Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Tranh có hơi khó hiểu, không khỏi đi tới một bước.

Thẩm Minh Triết túm cậu bé lại hỏi: “Cậu đi làm gì?”

Diệp Tranh lúc này mới hoàn hồn lại.

“Không có gì.”

Cậu bé cười cười, không có nói ra chuyện nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, nhưng trong lòng lại nhiều hơn sự nghi hoặc.

Ba giờ này ra khỏi cửa rồi, kế hoạch của bọn chúng tối nay liệu có bị phát hiện không? Hay là nói ba tối nay không về?

Trong lòng Diệp Tranh không rõ, ít nhiều có hơi lo lắng.

Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê quậy một lúc, ba người lúc này mới về nhà.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cùng bà cụ Diệp đang nói chuyện, bầu không khí tương đối hòa hợp.

Khi ba đứa trẻ về đến, Thẩm Nghê Nghê trực tiếp lao vào trong lòng của Diệp Ân Tuấn.

“Ba, anh bắt nạt con.”

Khóe môi của Thẩm Minh Triết giật giật.

“Thẩm Nghê Nghê, nói chuyện phải có lương tâm, rốt cuộc ai bắt nạt ai chứ?”

“Chính là anh bắt nạt em!”

Thẩm Nghê Nghê ở trong lòng Diệp Ân Tuấn lè lưỡi với Thẩm Minh Triết, dáng vẻ nghịch ngợm đó khiến tất cả mọi người bật cười.

Diệp Tranh lại thấp giọng hỏi: “Bà nội, ba cháu ra ngoài rồi sao?”

“Ừm, đúng, nói là công ty có chút việc phải xử lý, hôm nay không biết khi nào trở về.
Cho nên lát nữa cháu nếu như một mình sợ hãi, có thể đến tìm Minh Triết ngủ chung.
Hai anh em các cháu cũng rất lâu không ở cùng nhau rồi, có thể nói chuyện nhiều hơn.”

Lời của bà cụ Diệp khiến Thẩm Minh Triết bỗng trở nên mừng rỡ.

“Oa Wow! Vẫn là bà nội tốt.”

“Thằng nhóc thối này!”

Bà cụ Diệp được cậu bé khen thì gọi là rất vui.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng mỉm cười.

Thẩm Minh Triết đối với ai cũng không có nói lời đường mật, duy chỉ đối với bà cụ Diệp thì tương đối đặc biệt.

“Vậy bà nội, cháu và Diệp Tranh lên trên trước, mọi chuyện từ từ nói chuyện.”

Nói rồi, Thẩm Minh Triết kéo Diệp Tranh đi.

Thẩm Nghê Nghê có hơi cô đơn rồi.

“Anh, em chơi cùng các anh một lúc.”

Lời này của Thẩm Nghê Nghê bỗng khiến mặt của Thẩm Minh Triết có hơi nứt ra.

“Tự em về phòng ngủ chơi đi.”

“Không muốn, em muốn chơi cùng các anh, em còn muốn bảo anh Diệp Tranh kể chuyện cho em nữa.”

Thẩm Nghê Nghê lại không biết kế hoạch lớn của Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh tối nay, bây giờ cứ muốn quấn lấy bọn chúng.

Thẩm Minh Triết còn đang muốn tìm lý do gì đó để có thể khiến Thẩm Nghê Nghê không đi theo, thì nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Cho em chơi cùng một lát, em một mình cũng khó tránh cô đơn.”

Lời này trực tiếp khiến Thẩm Minh Triết hết cách phản bác rồi.

Cậu bé lườm Thẩm Nghê Nghê, nói: “Cái đuôi.”

“Em đâu có đi theo anh, em đi theo anh Diệp Tranh, phải không?”

Thẩm Nghê Nghê nói rồi khoác tay của Diệp Tranh.

Diệp Tranh mỉm cười, cậu bé là thật sự thích Thẩm Nghê Nghê.

“Được, chúng ta cùng chơi một lúc.”

Lời của Diệp Tranh khiến Thẩm Minh Triết có hơi khó hiểu rồi.

Thằng nhóc này có phải là đã quên bọn chúng còn có chuyện chưa làm xong không.

Có điều bây giờ tình huống này cũng hết cách vứt Thẩm Nghê Nghê lại rồi.

Ba người cứ thế đánh đánh nháo nháo đi tới phòng ngủ trên lầu hai.

Bà cụ Diệp nhìn bọn trẻ đều đi rồi, nói với Diệp Ân Tuấn: “Con cũng dẫn Hạ Lan về nghỉ ngơi đi, cơ thể của Hạ Lan không quá tốt, đừng để quá muộn.”

Lời này nói rồi, trực tiếp khiến mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi nóng bừng.

“Con không mệt, con ở đây nói chuyện cùng với mẹ.”

“Ở cùng một bà già như mẹ làm cái gì? Nhiều ngày không có nhìn thấy người đàn ông của con như vậy rồi, bây giờ ở cùng mẹ sao? Vậy mẹ thật không thức thời rồi! Không phải sao?”

Bà cụ Diệp mỉm cười, mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ.

Diệp Ân Tuấn lại mặt dày nói: “Vâng, vẫn là mẹ từng trải, cái gì cũng hiểu.”

“Thằng nhóc thối, mau biến đi!”

Bà cụ Diệp lười gây với anh, trực tiếp đuổi người.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ cũng đuổi người rồi, em còn không đi?”

“Anh im miệng!”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn càng ngày càng không biết xấu hổ rồi

Cô vội đứng dậy đi lên lầu hai.

Diệp Ân Tuấn vui vẻ đi lên theo.

“Em nói lát nữa hai chúng ta chơi trò gì?”

Diệp Ân Tuấn từ đằng sau ôm lấy Thẩm Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan cả người khó nóng.

“Chơi cái gì? Em muốn xem TV, gần đây nghiện phim.”

Thẩm Hạ Lan nói bừa, sau đó nhanh chóng về phòng.

Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp bế cô lên giường, chọc cho Thẩm Hạ Lan thét lên một tiếng.

“Anh làm gì? Anh biết rõ cái gì đều làm không được.”

Cô vừa là xấu hổ, vừa là có hơi buồn.

Bây giờ cơ thể này thật sự không thể làm gì với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn đáy mắt cô vụt qua nỗi buồn, thấp giọng nói: “Không phải là cứ phải làm loại chuyện đó mới được.
Lẽ nào trong đầu em chỉ nghĩ làm những chuyện đó sao?”

“Anh mới nghĩ! Em một chút cũng không nghĩ.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng phản bác, mặt mày xấu hổ đỏ bừng đó khiến Diệp Ân Tuấn rục rịch.

“Hai chúng ta nói chuyện?”

Diệp Ân Tuấn cố gắng áp chế cảm giác của mình, cùng Thẩm Hạ Lan nằm thẳng trên giường.

Ngửi mùi thơm của Thẩm Hạ Lan, trái tim của Diệp Ân Tuấn từ từ bình tĩnh lại, nhiều thêm một phần cảm giác yên ả của năm tháng.

Thẩm Hạ Lan gối lên cánh tay của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng hỏi: “Anh có phải là có gì muốn nói không?”

“Ừm.”

Diệp Ân Tuấn trầm mặc một lát rồi nói: “Người biết anh để rượu vang ở câu lạc bộ Hoàng Quan, trừ Tô Nam ra chỉ có Nam Phương và Tống Đình biết.
Lúc đầu cứu Tiểu Vy, để cô ta làm người quản lý rượu vang của anh, vẫn là bởi vì Nam Phương.”

“Có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan hình như nghe ra cái gì đó, nhưng lại không dám chắc chắn.

Sẽ là ý tứ mà cô nghĩ đó sao?

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Lúc đầu là Nam Phương và bạn bè của nó ở câu lạc bộ Hoàng Quan chơi, gặp Tiểu Vy bị người ta bắt nạt.
Lúc đó câu lạc bộ Hoàng Quan rất loạn, bên trong cái gì cũng có.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Vy hình như là bị người ta bỏ thuốc rồi.
Lúc đó Nam Phương gọi điện cho anh, hy vọng anh đưa Tiểu Vy đến bệnh viện, nó và bạn bè có việc không đi được.
Cho nên tôi mới cứu Tiểu Vy.”

Nhắc đến chuyện trước kia, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi sâu thẳm.

“Sau đó thì sao nữa?”

“Sau đó Nam Phương cảm thấy câu lạc bộ Hoàng Quan quá loạn rồi, nó tương đối thích chỗ đó nên muốn chút tiền từ trong nhà, mua cả câu lạc bộ Hoàng Quan.”

Khi nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan hơi sững ra.

“Cho nên câu lạc bộ Hoàng Quan là của Nam Phương sao?”

“Phải!”

Diệp Ân Tuấn gật đầu.

“Chuyện này rất ít người biết, thậm chí anh mãi đến sau này mới biết, Nam Phương luôn chỉ đứng trên danh nghĩa, người quản lý cụ thể là giám đốc sảnh, nhiều năm như thế cũng không có xảy ra chuyện gì.
Sau khi cứu Tiểu Vy, Tiểu Vy cảm thấy có bọn họ che cho, ở câu lạc bộ Hoàng Quan làm thêm sẽ rất an toàn, cho nên ở lại, anh cũng ở đó thỉnh thoảng để lại ít rượu, thỉnh thoảng cùng bạn bè qua đó tụ tập, Tiểu Vy trở thành nhân viên phục vụ quản lý rượu anh để lại.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói rõ những chuyện liên quan này, Thẩm Hạ Lan tóm lại đã hiểu rồi.

“Em hiểu rồi.
Cho nên biết Tiểu Vy là người chuyên quản lý rượu của anh, ngoài giám đốc sảnh chính là Nam Phương rồi?”

“Ừm!”

Diệp Ân Tuấn gật đầu.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh nói những điều này với em, có phải là đang nghi ngờ Nam Phương không? Hay là nói em đoán sai rồi?”

“Anh và mẹ đều có chút nghi ngờ.
Còn nhớ Tống Khinh Dao không?”

“Nhớ!”

Thẩm Hạ Lan sao có thể quên được Tống Khinh Dao chứ?

Cô chỉ là không quá hiểu, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhắc đến Tống Khinh Dao là có ý gì.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Nơi anh nhốt Tống Khinh Dao chỉ có anh và mẹ còn cả Nam Phương biết làm sao mở được.
Nhưng Tống Khinh Dao lại chạy rồi.”

Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.

“Anh là nghi ngờ là Nam Phương đã thả Tống Khinh Dao sao? Nhưng cậu ấy tại phải làm như thế? Cậu ấy và anh chính là anh em ruột đó!”

“Phải, anh em ruột!”

Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi buồn.

“Nếu như không phải là chuyện của Diệp Tranh ngày hôm nay, có lẽ anh mãi mãi đều không biết trong lòng Nam Phương nghĩ như nào.
Hôm nay bởi vì chuyện của Diệp Tranh, anh mới biết, nhiều năm như vậy, nó luôn sống ở dưới cái bóng của anh.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi hiểu rồi.

“Anh là nói chuyện cậu ấy và anh luôn bị người ta so sánh sao?”

“Phải, song sinh nam chỉ có một điểm này không tốt, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì của bọn anh đều sẽ bị người khác đem ra so sánh.
Ba mẹ anh ngược lại sẽ không, nhưng người khác cứ là vì anh thiên phú cao, thông minh hơn Nam Phương, cứ thường khen anh.
Trước kia còn nhỏ, hay cảm thấy tình trạng như này đợi khi lớn sẽ tốt thôi, nhưng còn chưa đợi bọn anh tốt nghiệp đại học, Nam Phương bởi vì chuyện khác rời khỏi nhà.
Lúc đó anh nghĩ, trong lòng nó chắc là vui mừng lắm.
Dù sao không cần sống ở dưới cái bóng của anh nữa rồi, cũng sẽ không tiếp tục có người lấy nó và anh ra so sánh.”

Khi Diệp Ân Tuấn nói đến đây, ít nhiều có hơi thương cảm.

“Khi ở Vân Nam, anh lần đầu tiên nhìn thấy Nam Phương có thể cười rạng rỡ như thế, cười ngọt như vậy.
Từ bức ảnh nó gửi về, nó càng thêm thích Vân Nam.
Cho nên anh đã từ bỏ suy nghĩ đón nó trở về, anh cảm thấy mọi thứ có lẽ sẽ bởi vì sự phân tách như này mà khiến bọn anh sống đều tốt.”

“Nhưng điều anh không ngờ là Nam Phương đã xảy ra chuyện.
Lúc đó anh thật sự tưởng nó chết rồi.
Anh thậm chí có hơi hối hận rồi, anh không nên để nó sống ở một nơi không có sự bảo vệ của nhà họ Diệp.
5 năm trước anh luôn sống trong áy náy hổ thẹn, biết rõ Sở Anh Lạc mang thai con của nó, anh thật sự xem thành con của mình lại tiếp tục nuôi dưỡng.”

“Em biết.”

Thẩm Hạ Lan nắm tay của Diệp Ân Tuấn.

Cô có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng an ủi: “Có lẽ tất cả chuyện này đều là suy đoán của bản thân chúng ta, có lẽ không có liên quan tới Nam Phương.
Mặc kệ nói như nào, hai người đều là anh em ruột, nhiều năm như vậy rồi, tình cảm của hai người đều rất tốt.
Lúc em gặp nguy hiểm, lúc anh gặp khó khăn, Nam Phương không phải là người đầu tiên xuất hiện giúp đỡ chúng ta sao? Em không tin Nam Phương như thế sẽ là người muốn hại anh.
Có lẽ tất cả chuyện này đều chỉ vừa trùng hợp, có lẽ có manh mối gì khác mà chúng ta không ngờ tới.”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, biết rõ cô là đang an ủi anh, nhưng trong lòng vẫn là dễ chịu hơn nhiều.

“Phải, bây giờ bằng chứng gì cũng không có, chỉ là dựa vào suy đoán của chúng ta, không thể đổ oan cho Nam Phương như thế.
Anh cũng tin, anh em cùng một thai cùng một mẹ, nó sẽ không hạ độc thủ với anh.”

“Phải, chuyện này chúng ta từ từ điều tra, có lẽ những gì nhìn thấy bây giờ đều không phải là sự thật.
Ân Tuấn, em biết trong lòng anh khó chịu, nhưng nếu như anh thật sự không muốn điều tra, chúng ta cũng có thể bây giờ rời khỏi, như thế cái gì cũng mặc kệ rời khỏi nơi này.”

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đồ ngốc, chúng ta có thể đi, nhưng mẹ thì phải làm sao? Nhà họ Diệp phải làm sao? Bên này không có xử lý xong xuôi, chúng ta không thể yên tâm rời khỏi nơi này.
Huống chi, anh cũng rất muốn biết, người lần này bắt em rốt cuộc là ai? Lại có mục đích gì? Tại sao sau khi bắt được em lại để mặc em tự sinh tự diệt?”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui