Cục Cưng Có Chiêu


“Anh tưởng là em bị ngốc thả?”

Thẩm Hạ Lan đạp một phát, mặc dù là sức lực không đủ nhưng mà khí thế vẫn còn đó.

Thiếu chút nữa là đã bị người đàn ông này lừa gạt rồi.

Bây giờ cô không còn chút sức lực nào hết, thế mà người đàn ông này còn dám nói là uống thuốc của Tô Nam?

Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan đạp có chút không hiểu tại sao.

“Những gì anh nói đều là thật”

“Là thật hả? Bây giờ anh giải thích với em, nếu như anh thật sự uống thuốc của Tô Nam, vậy lúc nãy là có chuyện gì xảy ra? Hiệu quả của thuốc không có tác dụng với anh hả?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên hiểu Thẩm Hạ Lan đang nói tới cái gì, anh vội vàng cười nói: “Làm gì có chứ, thuốc này phải được uống lúc cần, lúc không cần thì anh muốn làm cái gì chứ, gần đây em mất tích không có ở trong nhà, anh cần chi uống cái này nữa, em thật sự ước gì anh không còn được nữa có đúng không?”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu qua không nói lời nào, nhưng mà một lát sau mới nói: “Cho nên anh với Dư Khinh Hồng cũng là không uống thuốc, hay là nói rằng cô ta hạ thuốc anh?”

“Đầu không phải”

Ân Tuấn ngồi dựa ở trên giường muốn hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ở trước mắt, anh liền bỏ đi, chỉ là cầm điếu thuốc ở trong tay mà vuốt vuốt.

“Không phải là có ý gì chứ?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình vô cùng quan tâm đến chuyện này.

Thật ra cô và Diệp Ân Tuấn giống nhau, đối với tình cảm và đối với thân thể đều có bệnh thích sạch sẽ, nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự có gì đó với Dư Khinh Hồng, thế thì cũng không thể nói là cô có thể chặt đứt mối quan hệ với Diệp Ân Tuấn một lần, nhưng mà tuyệt đối cô sẽ không thể vượt qua được cửa ải này.

Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn cũng biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Dư Khinh Hồng lợi dụng Mike, cô ta kêu Mike bỏ thuốc mê vào trong thuốc lá, lúc anh tỉnh dậy thì đã cùng một chỗ với cô ta rồi, hiệu quả của loại thuốc này vô cùng mãnh liệt, anh căn bản cũng không làm được bất cứ chuyện gì, sau đó phóng viên liền bước vào, cho nên giữa anh với cô ta căn bản cũng không có xảy ra chuyện gì hết”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cục diện này vô cùng quen thuộc.

“Sao em cảm thấy cảnh tượng này lại có điểm giống…

“Giống như chúng ta khi đó có đúng không?”

Đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng đã nghĩ đến.

“Nếu như là em, anh có thể hoàn toàn ăn sạch sẽ, sau đó cưới em về nhà.
Nhưng mà nếu như là Dư Khinh Hồng, thật ngại quá, anh làm không được.
Cái chiêu như vậy dùng trên người anh một lần thì còn có thể dùng được, nếu như người khác còn muốn bắt chước, sao anh có thể đồng ý được đây?”

Gương mặt của Thẩm Hạ Lan hơi đỏ lên, nhưng mà cô vẫn tiếp tục hỏi: “Nhưng mà Dư Khinh Hồng đã nhập viện rồi, hơn nữa còn bị xé rách, chuyện này anh giải thích như thế nào đây?”

“Anh thật sự không chạm vào cô ta, sau khi anh bước ra khỏi phòng thì đi tìm Mike ngay, nếu như em không tin thì có thể xem camera của khách sạn mà.
Về phần ai cưỡng hiếp Dư Khinh Hồng, cô ta cố ý muốn vu oan giá họa lên đầu của anh, anh thật sự không biết gì hết”

“Ở Hải Thành này thế mà lại còn có chuyện anh không biết, đúng là kỳ lạ mà”

Hiển nhiên là Thẩm Hạ Lan không muốn bỏ qua cho anh nhanh như vậy.

Diệp Ân Tuấn chỉ thiếu thề thốt.

“Anh thật sự không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em hết.
Hạ Lan, con người của anh, tấm lòng của anh, thân thể của anh đều là của em, vẫn luôn là như vậy: Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi phiền muộn.

Ai muốn nghe thấy anh nói những lời này cơ chứ?

Có vẻ như là mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng rồi, nhưng mà tâm lý của Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Những tấm ảnh đó đều là thật”

Cô đột nhiên mở miệng, làm Diệp Ân Tuấn hơi giật mình.

“Em nói cái gì?”

“Em nói những bức ảnh đó đầu là thật.
Em nghĩ là anh cũng đã nhìn ra rồi, nếu không thì lần đầu tiên anh nhìn thấy nó anh cũng sẽ không ra tay với Tống Dật Hiên.
Thân thể đó đương nhiên là của em, em biết rất rõ ràng, nhưng mà em thật sự không nhớ rõ mình bị người khác bắt cóc lúc nào, càng không biết bị người †a chụp ảnh hồi lúc nào nữa”

Đây cũng là điểm làm cho Thẩm Hạ Lan không nghĩ ra được.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nói: “Anh đã nghĩ đến một người, không biết có phải có liên quan đến cô ta hay không, anh đã kêu Tống Đình đi điều tra rồi”

“Ai vậy?”

“Tiểu Thị”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

Cô gần như đã sắp quên đi Tiểu Thi rồi, cô không nguyện ý nhớ đến, càng không muốn nhớ đến.

Cô đã cứu Tiểu Thi, Tiểu Thi cứu được Thẩm Nghê Nghê, nhưng mà cuối cùng Tiểu Thi lại bị Diệp Ân Tuấn đuổi khỏi Hải Thành, nếu như quả thật cô ta muốn trả thù, vậy thì rất có thể, có điều là…

“Em chưa từng ở một mình với cô ta lúc nào hết, càng không có khả năng bị cô ta nhìn thấy thân thể của em rồi chụp những tấm ảnh đó”

Thẩm Hạ Lan cắn răng, cô nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Hiện tại Diệp Ân Tuấn cũng không hiểu, nhưng mà anh lại càng trân trọng mỗi một giây một phút ở cùng với Thẩm Hạ Lan.

“Anh sẽ để Tống Đình đi thăm dò những chuyện này, anh cũng sẽ cố gắng, nhưng mà chúng ta có thể nói đến vấn đề của em được không?”

“Em như thế nào?”

Thẩm Hạ Lan kéo chăn che kín mình lại, cô cảm thấy nói chuyện với Diệp Ân Tuấn như thế này, khí thế của mình yếu hơn rất nhiều.

Diệp Ân Tuấn thấy cô lại muốn tách ra với mình, anh vội vàng kéo chăn và người vào trong ngực của mình.

“Anh muốn làm cái gì?”

“Anh muốn làm cái gì hả?”

Thẩm Hạ Lan vùng vẫy không được, có chút tức giận.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Em trốn ở chỗ này cảm thấy rất an toàn à? Lúc xảy ra chuyện em lại không chịu lập tức thương lượng với anh, mà lại xoay người bỏ chạy, sau đó lại gửi đơn thỏa thuận ly hôn với anh.
Em làm gì vậy? Em thật sự cảm thấy em rời khỏi nhà họ Diệp thì người ở phía sau muốn nhằm vào anh, nhằm vào em, nhằm vào nhà họ Diệp thật sự có thể thu tay lại?”

Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu lại.

“Lúc ấy chỉ là em không muốn gặp anh, vừa nghĩ đến anh thà uống thuốc cũng không chịu chạm vào em, em đau lòng muốn chết đi được”

“Anh là người như vậy đó à? Con người của Diệp Ân Tuấn anh có cái gì thì nói cái đó, cho dù thật sự có một ngày anh không thích em nữa, anh cũng sẽ trực tiếp nói với em mà, sẽ không phải mập mờ suy đoán cùng với em, đây không phải là tính cách của anh.
Ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy rồi, em còn vẫn chưa hiểu điều này nữa à?”

Diệp Ân Tuấn tức giận vươn tay ra hung hăng chọt vào trán của Thẩm Hạ Lan.

“Ui da, đau nha”

“Không làm em đau thì em không nhớ lâu được, nếu như lần tiếp theo em còn bỏ nhà trốn đi như thế này, em xem xem anh sẽ xử lý em như thế nào.
Đừng tưởng răng bây giờ sức khỏe của em yếu ớt thì anh sẽ tha cho em, một lát nữa anh có thể để em nằm ở trên giường không thể bước xuống được luôn đó, em có tin không?”

Diệp Ân Tuấn càng nói lại càng không có chừng mực.

Thẩm Hạ Lan thấy là mình không thể tiếp tục nghe nữa rồi, nếu như tiếp tục nghe nữa, có lẽ là bản thân mình cũng sẽ bị thẹn chết.

“Còn không phải là anh có việc gì cũng giấu em đó à, cái gì cũng không nói với em? Nói cái gì là vì muốn tốt cho em, em cho rằng tốt với em thì mới được tính, không phải anh cảm thấy như thế nào thì là như thế đó.
Chuyện này rõ ràng có liên quan đến em, nhưng mà lại dựa vào cái gì mà bọn anh lại không chịu nói cho em biết, hơn nữa còn để cho em là người cuối cùng biết tới, trở thành một người không kịp đề phòng nhất.
Anh còn nói anh là chồng của em nữa hả, anh đã làm cái gì hả?”

Thẩm Hạ Lan càng nói càng cảm thấy ấm ức.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như thế này, rốt cuộc cũng mềm nhữn.

“Được rồi, anh sai rồi, lần sau anh đảm bảo mặc kệ là gặp phải chuyện như thế nào, anh cũng sẽ không giấu giếm em, có được không? Nhưng mà lúc em còn ở trong tháng, em thật sự không thể biết kích thích được, anh cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của em thôi”

“Hừt”

Thật ra thì cơn giận ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan đã tiêu tan đi rất nhiều, chỉ cần Diệp Ân Tuấn nói thì cô sẽ tin, Diệp Ân Tuấn nói anh không có quan hệ với Dư Khinh Hồng, cô tin anh không có quan hệ, chỉ có điều là bây giờ cô không thoả hiệp mà thôi.

“Lúc nào mới chịu về nhà với anh?”

Diệp Ân Tuấn chủ động hỏi.

Thẩm Hạ Lan có hơi né tránh.

“Hiện tại em không muốn trở về”

Giọng nói của cô không lớn, bởi vì sợ Diệp Ân Tuấn tức giận, nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng không nổi nóng như trong tưởng tượng của cô.

“Em cứ ở đây cũng không phải là kế lâu dài, huống hồ gì em với Tống Dật Hiên cũng không sợ bị truyền ra chuyện xấu à?”

“Anh nói tào lao cái gì đó hả? Giữa em và Tống Dật Hiên…

“Anh hiểu mà, chỉ có điều là mẹ kêu anh nói với em một câu, bà ấy nói rằng nhà họ Diệp không có thói quen để một mình người phụ nữ gánh vác trách nhiệm, bây giờ em không muốn ở nhà thì không sao hết, nhưng mà nếu như em ở bên ngoài mệt mỏi rồi thì em nhớ hãy về nhà”

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan trở nên ẩm ướt.

Đương nhiên là cô biết bà cụ đối xử tốt với cô, bây giờ gặp phải loại chuyện này, mẹ chồng còn có thể đứng ở bên phía của cô giống như lúc trước, nói không cảm động thì là giả.

“Sức khỏe của mẹ vẫn còn ổn chứ?”

“Vẫn tốt, ba mẹ Thẩm rất là lo lắng đó, nếu không phải anh cho người bảo vệ, chắc có lẽ là phóng viên đã sớm phá cửa vào nhà rồi, không biết sao lại làm khó đến bọn họ.
Em đó nha, vừa có chuyện thì em liền trốn tránh ngay, đúng là em có tính toán của em, em cảm thấy đối phương nhằm vào em mới đến, nhưng mà em không xử lý tốt chuyện nào hết, cứ thế mà đi, em không sợ là tất cả mọi người sẽ lo lắng sốt ruột vì em hả?”

Lúc đầu, Diệp Ân Tuấn không muốn trách Thẩm Hạ Lan, nhưng mà suy nghĩ lại anh vẫn nói ra, dù sao thì Thẩm Hạ Lan không phải là trẻ con nữa.

Thẩm Hạ Lan cũng lo lắng ba mẹ nhà họ Thẩm, sau khi Tống Dật Hiên sắp xếp nơi này xong xuôi còn kêu Tống Dật Hiên đi nghe ngóng tình huống ở nhà họ Thẩm, sau khi biết Diệp Ân Tuấn đã có sắp xếp rồi, trong lòng của cô vẫn rất cảm động.

Cho dù đến bất kỳ lúc nào cô cũng có thể tùy hứng, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, nguyên nhân là cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện cho cô, nhưng mà cô lại không muốn chuyện gì cũng phải ỷ lại vào Diệp Ân Tuấn.

Tính cách ngang ngược và tiêu chuẩn kép như thế này làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó xử.

“Sao vậy, anh nói không đúng hả?”

“Không có nói là anh nói không đúng, em biết là anh sẽ xử lý tốt”

Mặc dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy xấu hổ, nhưng mà cô vẫn nói ra.

Diệp Ân Tuấn khóc không ra nước mắt.

“Vào thời điểm này em tin tưởng rằng anh có thể xử lý tốt, vậy mà chuyện của em em lại không tin tưởng là anh có thể xử lý?”

“Không phải là lúc đó em bị chuyện của anh làm cho kích thích hả, trong cơn tức giận mới chạy ra bên ngoài, sau khi chạy rồi thì em mới biết là có chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy em đã suy nghĩ lại, nếu như đối phương nhằm vào em mà đến, vậy thì rời khỏi anh, rời khỏi nhà họ Diệp, rời khỏi bọn nhỏ có lẽ mới tốt với mọi người.”

Thẩm Hạ Lan đang nói sự thật.

Nếu như ngay từ đầu cô biết những chuyện này, vậy thì cô cũng sẽ không xúc động như thế.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà em còn nghỉ ngờ tình cảm của anh đối với em, em nói xem có phải em nên bị phạt không hả?”

“Phạt hay không phạt cũng không phải là do anh tính à? Em nói không, anh lại còn ăn em sạch sẽ?”

Thẩm Hạ Lan bắt đầu lên án.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút quẫn bách.

“Còn không phải là anh bị em chọc tức đó à, để cho anh xem xem em có bị thương chỗ nào không?”

Nói xong, anh liền muốn vén chăn của Thẩm Hạ Lan lên.

“Không cho anh nhìn”

Nói như thế nào, Thẩm Hạ Lan cũng không cho anh vén chăn lên.

Nói đùa à, ở bên dưới cái chăn không có gì hết, dựa vào sức chiến đấu hiện tại của Diệp Ân Tuấn, chẵng lẽ còn tùy theo ý anh một lần nữa à?

Cô không chịu được đâu.

Dường như là nhìn ra sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Mặc dù là anh rất muốn, nhưng mà anh cũng biết một lần lúc nấy làm cho em khó Yên tâm đi, anh sẽ kiềm chế bản thân mà, có điều là…”

Anh vẫn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui