Diệp Ân Tuấn biết Bà cụ Diệp sẽ tức giận nhưng không nghĩ tới Bà cụ Diệp tức giận như thế, anh vội vàng đi tới đỡ cây gậy của bà cụ Diệp nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Cây gậy đập vào trán Diệp Nam Phương, ở đó lập tức bầm tím, có thể thấy được bà cụ dùng lực không nhỏ.
Nhưng bà cụ Diệp không hề bớt tức giận, suýt nữa đứng không vững.
“Đừng nói anh trai con đánh con, con không phải là người.
Diệp Tranh bao nhiêu tuổi? Nó mới bốn tuổi! Con nhìn xem mình đánh đứa nhỏ thành dạng gì? Lúc con bốn tuổi, mẹ có đánh con không? Con lớn như vậy, mẹ đã đụng một đầu ngón tay đến con chưa? Đây là con trai ruột của con! Con cũng xuống tay được sao? Con điên rồi hay là ngu ngốc? Hay là uống lộn thuốc?”
Hai mắt bà cụ Diệp lập tức ươn ướt.
Diệp Tranh là cháu trai lớn của bà cụ đó.
Trong khoảng thời gian này bà cụ không gặp cậu bé nên nghĩ Diệp Nam Phương đưa đi dạy dỗ, không nghĩ tới đứa nhỏ lại khổ như vậy.
“Mẹ, mẹ đừng kích động, mẹ ngồi xuống trước đi.”
Thẩm Hạ Lan thấy bà cụ Diệp sắp không thở nổi thì vội vàng đi tới đỡ bà cụ, tìm một chỗ cho bà cụ ngồi xuống trước.
Bà cụ Diệp rơi nước mắt xuống.
“Con đã trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, hiện tại còn là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, vì vậy con muốn làm thì làm phải không? Anh trai con làm tổng giám đốc nhiều năm như thế, con có thấy anh trai mình đánh con chưa?”
Cuối cùng Diệp Nam Phương cũng mở miệng.
“Mẹ, Diệp Tranh và Minh Triết không giống nhau, Diệp Tranh quá ngu ngốc, chim ngốc phải bay trước.”
“Nói láo!”
Bà cụ Diệp hiếm khi nói tục, hiện tại Diệp Nam Phương làm cho bà cụ tức giận đến nói tục.
“Cháu trai của mẹ ngốc? Cháu của mẹ rất tốt.
Diệp Tranh nhà chúng ta thì sao? Chỉ số thông minh không đủ hay là không cố gắng? Hả? Con lại so sánh nó với Minh Triết, trên thế giới có mấy người như Minh Triết chứ? Vì sao con cố chấp muốn Diệp Tranh phải giống như Minh Triết? Nam Phương, trước kia con không như thế, con làm sao vậy?”
Diệp Nam Phương hít sâu một hơi nói: “Hai đứa đều là con cháu nhà họ Diệp, không so sánh với Minh Triết thì so sánh với ai? Mẹ, từ nhỏ đến lớn con không bằng anh trai, hiện tại Diệp Tranh cũng không bằng Minh Triết, nó chỉ có thể cố gắng mới có thể làm cho mình và Minh Triết đứng cùng một trình độ.”
“Trình độ gì? Tương lai của Minh Triết và Diệp Tranh không giống nhau, có gì để so sánh chứ?”
Bà cụ Diệp nói làm cho Thẩm Minh Triết có chút áy náy.
Bởi vì cậu bé nên Diệp Tranh mới bị đánh như thế?
Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Tranh, thấp giọng nói: “Tớ xin lỗi.”
“Không liên quan đến cậu.”
Diệp Tranh vội vàng lắc đầu: “Là tớ quá ngu ngốc.”
“Cậu không ngu ngốc, cậu rất tốt, tớ thích cậu như vậy.
Đôi khi cậu còn thông minh hơn tớ.
Cậu còn nhớ lần trước ở sân sau không? Tớ không biết cách đuổi kiến đi, nhưng cậu lại biết.
Cho nên cậu thông minh hơn tớ.”
Thẩm Minh Triết không muốn nghe Diệp Tranh nói bản thân mình như thế.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải trước kia mọi người rất tốt sao?
Diệp Nam Phương nghe bọn họ nói chuyện thì cười lạnh nói: “Mẹ có nghe thấy không? Minh Triết nhỏ như vậy đã biết sử dụng thành thạo máy tính, nhưng Diệp Tranh nhà chúng ta thì sao? Chỉ biết chơi với kiến.
Đây là sự chênh lệch! Con không thể để con trai mình có sự chênh lệch lớn như vậy, con phải huấn luyện nó.”
“Vậy con đánh thằng bé đến chết mới thôi sao? Hả? Đó là con trai con, không phải lính của con!”
Bà cụ Diệp tức giận đến run người.
“Con đến nhà thờ tổ quỳ cho mẹ, quỳ trước mặt ba con, tỉnh táo lại cho mẹ.”
Bà cụ Diệp thật sự tức giận muốn chết.
Diệp Nam Phương không nói gì, đứng lên rời đi.
“Nam Phương!”
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì đó thì Diệp Nam Phương đã đi khỏi thư phòng.
“Ba!”
Diệp Tranh muốn đi theo sau nhưng Diệp Nam Phương trừng mắt nhìn làm cho cậu bé đứng tại chỗ.
Cậu bé sợ anh ta!
Hiện tại Diệp Tranh thật sự sợ Diệp Nam Phương!
Thẩm Hạ Lan thấy được nỗi sợ hãi trong mắt Diệp Tranh.
Đó là nỗi sợ hãi xuất phát từ bên trong.
Trái tim cô lập tức siết chặt lại.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận.
Con xin mẹ bớt giận, con cho người dọn dẹp thư phòng một chút.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nháy mắt ra hiệu với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lập tức phản ứng lại.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi, đừng nóng giận, con đã không giải quyết tốt chuyện hôm nay, con cho người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.
Hạ Lan đưa Diệp Tranh đi bôi thuốc trước.
Có chuyện gì thì nói sau được không?”
Bà cụ Diệp thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì gật đầu.
“Diệp Tranh, cháu đi theo bác gái vào phòng bôi thuốc, nếu không bà nội nhìn thấy thì rất đau lòng.”
“Cảm ơn bà nội.”
Diệp Tranh co người lại.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói Thẩm Minh Triết mang theo Diệp Tranh vào phòng mình.
Sau khi bọn nhỏ rời khỏi thì Thẩm Hạ Lan mới nói với Diệp Ân Tuấn: “Phòng khách dưới lầu có hòm thuốc, anh tự bôi thuốc nhé, anh ngồi với mẹ một lát đi.”
“Anh biết rồi, em đi đi.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan quan tâm mình, hiện tại cô không thể phân thân chăm sóc mình.
Trên người Diệp Tranh có quá nhiều vết thương, vết thương cũ xen vết thương mới, thật sự phải xử lý cho tốt.
“Trên người thằng bé cũng có vết thương, lát nữa em cởi quần nó ra xem, không biết dưới có có bị thương hay không.”
Diệp Ân Tuấn nói làm cho hai mắt Thẩm Hạ Lan có chút ướt át.
“Em biết rồi.”
Bà cụ Diệp còn muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi thư phòng, sau đó đến phòng ngủ.
Thẩm Minh Triết lau nước mắt, cậu bé vừa vào phòng ngủ đã muốn cởi áo khoác của Diệp Tranh.
“Cậu cởi quần áo ra cho tớ nhìn xem.”
“Tớ không sao, thật sự không sao cả.”
Diệp Tranh bắt đầu trốn tránh, chết sống không cho Thẩm Minh Triết cởi quần áo của mình.
Lần đầu tiên Thẩm Minh Triết tức giận đến bật khóc.
“Ba cậu bị bệnh sao? Chú ấy đánh cậu làm gì chứ? Chỉ số thông minh của mỗi người không giống nhau, vì sao lại so sánh cậu với tớ chứ? Nếu chú ấy không phải là chú ruột của tớ thì tớ giết chết chú ấy!”
Thẩm Minh Triết vừa nói vừa khóc, sau đó ngồi xuống ghế khóc rống lên.
Bình thường Thẩm Minh Triết rất trưởng thành, chững chạc, có rất ít người thấy cậu bé khóc, hiện tại cậu bé khóc như vậy hoàn toàn dọa sợ Diệp Tranh.
“Cậu đừng khóc! Lão đại, cậu đừng khóc mà! Lát nữa mẹ thấy được thì còn tưởng rằng tớ bắt nạt cậu đó.”
Diệp Tranh luống cuống tay chân đi tới, vội vàng lau nước mắt cho Thẩm Minh Triết.
“Cậu bắt nạt tớ! Cậu bắt nạt tớ!”
Thẩm Minh Triết đẩy tay cậu bé ra, càng khóc lớn hơn.
Cậu bé hận!
Cậu bé tức giận!
Anh em của mình bị đánh nhưng cậu bé lại không làm được gì.
Lúc Thẩm Hạ Lan vào phòng thì thấy Thẩm Minh Triết khóc như mưa trên ghế, còn Diệp Tranh tay chân luống cuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Minh Triết lại khóc?”
Thẩm Minh Triết nghe tiếng của Thẩm Hạ Lan thì cuối cùng không khóc lớn nữa, nhưng cậu bé quay đầu qua chỗ khác, vẫn rơi nước mắt làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Diệp Tranh có chút bối rối nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Mẹ, con chọc cậu ấy tức giận đến bật khóc.”
“Tức giận đến bật khóc?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật sự không thể tin được.
Trên thế giới này có ai làm cho Thẩm Minh Triết tức giận đến bật khóc?
Không phải bình thường tên nhóc thối này luôn chọc người khác tức giận đến bật khóc sao?
“Minh Triết, đừng khóc, con nhìn Diệp Tranh bị thương cả người còn chưa khóc nữa.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói, nước mắt Thẩm Minh Triết càng chảy ra nhiều hơn.
Diệp Tranh vội vàng mở miệng: “Được rồi được rồi, tớ cởi là được đúng không? Cậu đừng khóc.
Cậu khóc thì tớ cũng muốn khóc.”
Diệp Tranh thật sự cảm thấy tủi thân.
Cậu bé đi theo Diệp Nam Phương, thật sự đi thiên đường tới địa ngục, nhưng người kia là ba ruột của cậu bé.
Cậu bé cũng từng oán hận.
Cậu bé oán hận mình không được thông minh như Thẩm Minh Triết.
Cậu bé nghe Diệp Nam Phương nói Thẩm Minh Triết tài giỏi như thế nào, mà cậu bé lại ngu ngốc ra sao, Diệp Tranh đã từng oán hận Thẩm Minh Triết.
Vì sao bọn họ lại là anh em chứ?
Nhưng hiện tại cậu bé nhìn Thẩm Minh Triết khóc thành như vậy bởi vì mình bị thương, Diệp Tranh đột nhiên không biết mình có nên oán hận hay không.
Cậu bé rất thích Thẩm Minh Triết.
Lúc cậu bé chưa biết Thẩm Minh Triết là anh em của mình thì đã thích Thẩm Minh Triết rồi.
Cậu bé không khỏi nhớ tới chuyện Sở Anh Lạc từng bắt cóc Thẩm Minh Triết, bà ta đã làm những chuyện đáng giận với Thẩm Minh Triết, nhớ tới lúc đó Thẩm Minh Triết kiên cường đến không rơi một giọt nước mắt.
Lúc ấy Thẩm Minh Triết kiên cường như vậy, mạnh mẽ như thế, nhưng hiện tại cậu bé lại khóc vì mình.
Thẩm Minh Triết đau lòng vì mình!
Diệp Tranh đột nhiên cảm thấy mình rất tệ.
Vì sao cậu bé lại có thể oán hận Thẩm Minh Triết chứ?
Cậu bé không hề biết gì cả.
Trong lòng Diệp Tranh nghĩ thông suốt thì lập tức đau khổ, nước mắt cũng rơi xuống.
“Do tớ không biết cố gắng, cậu đừng khóc.
Nếu không thì cậu đánh tớ hai cái cũng được.
Không phải chỉ cởi quần áo thôi sao? Tớ cởi là được chứ gì? Cậu nói xem cậu từng nói gì với tớ? Cậu nói đàn ông đổ máu chứ không rơi nước mắt, hiện tại cậu khóc cái gì chứ?”
“Tớ vui!”
Thẩm Minh Triết lau nước mắt, cậu bé thấy Diệp Tranh nhìn mình thì không khỏi nói: “Cậu cởi ra đi!”
“Được rồi được rồi, tớ cởi!”
Diệp Tranh cảm thấy mình không có cách gì với Thẩm Minh Triết.
Tại sao cậu em trai nhỏ hơn mình ba tháng này lại luôn có cách làm cho cậu bé đầu hàng vậy chứ?
Diệp Tranh có chút buồn bực nhưng vẫn từ từ cởi áo khoác của mình ra.
Lúc cơ thể nhỏ bé của cậu bé lộ ra thì cho dù là Thẩm Hạ Lan hay là Thẩm Minh Triết cũng trợn mắt lên.
Vết thương cũ đan xen với vết thương mới rải rác khắp nơi hiện ra trước mắt.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy nước mắt nhanh chóng muốn trào ra.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Diệp Ân Tuấn lại đánh với Diệp Nam Phương.
Nếu lúc nãy cô ở đó thì cô cũng sẽ đánh, thậm chí suy nghĩ giết người cũng có.
Thẩm Minh Triết càng bị dọa sợ.
Cậu bé nhìn chằm chằm Diệp Tranh, quên cả lau nước mắt.
Diệp Tranh có chút xấu hổ.
“Cậu đừng nhìn tớ như vậy!”
Giọng Diệp Tranh không lớn, nhưng Thẩm Minh Triết lại nhảy dựng lên, chạy đi lấy hòm thuốc tới.
“Mẹ.”
Ý của cậu bé rất rõ.
Thẩm Hạ Lan cố gắng kiềm chế cảm xúc tuôn trào trong lòng, nhưng hai mắt đã ươn ướt.
Nếu mẹ ruột của đứa bé còn sống nhìn thấy con mình bị đánh thành như vậy thì không phải đau lòng muốn chết sao?
Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Tranh, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống vai Diệp Tranh.
Diệp Tranh đột nhiên bật khóc.
Diệp Tranh đã nhịn rất lâu, lúc Thẩm Hạ Lan ôm lấy mình thì cậu bé đột nhiên khóc vô cùng đau lòng.
“Mẹ, con nhớ mẹ của con!”
Câu nói này của Diệp Tranh mở màn cho tiếng khóc.
Cậu bé nằm lên vai Thẩm Hạ Lan khóc nức nở, dáng vẻ đáng thương làm cho người ta khó chịu không thôi.
Thẩm Hạ Lan muốn an ủi Diệp Tranh, nhưng tất cả lời nói vào lúc này đều lộ vẻ cứng nhắc, bất lực và yếu ớt.
Đứa bé nhỏ như vậy lại bị đánh đến tủi thân như thế, cô còn có thể nói gì chứ?
.