Cục Cưng Có Chiêu


Tống Đình vân luôn nhìn chăm chäm phòng thử đồ.

Anh ta thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc Lam Tử Thất mặc váy, người con gái này mặc dù vân luôn tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nội tâm của Lam Tử Thất lại vô cùng mềm mại Thẩm Hạ Lan cũng để ý đến phòng thử đồ, có điều ván liếc mặt nhìn phía sau.

Dương Tân đã đi vào rồi, nhưng người đi phía sau anh ta thì lại không cùng vào, mà lại trực tiếp đi dọc cửa hàng đồ hiệu, xem ra không hề liên quan với Dương Tân, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chủ mâu”

Khi Dương Tân đi vào, Tống Đình có hơi bất ngờ, anh ta không nhận ra Dương Tân đến từ lúc nào.

Là sự cảnh giác của anh ta thấp quá rồi sao?

Hay là do anh ta đặt tâm trí lên người của Lam Tử Thất, cho nên khiến bản thân quên tất cả rồi?

Tống Đình có chút tự trách bản thân.

Dường như Thẩm Hạ Lan biết Tống Đình đang nghĩ cái gì, khẽ nói: “Bây giờ nhiệm vụ của anh là bảo vệ tốt Tử Thất, đừng lo lăng cho tôi.
So với Ám Dạ, tôi tin tưởng anh nên yên tâm rôi”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Đình đành phải gật đầu.

Dương Tân đang ở bên cạnh cũng tìm một chỗ ngồi xuống Khi Lam Tử Thất bước ra quả là khiến Tống Đình và Thẩm Hạ Lan đều kinh ngạc Từ trước đến nay không biết cô ấy mặc váy lại đẹp như vậy.

“Thế nào? Không phải là không đẹp đấy chứ? Tớ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, tớ vẫn nên mặc quần bò của tớ thì thoải mái hơn”

Lam Tử Thất thấy bộ dạng hiện tại của họ, không thể không có chút xấu hố, nói là phải đi cởi ra, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản hông cần, rất đẹp, thật sự nhìn không ra, cậu giống như cái giá treo quân áo vậy đó.
Cái váy này mặc lên người cậu quả là tuyệt quá đi”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất sửng SỜ.

“Cậu an ủi tớ chứ gì?”

“Là thật đó, không tin thì cậu hỏi Tống Đình đi, không đúng, cậu nhìn Tống Đình đi, anh ấy ngây người ra rồi kia”

Thấm Hạ Lan thấy bộ dạng ngốc nghếch đó của Tống Đình, nhịn không được mà cười.

Lam Tử Thất nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Đình, không thể không e thẹn Con gái cho dù bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, dũng cảm bao nhiêu, nhưng mà khi đổi diện với người mình yêu, thì sự e thẹn và dịu dàng vốn có của phụ nữ vân sẽ không tự chủ được mà bộc lộ ra bên ngoài “Thật sự đẹp sao?”


“Đẹp”

Tống Đình cũng không ngờ, sau khi Lam Tử Thất mặc váy lại thấy giống như trở thành một người khác, anh ta thực sự không thể diễn tả được cảm giác đó Thấy hai người họ đều hài lòng, Lam Tử Thất căn môi nói: “Nhưng mà cái váy này đất quá”

“Tớ nói rồi, là tớ tặng cậu.
Cứ cho là quà để chúc mừng cậu tìm được cho cậu một người bạn trai như Tống Đình”

Thẩm Hạ Lan nói rồi đi quẹt thé.

Lam Tử Thất muốn ngăn cản thì lại bị Tống Đình ôm lấy.

“Anh, anh làm gì vậy? Nơi đông người đó, anh mau bỏ em ra!”

Lam Tử Thất cảm thấy Tống Đình hôm nay vô cùng cởi mở.

Mặc dù nói người của cửa hàng không nhiều, nhưng anh ta làm vậy vân khiến cô rất bất ngờ đó chứ nhỉ?

Sau khi Tống Đình buông ra, khẽ nói: “Em thật đẹp, Tử Thất, anh cảm thấy anh không thể rời mắt khỏi em được nữa rồi”

Anh ta rất ít khi nói ra những lời xúc động như: vậy, Lam Tử Thất chỉ cảm thấy đỏ mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng không thể giải thích được “Trước đây em không đẹp sao?”

“Trước đây cũng đẹp, có điều bây giờ đẹp hơn”

Tống Đình ôm eo của Lam Tử Thất, nhẹ nhàng kề sát mặt của cô.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt Lam Tử Thất dường như đã đoán được Tống Đình muốn làm gì, cô căng thắng năm chặt vạt áo của Tống Đình, cảm thấy tim mình đập loạn cả lên.

Cô theo bản năng mà nhắm mắt lại Tống Đình bắt đầu hôn Cả người Lam Tử Thất đều đang run rẩy.

Cảm giác lúc này quả thực là rất tuyệt vời, thậm chí cô ấy còn có cảm giác lâng lâng không chân thực.

