Thẩm Nghê Nghê nghe bà Diệp nói biết sai sửa lỗi là đứa bé ngoan, vì thế cô bé đưa bà đến phòng hoa, chỉ vào hai chậu Mẫu Đơn mà bà Diệp thích nhất: “Lúc đó cháu giận quá nên mới làm vậy: Ban đầu bà Diệp không thấy hai chậu hoa có gì khác thường nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện rễ hoa đã bị Thẩm Nghê Nghề nhổ ra rồi lại giả vờ đặt lại lên đó.
Nhìn qua thì,có,vẻ vân bình thường,nhưng Mẫu Đơn là giống hoa dễ hỏng đến mức nào, nhổ ra rồi làm sao sống lại được nữa?
Đây là hai chậu Mẫu Đơn mà bà Diệp thích nhất.
Trái tim bà đang rỉ máu!
“Bà nội, bà nói biết sai sửa lỗi là bé ngoan, cháu biết lỗi rồi bà đừng giận nữa được không?”
Thẩm Nghê Nghê chớp đôi mắt to vô tội, quả thực có thể khiến người khác không thể giận nổi, nhưng hoa của bà!
Đau lòng chết mất!
“Nghê Nghê, cháu giận ba cháu sao lại nhổ hoa của bà?”
Bà Diệp thật sự không thể hiểu được.
Thẩm Nghê Nghê lúng túng đáp: “Cháu định bảo ba tới đây, sau đó nói với bà là ba làm, đến khi đó bà có thể trừng phạt ba”
Nghe Thẩm Nghê Nghê nói vậy, lòng bà Diệp rỉ máu.
Lý luận gì thế này?
“Cháu nghĩ với chỉ số thông minh của mình có thể lừa được ba cháu?”
“Ba rất thương cháu, chỉ cần cháu bảo ba đưa cháu vào đây thì chắc chắn ba sẽ đưa cháu vào, khi đó cháu sẽ nói là do ba làm”
Thẩm Nghệ Nghê nói hăng rất hùng hộn, bà Diệp nhìn mã thật sự muốn đánh cô bé một cái.
Lại là lý luận gì đây trời?
Hai ba con giận nhau mà hoa của bà lại bị vạ lây khiến bà đau lòng muốn chết.
“Bà nội, bà đang giận sao?”
Thẩm Nghê Nghê nắm lấy góc áo bà Diệp rồi nhìn bà với vẻ mặt vô tội.
Bà Diệp còn có thể nói gì được nữa?
Lẽ nào nói bà rất đau lòng sao?
Một đứa trẻ bốn tuổi thì hiểu được gì?
Bà Diệp thở dài: “Sau này không được lấy hoa của bà ra trút giận nữa biết chưa?”
“Vâng ạ”
Thẩm Nghê Nghê thở dài nhẹ nhõm.
May quá bà nội không giận.
€ô bé lè lưỡi với bóng lưng bà Diệp rồi chuồn lẹ khỏi phòng hoa.
Bà Diệp nhìn Mẫu Đơn không còn sống nữa mà xót xa, đành phải cho người ném hai chậu hoa đi.
Khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi ra thì đúng lúc trông thấy người làm đang mang hai chậu ném vứt ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan còn nhớ mình mới xới đất cho hai chậu hoa nảy cách đậu không.lậu nên không khỏi hỏi thăm.
“Hoa này làm sao vậy? Sao lại mang nó ra ngoài?”
“Mợ chủ, hoa này bị cô chủ nhỏ nhổ rễ nên không sống được nữa.
Bà chủ bảo chúng tôi vứt nó đi, mợ không biết bà chủ đã đau lòng thế nào đâu!”
Nghe người làm nói vậy Thẩm Hạ Lan và Diệp.
Ân Tuấn liếc mắt nhìn nhau, có vẻ không tin lắm chuyện này do Thẩm Nghê Nghê làm.
“Cô nói là do Thẩm Nghê Nghê làm?”
“Đúng vậy.
Cô chủ nhỏ định vu oán cho cậu chủ, không ngờ cậu chủ lại bị thương, cô chủ nhỏ lương tâm bất an nên chủ động nhận lỗi với bà chủ.
Bà chủ nói rồi, trẻ con chủ động nhận lỗi sẽ không bị phạt, chuyện là như vậy đó ạ”
Khoé miệng Diệp Ân Tuấn giật giật.
“Ý cô là con bé muốn vu oan rằng tôi làm sao?
Tôi mà lại làm chuyện thiểu năng này à?”
“Được rồi”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vấn đề mà Diệp Ân Tuấn chú ý tới sai rồi.
“Sau này mua lại cho mẹ hai chậu khác đi.
Em nhìn ra được mẹ thích hai chậu Mẫu Đơn này nhất, con gái anh cũng thật là, sao tự nhiên là khiến người khác không yên lòng-được như thế chứ?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Nghê Nghê vẫn được coi là một đứa trẻ không khiến ba mẹ phải lo lắng, nhưng cô không ngờ con bé lại làm ra chuyện này.
Xem ra trẻ con là phải nghịch ngợm!
“Anh biết rồi”
Diệp Ân Tuấn có chút nói không nên lời.
Cả nhà đến nhà hàng, đúng lúc Diệp Nam Phương và Diệp Tranh quay lại, khi nhìn thấy Diệp Tranh, Thẩm Nghê Nghê cực kỳ vui mừng.
“Anh Diệp Tranh, em nhớ anh lắm!”
Cô bé chạy tới ôm chặt lấy Diệp Tranh.
Diệp Tranh vui mừng miệng ngoác tới tận mang tai, cậu xoa đầu Thẩm Nghê Nghê rồi nói: “Anh nghe nói các em đến khu vui chơi à?”
“Đúng đó, tiếc là anh không đi, lần sau em đưa anh đi cùng nhé?”
“Được!”
Diệp Tranh lập tức đồng ý.
Thẩm Minh Triết từ trên lầu đi xuống, trông cậu bé có vẻ đang có tâm sự.
“Anh cả, anh sẽ ở lại đây vài ngày phải không?”
Diệp Tranh cực kỳ thích.ở cùng Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Ấn Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không sao, con với Nghê Nghê ở lại chơi với bà nội thêm vài ngày đi”
“Vâng”
Thẩm Minh Triết hiếm khi không phản bác, ngược lại khiến Diệp Tranh có phần ngạc nhiên.
“Anh cả, anh sao thế?”
“Ăn đi!”
Thẩm Minh Triết không muốn nói, còn lâu cậu mới nói cho Diệp Tranh biết chuyện ngu ngốc mình đã làm.
Cả nhà vui vẻ dùng bữa.
Sau khi ăn xong, bọn trẻ cùng nhau nô đùa, Thẩm Hạ Lan không khoẻ nên lên lầu nghỉ ngơi, bà Diệp vẫn đang đau lòng vì hoa của mình nên đã vào phòng hoa.
Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương ngồi trong phòng khách, nói vê những chuyện gần đây của công ty, cũng được coi là rất hoà thuận.
Nhà họ Diệp rất vui vẻ hạnh phúc nhưng Dư Khinh Hồng lại khó chịu.
Cô ta vốn tưởng lợi dụng Mike đưa mình ra ngoài là một giải pháp hoàn hảo, nhưng không ngờ vẫn bị Mike tìm ra.
“Khinh Hồng, em đi đâu vậy? Anh quay lại không thấy em đâu, em…”
“Aiya, tôi ra ngoài đi dạo không được à? Tôi không phải là tù nhân của anh, anh nhốt tôi làm gì?”
Dư Khinh Hồng không biết Tiêu Ái đã chết hay chưa, cũng không biết bên phía nhà họ Hoắc sẽ có phản ứng gì nên cực kỳ nóng ruột, đương nhiên sẽ không còn giả vờ nhiệt tình như lúc đầu với Mike nữa.
Mike thấy Dư Khinh Hồng mất kiên nhãn thì có chút hoảng hốt.
“Không phải anh muốn nhốt em, nhưng ở ngoài không an toàn, em là con gái lại ra ngoài một mình nên anh lo.
Em đi đâu nói cho anh biết, anh sẽ đưa em đi”
“Tôi muốn yên tĩnh một mình có được không?”
Dư Khinh Hồng cực kỳ cáu kỉnh nhốt Mike ngoài cửa.
Rốt cuộc Tiêu Ái thế nào rồi?
Đã được cứu ra chưa?
Gô ta chưa giết người bao giờ nên bây giờ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô ta cuộn người trên:giường, kéo chăn lên che kín người nhưng vẫn không khỏi rùng mình.
Cô ta đã tắt camera rồi, chắc không ai phát hiện đâu nhỉ?
Cứ như vậy cô ta thấp thỏm lo lắng cả đêm, sáng hôm sau Dư Khinh Hồng xuống giường thăm dò tình hình.
Mike không biết cô ta muốn đi dâu nên đi theo, nhưng lại bị Dư Khinh Hồng ghét bỏ.
Hai người cãi nhau vài câu, Dư Khinh Hồng vẫn rũ bỏ Mike rồi một mình đến khu vực lân cận của bệnh viện tìm hiểu tin tức.
Lúc trước cô ta đã mua chuộc một y tá trong bệnh viện, bây giờ cô ta đã gọi y tá đó ra.
“Thế nào? Tình hình sao rồi?”
“Tiêu Ái đã được cứu, nhưng tôi nghe nói có người đã lắp camera khác trong phòng, nói là đã quay lại rất rõ hung thủ, đoạn camera cũng đã được mợ chủ nhà họ Diệp gửi tới cho bà Hoắc.
Sự việc sau đó thế nào nữa thì tôi không rõ, tôi không nghe ngóng được chuyện bên nhà họ Hoäc.
Tôi chỉ nghe Tiêu Ái bỏ nhà đi rồi, bà Hoắc vì chuyện này mà mắng mợ cả nhà họ Diệp một trận, sau đó thì tôi không biết nữa”
Nghe y tá nói vậy thì lông mày Dư Khinh Hồng hơi nhăn lại.
Tiêu Ái vẫn còn sống?: Nhưng bà đã rời khỏi Hải Thành, cũng coi như thông minh, nếu không lần sau bà còn cản đường cô ta nữa thì cô ta sẽ không mềm lòng ra tay nhẹ nhàng như vậy đâu.
Vậy là bà Hoắc đã biết cô ta ra tay với Tiêu Ái rồi sao?
Thẩm Hạ Lan đáng chết!
Đi một nước cờ rất cao tay, lắp camera khác vào để quay cô ta.
Phải làm sao đây?
Lỡ Thẩm Hạ Lan nộp bằng chứng này cho cảnh sát thì sao?
Bây giờ chắc chắn bà Hoắc cũng thất vọng về cô ta lắm, không biết bà có giúp cô ả không!
Ả nên làm gì đây?
Dư Khinh Hồng đột nhiên trở nên lo lắng.
Nhưng bây giờ thực sự có quá ít người có thể giúp được cô ả.
Nếu bây giờ cô ta về Mỹ thì ít nhiều sẽ có phần không cam tâm.
Khi Dư Khinh Hồng đang không biết làm sao thì một người phụ nữ chặn đường cô lại.
“Muốn Thẩm Hạ Lan thân bại danh liệt, không có thời gian đi kiện cô không?-Tôi,có một cách hay, không biết chúng ta có thể hợp tác không?”
Dư Khinh Hồng cau mày-nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Cô là aï?”
“Cô không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần hợp.
tác với tôi thì cô sẽ không có chuyện gì, mà bà Hoắc cũng sẽ tiếp tục giúp cô, tuỳ cô lựa chọn thế nào.
Nếu không hợp tác với tôi thì có thể ngày mai Thẩm Hạ Lan sẽ giao video cho cảnh sát, đến lúc đó cô muốn trốn cũng không kịp.
Tôi phải nói với cô rằng nhà họ Hoắc.
đã chính thức đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Hạ Lan rồi, đây là cơ hội tốt cho cô”
Nghe người phụ nữ nói những điều này, mắt Dư Khinh Hồng lập tức sáng lên.
“Ý cô là bà Hoắc đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Hạ Lan vì tôi sao?”
“Đúng thế, cho nên cô vẫn có một vị trí nhất định trong lòng bà Hoäc, tuỳ cô lựa chọn thế nào thôi.
Làm xong cô có thể thật sự trở thành con gái nuôi của nhà họ Hoäc, được cả danh và tài sản, còn có thể khiến Thẩm Hạ Lan đau đớn không muốn sống.
Nếu cô không hợp tác thì tôi cũng chẳng tổn thất điều gì, nhưng sẽ phải nhìn Thẩm Hạ Lan tiếp tục được người nhà họ Diệp bảo vệ, tiếp tục sống cuộc sống tốt hơn cô mà thôi”
“Cô đừng nói nữa, tôi hợp tác với cô”
Dư Khinh Hồng vừa nghe Thẩm Hạ Lan sẽ sống tốt hơn mình thì lập tức cảm thấy khó chịu.
Tại sao cùng một mẹ sinh ra mà cơ hội dành.
cho hai người lại khác nhau đến vậy?
Hơn nữa cứ nghĩ đến Diệp Ân Tuấn ở bên Thẩm Hạ Lan, cô ta muốn có người đàn ông như thế.
Người phụ nữ mỉm cười, đưa một số thứ cho Dư Khinh Hồng rồi nói nhỏ: “Cô tìm cách công bố những thứ này, tôi dám đảo bảo trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Hạ Lan sẽ không có thời gian quan tâm đến việc cô giết Tiêu Ái nữa”
Dư Khinh Hồng hơi tò mò nên mở ra xem, sau đó vẻ mặt lập tức trên nên kinh ngạc.
“Sao cô lại có những thứ này?”
“Cô không cần quan tâm vấn đề này, tôi sẽ liên lạc lại với cô”
Nói xong người phụ nữ xoay người đi vào đám đông.
Dư Khinh Hồng nhìn thứ đồ trong tay, khoé môi khế nhếch lên.
€ô ta dường như đã nhìn thấy thảm cảnh Thẩm Hạ Lan thân bại danh liệt rồi.
Thẩm Hạ Lan!
Không lật đổ được cô thì Dư:Khinh Hồng tôi sẽ mang họ của cô!
Cô ta nhanh chóng cất đồ đi rồi nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn thấy cảnh vừa rồi mới vội vã rời đi.
Khi Mike tìm được Dư Khinh Hồng lần nữa thì cô ta đang ngồi bên vệ đường và khóc một cách rất thương tâm, Mike nhìn thấy mà tim như muốn vỡ nát.
“Khinh Hồng, em sao thế?”
“Thẩm Hạ Lan muốn giết mẹ tôi bị người nhà họ Hoắc nhìn thấy, bà Hoắc vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Hạ Lan.
Mẹ tôi cũng rất đau lòng nên đã bỏ nhà đi, bây giờ không rõ tung tích.
Mike, anh nói xem sao tôi lại khổ thế chứ? Mẹ tôi có thể đi đâu đây? Liệu bà có nghĩ quẩn không?”
Dư Khinh Hồng khóc nức nở ngã vào lòng Mike, mà lời cô ta nói lại khiến Miek sững sờ.
Thẩm Hạ Lan giết Tiêu Ái?
.