Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại phát ngốc một lúc, mãi đến khi điện thoại lần nữa đổ chuông, cô mới hoàn hồn.
Trên điện thoại vẫn là số lạ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình khá nực cười, cho rằng đổi thành một số điện thoại lạ, người khác tìm không được cô, đây cũng chẳng qua mới qua mấy ngày, vậy mà đều có thể gọi tới, cho nên trên thế giới này thật sự không phải là bản thân cảm thấy cái gì có thể che đậy thì che đậy.
Cô ấn nút nghe, bên kia truyền đến một giọng nói lạ.
“Cô Thẩm, bức ảnh chụp không tệ nha, có hứng thú chụp một quảng cáo nhỏ hoặc bộ phim nhỏ gì không?”
Đây là một giọng nói đê tiện của đàn ông.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan bỗng nhíu lại.
“Ông muốn chết sao? Nếu như muốn, tôi sẽ thành toàn cho ông”
Thẩm Hạ Lan nó xong thì cúp máy.
Rốt cuộc là ai làm lộ số điện thoại của cô ra ngoài?
Tống Khinh Dao?
Cũng không thể loại trừ khả năng này, chỉ là số điện thoại này sợ rằng là không thể tiếp tục dùng rồi.
Thẩm Hạ Lan tắt máy, cảm thấy trong phòng vô cùng bức bối.
Cô đi ra khỏi phòng, Tiểu Tử và Triệu Ninh bọn họ ở phòng hoa, Thẩm Hạ Lan cũng không có nói gì, muôn đến trong hoa viên đi dạo, lại phát hiện không đó không xa xuất hiện bóng dáng của bà cụ Hoäc.
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
Rõ ràng bà cụ Hoặc cũng nhìn thấy cô, vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hơi do dự, cuối cùng vẫn đi tới.
“Có chuyện gì?”
Cô và nhà họ Hoắc sớm đã không có quan hệ gì rồi, có điêu đối với bà cụ Hoắc, cô vẫn là không thể làm đến mức nhìn mà không thấy.
Huống chỉ đây là khu đất riêng của Diệp Ân Tuấn, bà ta vậy mà có thể đi vào, xem ra là dùng chút quan hệ.
Vừa nghĩ đến đây, lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu càng chặt.
“Bà cụ Hoắc, bà nên biết, nơi này thuộc khu đất riêng.
Không có người mời vào, tôi có thể bất cứ lúc nào gọi bảo vệ dẫn bà đi”
Thẩm Hạ Lan không muốn nói chuyện như thế với bà cụ Hoắc, nhưng thật sự là bất đắc dĩ.
Nếu như ai cũng có thể vào, cô còn trốn làm cái gì.
Sắc mặt của bà cụ Hoắc vôn đĩ không tốt lãm, hiện nay khi nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như thế, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Cô ăn nói với trưởng bối như thế?”
“Bà là trưởng bối của tôi sao?”
Thẩm Hạ Lan thật ra thật sự rất muốn nói chuyện tử tế với bà cụ Hoắc, chỉ đáng tiếc sắc mặt của bà ta khiến người ta nhìn là biết không có gì hay để nói.
Bà cụ Hoắc hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là thứ không có giáo dưỡng.’ “Vậy bà đừng ở nơi này nhìn đứa không có giáo dưỡng như tôi, mời.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan xoay người muốn rời khỏi.
“Thẩm Hạ Lan, cô thật sự cho rằng tôi vui lòng đến tìm cô sao? Tôi tìm cô là có chuyện”
“Tôi cảm thấy tôi không có chuyện gì để nói với bà cụ Hoắc không phải sao? Dù sao:chúng ta không thân”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, không có độ cao thấp lên xuống, chính vì thái.độ như thế khiến cơn giận của bà cụ Hoäc đã âm ỉ lập tức bùng lên.
“Bản thân cô làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế, nếu đã nói ly hôn rồi, bây giờ còn ở trong biệt thự của Diệp Ân Tuấn làm cái-gì? Cô nên ly hôn với cậu ta, sau đó rời khỏi Hải Thành, tìm một nơi không €ó ai biết cô mới đúng”
Lời của Bà cụ Hoắc khiến Thẩm Hạ Lan dừng bước chân.
“Tôi có muốn ly hôn với Diệp Ân Tuấn hay không, có liên quan gì đến bà?
Bà mong tôi ly hôn với Diệp Ân Tuấn như vậy sao?”
“Bản thân cô làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, là một gia tộc lớn cũng không thể dung thứ, bản thân cô không có suy nghĩ à?”
“Tôi,làm chuyện gì không biết xấu hổ rồi? Có thể khiến bà cụ Hoắc bà lên đến cửa sỉ nhục tôi không?
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy kiếp trước của mình có thể không hợp.
bát tự với bà ta.
Trước kia còn cảm thấy có khả năng là vì Dư Khinh Hồng ở trong chọc vào, nhưng bây giờ từ thái độ của bà cụ Hoắc thì thấy, bà ta thật sự không thích cô.
Lúc đầu phí tâm tư muốn tìm cô, có lẽ cô không phải là đứa cháu gái như trong tưởng tượng của bà cụ Hoắc, cho nên bây giờ mới sẽ khác biệt như thế?”
Thẩm Hạ Lan không tiểu, lại cứ cảm thấy trong lòng không biết có mùi vị gì.
Bị người thân của mình nói như thế, cô thật sự cảm thấy vô cùng tổn thương, nhưng cô rất cứng đầu, cho dù tâm trạng khó chịu, bây giờ cũng sẽ không biểu hiện ra.
Bà cụ Hoắc không ngờ Thẩm Hạ Lan bây giờ có thể thản nhiên chất vấn mình, cười lạnh nói: “Cô làm cái gì?
Những chuyện trên bàn truyền thông kia, tôi nếu là cô, sớm tìm một nơi chết cho xong, còn ra ngoài không thấy mất mặt sao? Nhà họ Diệp không có truy cứu cô, cô thật tưởng nhà họ Diệp khoan dung đại lương? Người ta là đợi cô tự rút lui.
Cũng không biết ba mẹ nhà họ Thẩm của cô dạy cô như nào, vậy mà để cô làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như thế”
“Bà đủ rồi! Ba mẹ tôi dạy tôi như thế nào cũng không đếnluận bà đến nói ra nói vào.
Huống chỉ chuyện này, người tinh mắt đều biết tôi là bị vu oan, bà vậy mà đến chất vấn tôi, còn kêu tôi đi chết? Tôi thật sự không hiểu, tôi rốt cuộc là đắc tội với bà ở đâu hả? Khiến bà phải cố tình chạy đến đây một chuyến để sỉ nhục tội?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lời của bà cụ Hoắc giống như một thanh đao đâm vào trong lồng ngực của cô, vốn tưởng trái tim đã tê dại lần nữa nhói đau.
Đây chính là người thân của cô!
Cùng một dòng máu!
Bà cụ Hoắc khả năng nhìn thấy đáy mắt rưng rưng của Thẩm Hạ Lan, lập tức quay đi chỗ khác nói: “Dù sao cô đã lộ scandal như thế, cô dù chết lì ở nhà họ Diệp cũng không có tác dụng, ngược lại khiến bản-thân thấp kém hơn.
Chỉ cần cô và Diệp Ân Tuấn ly hôn rồi, nhà họ Hoắc sẽ cho cô một nửa gia sản, sau đó đưa cô ra nước ngoài, ra nước ngoài, không ai biết cô, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới cũng không phải không được”
Nghe thấy bà cụ Hoắc nói như thế, Thẩm Hạ Lan bỗng sững ra: “Cho tôi một nửa gia sản của nhà họ Hoắc, vì để tôi ly hôn với Diệp Ân Tuấn sao? Chuyện này đối với bà, đối với nhà họ Hoắc có chỗ tốt gì?”
“Tôi không phải là vì nhà họ Hoắc, tôi là vì đứa trẻ Khinh Hồng kia.
Diệp Ân Tuấn ngủ với nó rồi, một cô gái trong sạch bị cậu ta dày vò thành cái dạng này rồi, cô nếu như không ly hôn với Diệp Ân Tuấn, Khinh Hồng sao gả cho Diệp Ấn Tuấn được? Hôm dua tôi và Khinh Hồng đến nhà họ Diệp rồi, Diệp Ân Tuấn nói không ly hôn với cô, bà cụ nhà họ Diệp cũng nói nhà họ Diệp chưa từng có tiền lệ ly hôn, nhưng con bé Khinh Hồng không thể cứ như thế bị Diệp Ân Tuấn xâm phạm không được.
Cô là chị của nó, bây giờ lại xảy ra chuyện mất mặt như này, dứt khoát nhường chỗ cho em gái của cô đi, để nó làm mợ chủ của nhà họ Diệp, cũng coi như phù sa không chảy ruộng ngoài có phải không?”
Nghe thấy bà cụ Hoắc nói như thế, Thẩm Hạ Lan trực tiếp bị chọc cười.
“Bà hôm nay đến là vì làm thuyết khách cho Dư Khinh Hồng sao? Kêu tôi đem chồng của mình nhường cho cô ta, còn nói đường hoàng như thế.
Bà cảm thấy tôi dựa vào đâu phải thành toàn cho cô ta?”
“Nó là em gái của côi!”
“Bà còn là bà nội của tôi đó! Bà đã từng nghĩ cho tôi chưa? Tôi với Diệp Ân Tuấn có con cái, chúng tôi ly hôn rồi, con của chúng tôi phải như nào? Nói thật hay, dùng một nửa gia sản của nhà họ Hoắc đến mua tôi, bà có phải cảm thấy như thế là bân ân lớn nhất với tôi rồi? Nhưng bà dựa vào đâu chứ? Vì một người ngoài, kêu cháu gái ruột của mình ly hôn? Bà thật sự hài hước! Mẹ chồng nhà tôi nói nhà họ Diệp chưa từng có tiền lệ ly hôn, bà định bắt đầu từ chỗ này của tôi, kệu tôi chủ động rút lui, nhưng bà dựa vào cái gì? Lại là ai cho bà mặt mũi cỡ đó, khiến bà có thể nói ra những lời không biết liêm sỉ với tôi tại nơi này? trước tiên không nói những bức ảnh đó là giả, cho dù là thật, đây cũng là chuyện của nhà họ Diệp chúng tôi.
Nói câu khó nghe, tôi bây giờ vẫn là mợ chủ của nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn đừng nói chưa chạm vào Dư Khinh Hồng, cho dù ngủ rồi, tôi lấy thân phận của mợ chủ nhà họ Diệp, cho cô ta mấy đồng tiền thì cũng xong rồi.
Bà vậy mà còn kêu tôi ly hôn với Diệp Ân Tuấn nhường chỗ cho cô ta? Ai cho các người mặt mũi lớn như thế?”
Lần này Thẩm Hạ Lan thật sự nổi giận rồi.
Cho dù là bà cụ Hoắc nói muốn đuổi cô ra nhà họ Hoắc, cô cũng chưa có từng tức giận nhự thế.
Hiện nay nhìn bà già cổ hủ, bà già rất không biết xấu hổ này, Thẩm Hạ Lan trực tiếp không khách sáo nữa.
Tiểu Tử và Triệu Ninh nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và bà cụ Hoặc đối đầu, không khỏi đi tới hỏi: “Mợ chủ, cần gọi bảo vệ không?”
Bà cụ Hoắc vừa nghe, lập tức nổi giận.
“Thẩm Hạ Lan, cô nếu nhữ còn nhận người bà nội này, tốt nhất nghe lời tôi.
Cô bây giờ danh tiếng tệ hại, lẽ nào còn muốn để em gái cô xấu theo cô hay sao? Mặc kệ nói thế nào, cô cũng gả rồi, cũng từng sinh con rồi, em gái cô còn trẻ, còn là cô gái trong trắng hiền lành, sau này tìm nhà chồng như nào? Cô sao không suy nghĩ cho nó?”
“Tôi suy nghĩ cho cô ta? Tôi dựa vào gì phải suy nghĩ cho cô ta? Cô ta một cộ gái không ra gì,nhòm ngó anh rể của mình, còn tung ra tiñ đồn thất thiệt, bà còn kêu tôi suy nghĩ thay cho cô ta? Tôi từng kết hôn, tôi từng sinh con thì tôi nên chết sao? Diệp Ân Tuấn là chồng của tôi, không phải là một đồ vật, tùy tiện bà kêu tôi thế nào thì thế đó! Bà thích cô ta, bà muốn đem cả nhà họ Hoắc cho cô ta, tôi nhường.
Bởi vì mặc kệ là bà hay nhà họ Hoắc, đối với tôi mà nói tôi đều không để tâm! Nhưng bà dựa vào đâu kêu tôi đem chồng của mình, gia đình của mình nhường cho người khác? Có phải sau này Dư Khinh Hồng muốn cái mạng này của tôi, bà cũng kêu tôi đem cái mạng này cho cô ta không?”
Thẩm Hạ Lan thật sự đau lòng rồi.
Cô chưa từng thấy yêu cầu nào không biết xấu hổ như thế, bà cụ Hoắc vậy mà thật sự nói ra được.
Bà ta sao mở miệng được thế?
Bà cụ Hoắc thấy Thẩm Hạ Lan tức giận đến cả người run rẩy, ít nhiều không dám nhìn vào mắt của cô, thấp giọng nói: “Con bé Khinh Hồng tâm địa lương thiện, tuyệt đối không thể cần mạng của cô”
“Cho nên thì sao?”
“Cô và Diệp Ân Tuấn không thích hợp.
Rời khỏi cậu ta, cô có thể tìm được người đàn ông càng tốt hơn”
Thẩm Hạ Lan ngoài cười vẫn chỉ là cười, nhưng đáy mắt lại đong đầy nước mắt.
“Thích hợp với tôi hay không, đó là tôi nói mới tính, còn chưa đến lượt bà đến đánh giá hôn.nhân.của chúng tôi.
Vốn dĩ tôi còn không định làm gì đó với Dư Khinh Hồng, nhưng nếu các người đã cứ muốn bức ép như thế, vậy thì đừng trách tôi.”
Sự tàn nhãn vụt qua đáy mắt của Thẩm Hạ Lan.
“Cô muốn làm cái gì? Thẩm Hạ Lan tôi nói cho cô biết,cô nếu như dám làm gì với con bé Khinh Hồng, tôi sẽ không tha cho cô!”
Bộ dạng căng thẳng của Bà cụ Hoắc lần nữa khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan nhói đau.
“Người đâu, mời bà ta đi cho tôi!
Nói với bảo vệ hôm nay để bà ta vào, có thể thu dọn đồ rồi cút! Mặc kệ nói như nào, tôi bây giờ vẫn là mợ chủ của nhà họ Diệp.
Sau này còn để tôi nhìn thấy người không sạch sẽ xuất hiện ở trước mắt tôi, tất cả mọi người đều cút hết cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người đi.
Bà cụ Hoắc tức giận đến cả mức cả người run rẩy.
“Cô nói ai không sạch sẽ? Thẩm Hạ Lan, cô thật sự quá hỗn láo”
“Bà cụ Hoắc, mời bà rời khỏi, nếu không chúng tôi thật sự gọi bảo vệ!”
Tiểu Tử mặc kệ thân phận của bà cụ Hoắc cao quý cỡ nào, lúc này có một loại ý tứ bà không đi thì tôi động thủ, bà cụ Hoắc tức giận suýt nữa ngất đi.
.