Tống Đình hôn Lam Tử Thất, khi cô đang say đắm trong nụ hôn thì trực tiếp đưa tay ra đỡ cô.

Thấy Lam Tử Thất từ từ ngã vào vòng tay của mình, Tống Đình ôm ngang cô lên, nhìn về phía Thẩm.

Hạ Lan và Dương Tân đang thanh toán nói: “Chủ mâu, đội trưởng Dương, tôi đưa Tử Thất đi đây, hai người chú ý cẩn thận nhé”


“Trên đường đi phải cẩn thận, tôi vừa nhìn thấy có người bám theo Dương Tân, tốt nhất là anh nên thoát khỏi chúng, nếu không thoát được, thì có thể trở vê nhà họ Diệp, chúng †a nghĩ cách khác”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân hơi sửng Sốt.

“Bám theo tôi? Không thể nào?”

Nhưng Dương Tân nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mát của Thẩm Hạ Lan Anh ta không thể không ngạc nhiên.

€ó người bám theo mà tên đó lại không bị anh ta phát hiện, đây rốt cuộc là người như thế nào?

Tâm trạng của Dương Tần liên có chút nặng trĩu Tống Đình gật đầu, trực tiếp ốm Lam Tử Thất ra khỏi[] cửa hàng đồ hiệu.

Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất và Tống Đình rời đi, trong lòng có chút không nỡ, những mà vân không hối hận với quyết định này.

“Đi thôi, chúng ta đi đón Nghê Nghê và Minh Triết rồi đưa đến nhà trẻ”

“Vâng!”

Dương Tân xách đồ cho Thẩm Hạ Lan, cùng Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài Sau khi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan đeo một cái kính râm, tinh thần tác phong hoàn toàn thay đổi Cô đang nghĩ cách sử dụng lực lượng của Ám Dạ.
Suy cho cùng, cô định cùng Diệp Ân Tuấn rời khỏi đây, ra nước ngoài du lịch.
Mọi chuyện của nhà họ Diệp giao lại cho Diệp Nam Phương.
Ngay cả Ám Dạ cũng định giao lại cho Thẩm Minh Triết, nhưng trong khoảng thời gian này, cô không thể không cùng với Diệp Nam Phương lấy lại quyền lực Ám Dạ của bản thân.

Diệp Nam Phương vân không nói cái gì, chỉ là Thẩm Hạ Lan cám thấy bản thân không tốt lãm Sau khi hai người lên xe, Thấm Hạ Lan cố ý liếc mắt nhìn ra phía sau, phát hiện người đàn ông bám theo Dương Tân trước kia không biết từ đâu xuất hiện, sau khi họ lên xe cũng bảt một chiếc taxi, không nhanh không chậm đuổi theo họ.

“Nhìn người đó đi, anh có quen biết không?”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Dương Tân quay đầu lại nhìn, sau đó nhíu mày nói: “Là người trong công ty, tôi từng gặp mấy lần, hình như là người của sếp Hoàng”

“Công ty? Công ty nào?”

“Tập đoàn Hoàn Trí”

Lời của Dương Tân khiến lông mày của Thấm Hạ Lan càng nhíu chặt hơn.

“sếp Hoàng này là người như thế nào?”


“Chính là cổ đông của công ty, có điều ông ta rất có ý kiến với cậu hai, gân đây còn có hành động chống lại cậu hai, gây ra không ít phiên phức trong tập đoàn Dự án phá bỏ và di dời ở vùng ngoại ô phía nam trước kia là do ông ta dựng lên, nếu không phải cậu hai sai tôi đi xử lý, tôi cũng sẽ không để Chủ mâu bị người ta bất làm con tin, việc này là lỏi của tôi, khi trở về hy vọng Chủ mâu hãy trừng phạt tôi”

Dương Tân chủ động nói ra tất cả Thẩm Hạ Lan lại khua tay nói: “Việc này không liên quan đến anh, nếu như thật sự có ai đó muốn nhäm vào tôi, nhằm vào nhà họ Diệp, hoặc nhảm vào Ân Tuấn, cho dù anh ở bên cạnh tôi 24 tiếng thì anh cũng sẽ không thể bảo vệ được tôi đâu.
Hãy điều tra thông tin về người đó với sếp Hoàng đi.


“RồI”

Nói xong, Dương Tân cũng mặc kệ người đang bám theo phía sau.

Nếu đã biết được người đó là ai rồi, đương nhiên sẽ không sợ anh ta gây ra chuyện gì nữa rồi.

Hai người về nhà họ Thẩm trước.

Khi mẹ Thẩm nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, có chút tức giận nói: “Lân nào cũng xong việc rôi con mới nói với mẹ, người mẹ này là để trang trí phải không? Đối với con, mẹ không thế gánh vác nổi những việc đó sao?”

Thẩm Hạ Lan biết bản thân về nhà thế nào cũng bị quở trách, không nhịn được cười rồi nói: “Mẹ ơi, sức: khỏe của con không được tốt, đi bệnh viện không nói với mẹ, khiến mẹ tức giận đến như vậy sao? Hơn nữa, cũng không phải là bệnh gì nặng, chút việc nhỏ của con gái, nên con không muốn kinh động đến mẹ thôi Với lại, Nghê Nghê ở đây cũng khiến mẹ đủ bận rộn rồi, mẹ đã giúp con chăm sóc con gái, không thể việc gì con cũng làm phiên mẹ được”

“Con không xem người mẹ này ra gì cả”

Mẹ Thẩm có chút nặng lời rôi, không thể không khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy sửng sốt.

Nhìn thấy mẹ Thẩm xoay người bước vào, không hề quan tâm đến bản thân, Thẩm Hạ Lan tự kiểm điểm lại bản thân Lễ nào cô thật sự đã sai rôi?

Thật sự giống như mẹ Thẩm nói, không xem bà ấy như mẹ ruột của bản thân sao?

Nếu không thì, tại sao chuyện gì cũng không nói cho bà ấy biết?

Thấm Hạ Lan sửng sốt, biết được mẹ Thẩm thật sự giận rồi thì vội vàng đi vào trong.

“Mẹ ơi, mẹ đừng như vậy, con là sợ mẹ lo lắng nên mới làm như thế, nếu mẹ không vui, lân sau có xảy ra việc nhỏ nhặt gì, con đều sẽ nói với mẹ đầu tiên được không ạ? Dù là hät xì thì con cũng làm nũng với mẹ được không ạ?”

Mẹ Thẩm nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lại nhìn bộ dạng lo lảng của con gái, thở dài nói: “Con nói bậy bạ cái gì thế, làm gì có ai lại nguyên rủa bản thân mỗi ngày đều bị bệnh?”

“Đây không phải là mẹ giận rôi chứ?”

Thẩm Hạ Lan lung lay cánh tay của mẹ Thẩm như một đứa trẻ, bộ dạng đó rất giống hồi nhỏ.

Mẹ Thẩm quả là hết cách với cô con gái này.

“Mẹ nói cho con biết, lần sao con còn dám giấu mẹ, thì mẹ không nhận con là con gái nữa.”

“Được được được! Con sai rồi, con đảm bảo lần sau không dám nữa”


Thẩm Hạ Lan đã biết nhận sai, mẹ Thẩm tạm thời tha thứ cho cô vậy.

“Mẹ ơi! Nhìn nhìn xem con có đẹp không ạ?”

Lúc này Thẩm Nghề Nghệ chạy từ trên lầu xuống.

Cô bé mặc một cái váy công chúa màu trắng, nở nụ cười vô cùng phấn khởi trên môi, quả là giống như: người dễ thương từ trong thần thoại bước ra, làm cho Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui vẻ.

“Ôi, đây là công chúa nhỏ nhà nào vậy? Sao lại xinh đẹp như vậy, mau lại đây để mẹ xem xem”

Thẩm Hạ Lan dang rộng cánh tay, Thẩm Nghê Nghê trực tiếp lao vào trong vòng tay của cô.

“Mẹ ơi, mẹ nói con mặc như thế này đến trường mẫu giáo thì các bạn có thích con không ạ?”

“Đương nhiên rồi! Nghê Nghê xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, giỏi như vậy, ai cũng sẽ thích Nghê Nghê”

“Có thật không ạ?”

Nghê Nghề vấn có phần hơi thiếu tự tin.

Cô bé rất ít khi giao lưu với những bạn nhỏ khác, hôm nay biết bản thân phải đi nhà trẻ rôi, biết trong nhà trẻ có nhiều bạn bè như vậy, nó đương nhiên là thấy vui rồi, nhưng bên cạnh niêm vui cũng có chút lo lãng.

Thấy con gái không tự tin như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút hơi khó chịu, có điều lại cười nói: “Yên tâm đi, mẹ tin các bạn nhỏ khác đều sẽ thích Nghê Nghê, hơn nữa còn có anh trai ở bên cạnh con nữa, phải không nè?”

“Anh trai cũng sẽ cùng con đi nhà trẻ sao?”

“Đương nhiên rồi, các con cùng một lớp, cùng một khối”

Nghe được Thẩm Minh Triết cũng sẽ ở cùng với mình, Thẩm Nghê Nghê cuối cùng cũng có một chút cảm giác an toàn rồi “Mẹ ơi, mẹ sẽ đưa con và anh trai đến nhà trẻ sao?”

“Đúng vậy! Bây giờ chúng ta đi đón anh trai, được không?”

“Vâng ạ!”

Thẩm Nghê Nghê thật sự là rất vui Mẹ Thẩm và ba Thẩm thấy bộ dạng này của cô bé thì không nhịn được cười.

“Tối nay Nghê Nghê về đây với chúng ta hay là về bên đó với bà nội của nó?”

Mẹ Thẩm theo bản năng hỏi một câu.

Không thể không nói, mấy ngày hôm nay ở cùng cô nhóc này, hai ông bà vân thật sự có chút không nỡ xa Thẩm Nghề Nghê.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận