Cục Cưng Có Chiêu


Bà cụ Hoắc kích động muốn dùng thứ gì đó đánh Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hoắc Chấn Đình có hơi kinh ngạc.

“Mẹ, mẹ nói gì đấy?”

“Con câm miệng cho mẹ! Đừng cho là mẹ không biết chút kế vặt trong lòng con, mẹ nói cho con biết, từ nay trở đi, cháu chắt như vậy nhà họ Hoắc chúng ta không thèm.
Anh trai con ở trên trời có linh cũng sẽ không trách chúng ta”

Bà cụ Hoắc lặng lẽ trợn mắt trừng Hoắc Chấn Đình.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hoang mang vô cùng, đặc biệt là bà cụ đột nhiên nổi cáu khiến cô không kịp chuẩn bị.

“Cho dù cháu cho mẹ cháu mạo hiểu cũng là trong phạm vi khống chế.
Cháu không hiểu, bà cứ nhằm vào cháu, ngứa mắt cháu, rốt cuộc là sao?”

“Vì sao? Cô còn hỏi vì sao à? Cô nhìn xem cô còn ép mẹ cô đi rồi! Nó chịu đựng nhiều như vậy, sống chết không rõ, có thể nghĩ thoáng được hay không cũng không biết.
Cho dù nó không nuôi dưỡng cô từ nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng sinh ra cô mà? Coi như là nể mặt mẹ cô, sao cô còn không biết ngại mà nhắm vào Khinh Hồng? Nó lương thiện như vậy, yếu đuối như vậy, cô xem cô đã làm những gì!”

Bà cụ Hoắc lập tức ném thư tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan rất muốn phản bác rốt cuộc Dư Khinh Hồng có chỗ nào yếu đuối, chỗ nào lương thiện?

Nhưng mà nghe thấy Tiêu Ái đi rồi, cô vội vàng cầm lá thư lên xem.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy chữ viết của Tiêu Ái, nhưng mà chưa từng cảm thấy đau lòng như thế.

Tiêu Ái:nhớ lại cuộc đời mình; cảm thấy mình làm gì cũng thất bại, cho nên-bà muốn-tìm một chỗ yên tĩnh để sống bình yên lúc tuổi già, bảo Thẩm Hạ Lan đừng tìm bà.
Còn đối với việc trừng phạt Dư Khinh Hồng, cô nên làm thế nào thì làm thế đó, không cần nghĩ tới cảm xúc của bà.

Đôi mắt Thẩm Hạ Lan dần trở nên ẩm ướt.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, không khỏi đau lòng.

“Không sao, chúng ta có thể phái người đi tìm một chút, chắc là chưa đi xa đâu, hẳn là có camera ghi chép lại.”

“Không cần, đây là lựa chọn của bà ấy”

Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra cảm xúc thật của Tiêu Á, lần này bà bị thương quá nặng, tự kiểm điểm quá nặng, chỉ sợ mình mãi mãi cũng không nghĩ thông mà theo cô trở về.

Gấp thư lại, Thẩm Hạ Lan nhìn bà cụ Hoắc một chút.

Bà cụ này cầm con của mình đi đổi lại, vốn cho.

rằng cả nhà có thể sung sướng, không ngờ chính bà lại tình nguyện tin một người ngoài cũng không tin người cháu ruột này.

Cho dù có nhiệt tình thế nào, lúc này trái tim không khỏi có chút lạnh đi.

“Bà cụ;hôm nay bà nhớ kỹ-những gì mình nói, từ giờ trở đi, cửa nhà họ Hoắc tôi một bước cũng không tiến vào, cho dù có một ngày bà cầu xin, tôi cũng sẽ không về.”

Lời này của Thẩm Hạ Lan rất quyết liệt, nhất thời khiến cho bà cụ ít nhiều thấy khó xử, có điều bà cụ vân nghiến răng, nói: “Cút! Nhà họ Hoắc chúng ta không có loại con cháu như cô.

“Bà cụ Hoắc, tốt nhất bà đừng hối hận, có hối hận cũng vô ích, từ giờ trở đi, Hạ Lan và nhà họ Hoäc.

các người không có bất kỳ quan hệ gì:’ Diệp Ân Tuấn nói xong liền lập tức dẫn Thẩm Hạ Lan quay người rời đi.

Hoắc Chấn Đình sửng sốt.

“Ân Tuấn, Hạ Lan, hai đứa chờ chút.
Bây giờ đầu óc bà cụ vẫn chưa thanh tỉnh, hai đứa chờ chú đã…”

“Hoắc Chấn Đình, quay lại cho mẹ! Mẹ còn chưa có chết đâu! Nhà này mẹ còn làm chủ được.”

Bà cụ Hoäc thấy Hoắc Chấn Đình muốn đuổi theo Thẩm Hạ Lan, lập tức phát hỏa, khí thế không thua gì động đất cấp bảy cấp tám.

Khóe miệng Thẩm Hạ Lan nhếch lên một nụ cười khổ, không nói thêm gi rời khỏi nhà họ Hoắc.

Nơi này từng là nơi mà cô mong muốn trở về nhất, cô vốn cho rằng nơi này sẽ cho cô niềm vui gia đình, nhưng bây giờ xem ra;nơi này không hợp bát tự của cô, nói chung là không có duyên phận: Rời khỏi nhà họ Hoäc, Thẩm Hạ Lan khom người chào Hoắc Chấn Đình, sau đó không nói thêm gì mà lên xe.

Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng cô không tốt, nhỏ giọng nói: “Anh nghe nói thành Đông có một nhà hàng Tây rất ngon, vừa mở, hay là anh dẫn em tới đó ăn nhé?”

“Không muốn ăn”

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn nghĩ cách muốn làm cô vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trạng của cô không vui nổi.

Diệp Ân Tuấn còn nói: “Nghe nói trong trung tâm thương mại có mẫu quần áo mới ra, có muốn đi xem chứ không? Hôm nay anh là ô sin miễn phí cho eml”

Thẩm Hạ Lan vẫn lắc đầu.

Đúng lúc này, bà cụ Diệp gọi điện cho Thẩm Hạ Lan, bảo cô về bồi tiếp bà cụ này.

Lần này Thẩm Hạ Lan không từ chối được, chỉ có thể lấy lại tinh thần cùng Diệp Ân Tuấn về biệt thự nhà họ Diệp.

Thẩm Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì chào một tiếng, Thẩm Nghê Nghê lập tức nhào vào lòng Diệp Ân Tuấn.

“Ba ơi, con nhớ ba lắm!”, “Thật sao? Đến đây, hôn một cái.”

Diệp Ân Tuấn nhấc Thẩm Nghê Nghê lên, hôn Thẩm Nghê Nghê chụt một cái.

Cảnh tượng hai cha con yêu thương hòa hợp làm cho khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên mấy phần.

Cũng may, cô còn có Diệp Ân Tuấn, còn có bọn nhỏ, còn có người mẹ chồng yêu thương mình.

Thẩm Minh Triết hiểu chuyện, đi rót cho Thẩm Hạ Lan một cốc nước.

“Mẹ ơi, uống nước đi”

“Cảm ơn Minh Triết”

Thẩm Hạ Lan lại cầm cốc nước đi tới trước mặt bà cụ Diệp.

“Mẹ, hôm nay thấy thế nào?”

“Vấn như thường.
Đúng rồi, mẹ mua mấy chậu hoa, con cùng mẹ tới nhà kiếng trồng hoa xem xem?”

Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu sau khi nghe lời đề nghị của bà cụ Diệp.

“Vâng!”

€ô đặt cốc nước xuống, giao bọn nhỏ cho Diệp Ân Tuấn, mình thì đẩy bà cụ Diệp tới nhà kiếng.

Bà cụ Diệp rất thích hoa, chuyện này Thẩm Hạ Lan mới biết cách đây không lâu.
Nhà họ Diệp vốn có nhà kiếng tông hoa, trước kia.đều do người tầu trông coi, bây giờ bà cụ nhãn rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều tới đây tưới nước, xới đất, bón phân gì đó, ngày tháng trôi qua cũng vui vẻ.

“Nhìn này, đâu là mẫu đơn xanh mới nhập, thế nào? Đẹp chứ?”

Bà cụ Diệp dời một chậu hoa mẫu đơn xanh tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt như khoe đồ quý, hỏi.

Thẩm Hạ Lan không hiểu về hoa lắm, nhưng cũng không đành lòng phá hỏng tâm trạng tốt của bà cụ, chỉ đành gật đầu nói: “Đẹp ạ”

“Loại mẫu đơn này nghe nói rất khó chiết cành, ngày trước có rất nhiều thí nghiệm về mẫu đơn: Bà cụ Diệp lấy ra một cái kéo, bắt đầu tỉa lá.

Thẩm Hạ Lan ở một bên nhìn, có chút như vịt nghe sấm, nhưng mà vẫn lắng nghe vô cùng cẩn thận.

Bà cụ Diệp thấy cô như vậy, không khỏi thở dài: “Đời người giống như hoa lá trên cành, nhiều khi, lá héo rồi thì phải cắt đi.
Bằng không đặt trên một gốc hoa, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ sao?”

“Vâng!”

Thẩm Hạ Lan gật đầu; ngẫu nhiên cảm giác.

được lời của bà cụ Diệp nhứ có ẩn ý.

€ô không khỏi nhìn bà cụ Diệp một chút, bà cụ là chỉ cười nói với cô: “Con là một đứa nhỏ thông minh, tất nhiên:sẽ hiểu ý của mẹ.
Người-sống một đời, vui buồn giận Hờn đều là tùy tùng của mình, con không thể để cho cảm xúc ảnh hưởng đến tâm trạng, mà con phải đi điều tiết cảm xúc.
Con phải biết mình muốn gì.

Thứ con muốn không thể quá nhiều, dù sao con người cũng không thể quá tham lam đúng không?”

Lúc này trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi rung động một chút.

“Mẹ, có phải mẹ biết gì rồi không?”

“Mẹ phải biết gì chứ?”

€o ngươi đầy cơ trí kia của bà cụ Diệp nháy mắt là Thẩm Hạ Lan ngu ngơ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.

“Con biết rồi, mẹ”

“Đến đây, mẹ dạy con làm sao tỉa lá, làm sao xới đất.
Hoa này ấy, giống như người, chỉ cần con toàn tâm toàn ý với nó, nó sẽ nở ra đóa hoa đẹp mặt cho con nhìn, Con nghĩ xem có phải có lý không?”

Trái tim Thẩm Hạ Lan như khựng lại, không khỏi hỏi: “Nếu như mẹ dùng hết tâm tư đối với gốc hoa kia, nhưng nó vẫn không nở ra đóa hoa như mẹ muốn thì sao?”

“Vậy thì từ bỏ.
Trên thế giới này nhiều hạt giống loài hoa như vậy, sao cứ phải bấu víu vào một thân cây?”

Bà cụ Diệp nói, lập tức cầm kéo cắt bỏ một cành lá.

Thẩm Hạ Lan có hơi sững sờ.

“Nhưng mà nếu đó là gốc hoa mà mẹ vô cùng thích thì sao?”

“Cho dù có thích, nó không thuộc về con thì biết làm sao? Vạn vật trên thế giới đều có một chữ duyên, có duyên phận thì đến được với nhau, vô duyên thì có ép cũng không ở lại được, sao phải làm khó nhau chứ?

€ó đôi khi, lùi một bước trời cao biển rộng”

Nghe bà cụ nói, Thẩm Hạ Lan như được khai sáng.

Đúng vậy!

Duyên phận với nhà họ Hoắc không phải do cô định đoạt.

Từ khoảng khắc ra đời, cô liền bị đưa ra khỏi nhà họ Hoắc, có phải mang nghĩa cô vô duyên với nhà họ Hoắc không?

Bây giờ quanh đi quẩn lại, cho dù biết thân phận của mình vẫn không thể chung sống hòa hợp với nhà họ Hoäc, có lẽ đây chính là số mệnh của cô.

Tâm trạng khó chịu:Vì những hành động ban nãy của bà cụ Hoắc lập tức fan thành mây khói.

Cho dù cô không có nhà họ Hoäc, cô vẫn còn có nhà họ Thẩm, còn có nhà họ Diệp, còn có hai đứa con đang yêu;không phải sao?

Cô vẫn rất hạnh phúc.

Hạnh phúc của cô không cần thêm nhà họ Hoắc đến phụ trợ.

Đối với nhà họ Hoắc, cô đã dùng thành ý và sự nhượng bộ lớn nhất của mình rồi, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả mong muốn, có lẽ là thật sự không có duyên phận.

Đã không có duyên phận thì sao phải cưỡng cầu?

Kết quả như vậy có lẽ là tốt nhất!

Thẩm Hạ Lan nghĩ thông suốt mọi việc, cười nói với bà cụ Diệp: “Mẹ, con cảm thấy có đôi khi mẹ giống như một trí giả”

“Mẹ chỉ là một bà già.”

Bà cụ Diệp mỉm cười, vẻ mặt hiền lạnh, làm cho người ta thấy vô cùng ấm áp.

“Mẹ đây phải là bà già, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng ôm cổ bà cụ Diệp, giống như con gái đang làm nũng mẹ, làm cho bà cụ vui vẻ không thôi.

“Con bớt lừa mẹ đi, đừng tưởng như vậy có thể không giúp mẹ làm việc.
Đi, xới chút đất cho bồn hoa đỗ quyên kia cho mẹ”

“Vâng!”

Thẩm Hạ Lan xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.

Hai người ở trong nhà kiếng trồng hoa hơn một tiếng mới ra, lúc đi ra sắc mặt Thẩm Hạ Lan rõ ràng tốt hơn nhiều Diệp Ân Tuấn cảm thấy thần kỳ, không khỏi hỏi: “Mẹ, hai người ở trong đó làm gì thế?”

“Bí mật của phụ nữ, con hỏi làm gì?”

Bà cụ liếc anh một cái, làm cho Thẩm Hạ Lan đặc biệt vui vẻ.

“Mẹ bảo má Hoàng chuẩn bị cơm trưa, hôm nay nói thế nào cũng phải ăn cơm ở nhà”

Bà cụ Diệp lên tiếng, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đương nhiên không nói gì, bọn nhỏ cũng vô cùng Vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan đưa bà cụ vào phòng sách, Thẩm Nghê Nghê quấn lấy Diệp Ân Tuấn mệt rồi liền một mình chạy đi chơi xếp gõ.

Diệp Ân Tuấn dặn dò Thẩm Minh Triết nhìn em, còn mình thì lấy điện thoại đi ra ngoài ban công.

“Tống Đình, giúp tôi, pha một-chút sáng hôm nay mấy giờ Tiêu Ái ra Hải Thành, đi nơi nào.
Tôi cần biết chính xác về tung tích của bà-ấy.
Còn nữa, từ nay trở đi bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Hoắc đều không cần nói cho Hạ Lan biết.
Hôm nay bà cụ Hoắc đã đuổi Hạ Lan ra khỏi nhà hộ Hoặc rồi.”

Lời này anh nói vô cùng nhỏ, lại không biết sau lưng có một bóng người nho nhỏ đi theo, nghe anh nói không sót một chữ.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui