn rất đau lòng cho Tiêu Ái.
Trông thấy con gái đau lòng vì bà, Tiêu Ái cảm thấy trong lòng rất ấm áp, bà cười nói: “Dì không sao, không cần lo cho dì.”
“Ừ.”
Hai người xuống lầu, những ngăn cách trước đây cũng đã biến mất tăm.
Trong khoảng thời gian khi nãy Diệp Ân Tuấn cũng đã chuẩn bị một ít đồ cúng bái, thấy bọn họ đi xuống, cười nói: “Chúng ta đi thôi, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Được!”
Ba người ra khỏi biệt thự, chạy đến nghĩa trang liệt sĩ.
Thật ra nghĩa trang liệt sĩ không thể tùy ý ra vào, nhưng nhờ mối quan hệ của Diệp Ân Tuấn, bọn họ vẫn có thể vào.
Trên mộ bia, Hoắc Chấn Phong vẫn giữ dáng vẻ khi còn trẻ, khí phách hăng hái.
Mắt Tiêu Ái lập tức ươn ướt.
“Chấn Phong, em và con gái đến thăm anh.
Suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên em đến thăm anh, anh có trách em không?”
Tiêu Ái lấy đồ cúng ra bày lên, Thẩm Hạ Lan cũng làm cùng.
Cô không có quá nhiều tình cảm với Hoắc Chấn Phong, nhưng ông hy sinh vì nước nên Thẩm Hạ Lan vẫn rất kính nể ông.
Huống chi người đàn ông này còn cho cô sự khởi đầu của sinh mạng.
Thẩm Hạ Lan vô cùng cung kính dâng hương cho Hoắc Chấn Phong, cúi lạy, không hề qua loa.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Tiêu Ái cũng không bỏ đi, chỉ nói với Thẩm Hạ Lan: “Hai đứa về trước đi, dì muốn ở lại đây cùng ông ấy, nói vài câu với ông ấy.”
Thẩm Hạ Lan không yên tâm lắm, nhưng ở đây cũng không cần lo Tiêu Ái sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức nói nhỏ: “Vậy bọn cháu về trước, dì cũng nhớ về sớm, về nhà rồi gọi điện thoại cho cháu.”
“Được!”
Tiêu Ái đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bia mộ của Hoắc Chấn Phong.
.