Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Thanh nhìn thấy vẻ mặt mang theo ý cười của Thẩm Minh Triết, cả người hơi kích động, nhưng vẫn nhanh chóng kéo Thẩm Minh Triết đến cạnh mình, sau đó đưa đùi gà mình trộm được cho Thẩm Minh Triết.

“Đùi gà ở đâu thế?”

Thẩm Minh Triết thoáng kinh ngạc.

Đã đến đây được 4 hôm rồi, đừng nói là đùi gà, ngay cả thịt cũng khó mà ăn được.
Giờ bỗng nhiên thấy chiếc đùi gà này, Thẩm Minh Triết dù gì vẫn có chút nghi ngờ.

Diệp Thanh khoa tay múa chân nói cho cậu bé là Vương Quân đưa tới.

Tuy không biết Vương Quân là ai nhưng Thẩm Minh Triết nhớ người này.

Người có thể bị Diệp Ân Tuấn nhớ chắc chắn không tốt đẹp gì, mà thứ ông ta tặng cũng chẳng phải thứ tốt.

Tuy Thẩm Minh Triết đói bụng, giờ thấy đùi gà chỉ hận không thể trực tiếp nhét vào miệng nhưng cậu bé vẫn còn do dự.

“Cậu ăn chưa?”

“Tôi không thích ăn, cậu ăn đi.”

Diệp Thanh biểu đạt ý của mình nhưng rõ ràng miệng cô bé mấp máy, sau đó ánh mắt chuyển sang hướng khác.

Không phải cô bé không muốn ăn mà là cố ý để lại cho Thẩm Minh Triết?!

Đối với nhận thức này, trong lòng Thẩm Minh Triết tràn đầy cảm động.

Cậu bé dấu đùi gà đi, thấp giọng nói: “Tôi vẫn chưa đói, nếu cậu cũng không thích ăn vậy thì để ở đây đi, mai đói thì tính tiếp”

Diệp Thanh không ngờ rằng Thẩm Minh Triết lại không ăn nên hơi ngây người.

Thẩm Minh Triết không thể nói cho cô bé suy nghĩ của mình, nhưng lại thấp giọng nói: “Đây là đồ cậu để cho tôi, cậu không được ăn vụng đâu đấy”

“Không đâu, tôi đã nói là không thích ăn mà”

Dù Diệp Thanh có chút muốn ăn nhưng giờ thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy cũng không thể động vào cái đùi gà kia được, chỉ có thể ngửi mùi của chiếc đùi gà sau đó lôi kéo Thẩm Minh Triết nghỉ ngơi.

Một đêm không ngủ.

Hôm sau Thẩm Minh Triết dậy rất sớm.

Cậu bé nhìn ra bên ngoài, mặt trời vẫn chưa lên.

Lần đầu tiên cậu bé cảm thấy ở đây thời gian qua đi thật chậm.

Cuối cùng Diệp Thanh cũng dậy, thấy dáng vẻ đã tỉnh táo của Thẩm Minh Triết, có chút lo lắng hỏi: “Cậu cả đêm không ngủ à?”

“Ngủ rồi, nhưng dậy sớm.
Nói cho mọi người, hôm nay đừng để lộ bất kì sơ hở nào, nên làm gì thì làm đó, nhưng tôi đảm bảo hôm này chúng ta sẽ ra khỏi đây!”

Lời nói và ánh mắt kiên định của Thẩm Minh Triết khích lệ Diệp Thanh rất lớn.

€ô vội vàng gọi đám trẻ dậy, cũng nói ý kiến của Thẩm Minh Triết cho mọi người.

Thẩm Minh Triết nhìn ra ngoài, nét thành thục và chững chạc lúc này nhìn thế nào cũng không thấy giống một đứa trẻ.

Lúc tên canh gác tỉnh lại phát hiện đám trẻ hôm nay dậy rất sớm, không khỏi cao hứng nói: “Xem kìa, càng ngày càng tự giác đấy.
Như thế cũng không tệ, chúng mày ít bị đánh, bọn tao cũng bớt tức giận, càng tốt đúng không? Đi thôi, ra ăn sáng sau đó bắt đầu huấn luyện”

Tên gác ngáp một cái, cũng thả lỏng cảnh giác, cảm thấy đám nhóc như thế chắc là chịu khuất phục hết rồi, thậm chí hắn còn mượn một điếu thuốc của tên bên cạnh rồi châm lửa đốt.

“Mày nói xem sau này bớt lo hơn, chúng ta không cần khổ cực rồi”

“Còn phải đợi chúng nó có thành tích mới được.”

Một tên khác tán gẫu với hắn.

Thời điểm duy nhất mà đám trẻ có thể ngồi vào.

bàn ăn cơm chính là buổi sáng, tuy bữa sáng không có gì ngon, chỉ là cháo và quẩy, nhưng có thể ngồi ăn trong nhà ăn đã là đãi ngộ không tồi rồi.

Sáng sớm đám trẻ trong câu lạc bộ đến muộn, nhưng những đứa trẻ này dậy sớm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, người phụ trách còn phải chuẩn bị dụng cụ huấn luyện cho đám trẻ.

Thẩm Minh Triết và Diệp Thanh một mực nhìn nhau.

Nhân lúc không có ai, Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Hôm nay mặc kệ là lúc nào đi nữa nhất định phải bên cạnh tôi, biết chưa?”

Tuy Diệp Thanh không biết Thẩm Minh Triết muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu.

Hai người và những đứa trẻ khác sau khi ăn xong bữa sáng thì bắt đầu đem dụng cụ đến sân bãi khác.

Thẩm Minh Triết nhìn xung quanh, đặc biệt là hướng giám sát, cậu bé thấp giọng nói với Diệp Thanh: “Bên phải ba bước, che tôi hai giây là được”

Diệp Thanh rất căng thẳng, tuy không biết Thẩm Minh Triết muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời bước về bên phải ba bước che cho Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết nhanh chóng đặt máy phát sóng trên người mình xuống dụng cụ, sau đó giả bộ như không có chuyện gì tiếp tục đem dụng cụ đến vị trí đã chỉ định.

Chỉ có điều chỗ đã định có một ổ cắm.

Không ai chú ý đến, Thẩm Minh Triết lấy đầu cắm kết nói với máy phát sóng.

Đúng lúc này, di động của Tống Dật Hiên đột nhiên vang lên.

Anh ta khẽ nhíu mày.

Sớm như vậy ai lại gọi điện cho mình chứ?

Mấy ngày nay vì chuyện của Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng hơi mất mạc, Tống Dật Hiên lấy lí do ra nước ngoài xử lý công việc vài ngày, cuối cùng vẫn không yên tâm Thẩm Hạ Lan về Hải Thành.

Nhưng lúc thấy Thẩm Hạ Lan sau khi đến nhà họ Diệp mãi vẫn chưa ra, hơn nữa Diệp Ân Tuấn cũng không lộ diện, bình dấm chua của Tống Dật Hiên cũng vỡ rồi.

Vợ chồng son người ta ngọt ngào ân ái, sao anh ta lại muốn tự ngược quay về xem cơ chứ?

Tống Dật Hiên uống rượu cả một đêm, giờ còn hơi đau đầu, lúc nghe thấy tiếng điện thoại theo bản năng muốn tắt đi.

Nhưng kì lạ là mặc kệ anh ta tắt thế nào điện thoại vẫn cứ vang lên, giống như đang truyền tải một điều gì vậy.

“Mẹ nó, gặp quỷ à!”

Tống Dật Hiên cáu kỉnh xốc chăn lên ngồi dậy, định ném điện thoại đi nhưng thấy một bản đồ được tải lên từ điện thoại, bên trong ghi lại rất nhiều chỉ tiết.

Cuối cùng xuất hiện một dòng chữ: “Báo cảnh sát, cứu tôi! Câu lạc bộ bán súng! Thẩm Minh Triết!”

Tống Dật Hiên nhất thời nhíu mày.

Thẩm Minh Triết?

Lế nào Thẩm Minh Triết xảy ra chuyện rồi?

Anh vội vàng cầm điện thoại cá nhân lên định gọi cho Thẩm Hạ Lan, nhưng ấn được một nửa dãy số liền dừng lại.

Thẩm Minh Triết là một đứa trẻ không bình thường.

Nếu thực sự xảy ra chuyên vì sao không cầu cứu nhà họ Diệp? Cũng không cầu cứu Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan? Mà lại gửi tin đến điện thoại của anh ta?

Là vì Thẩm Minh Triết quen thao tác trên di động của anh ta ư? Hay là nói điện thoại của anh đã bị Thẩm Minh Triết gắn gì đó lên để anh ta có thể nhận được tin nhắn từ Thẩm Minh Triết trước tiên?

Tống Dật Hiên không biết, nhưng trong lòng lại không ngừng nghi hoặc.

Thẩm Minh Triết bên này nhìn thấy máy phát sóng gửi những thứ kia đi mới rút máy phát sóng ra, sau đó giả bộ như không có gì rồi lao động như mấy.

đứa trẻ khác.

Sau khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ lại bị dẫn đến sân huấn luyện để luyện nín thở.

Thừa dịp xuống nước, Thẩm Minh Triết trực tiếp ném máy phát sóng vào trong nước, Sản phẩm điện tử bị ngâm trong nước sẽ rất nhanh trở nên vô dụng.

Cậu bé không thể liều lĩnh, để người khác biết mình đã làm thứ này, càng không thể để người khác lục soát trên người cậu ra.
Giờ hi vọng duy nhất chính là Tống Dật Hiên.

Chỉ mong chú Tống óc lợn không đi cầu nhà họ Diệp giúp đỡ.

Vì tạm thời chế tạo, rất ít đồ vật có thể cất giữ, nếu không Thẩm Minh Triết chắc chản sẽ giải thích rõ sự tình cho Tống Dật Hiên biết, hiện tại cậu bé chỉ có thể nói chuyện quan trọng nhất.

Chỉ mong Tống Dật Hiên có thể hiểu được.

Thẩm Minh Triết không gửi đến di động của những người khác, chỉ nhớ Tống Dật Hiên cũng vì lần trước hợp tác với Tống Dật Hiên đã đưa ra chỉ thị của mình trong máy Tống Dật Hiên, nếu không cậu có khả năng sẽ gửi tin cho Diệp Ân Tuấn.

Có điều nếu Diệp Nam Phương thực sự nhằm vào cậu bé, phỏng chừng điện thoại của lão Diệp.

không biết có bị nghe trộm hay không.

Thẩm Minh Triết vì mải nghĩ ngợi, không cẩn thận bị sặc nước.

Nước chảy vào trong mũi, cay cay khó chịu, nhưng bản thân lại không ngẩng đầu lên được, bị người ta ấn vào trong nước.

Thẩm Minh Triết bắt đầu vùng vẫy.
truyện tiên hiệp hay

Cậu bé lại lần nữa cảm nhận được tử thần sắp đến.

Diệp Thanh phát hiện Thẩm Minh Triết khác thường, giấy dụa muốn cứu Thẩm Minh Triết nhưng bị người bên cạnh hung hăng gìm lại.

“Ngoan ngoãn chút! Còn 20 giây nữa mới được rai”

Diệp Thanh sốt ruột sắp khóc rồi.

Thẩm Minh Triết sặc ra bọt nước.

20 giây!

20 giây cậu bé có thể!

Cậu không thể xảy ra chuyện được, không được chết!

Không dẻ gì mới gửi được tin ra, cậu bé còn phải đưa Diệp Thanh ra nữa.

Nghĩ vậy, Thẩm Minh Triết liền vội vàng điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng nín thớ, có điều vì sặc nước nên không thành công lãm.

20 giây trôi qua trong nháy mát, nhưng đối với Thẩm Minh Triết hiện tại mà nói quả thực chính là một loại tra tấn Cậu bé cảm giác lâu như một thế kỉ, lâu đến mức cậu nghĩ mình thực sự không kiên trì nổi nữa, người canh giữ bỏng nhiên buông cậu ra Thẩm Minh Triết lập tức vùng ra, thở hổn hển.

Diệp Thanh rất lo lãng những không được đi lên, sốt ruột gân chết Thấm Minh Triết nhìn cô rồi lắc đầu, tỏ ý mình không sao cả Hiện tại cậu bé không biết Tống Dật Hiên lúc nào đến, liệu có đến giải cứu họ ra như những gì mình nghĩ không, tất cả những gì có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Sau khi Tống Dật Hiên nhìn điện thoại một phút, cháng có mối liên kết nào trong đó, Mặc kệ!

Vân cứ gọi cho Thẩm Hạ Lan trước rôi nói Anh ta lại cầm điện thoại cá nhân lên lần nữa, không biết thế nào, ma xui quỷ khiến lại gọi cho Tống Đình.

Đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Anh ta với Tống Đình là cừu địch không đội trời chung, sao có thế gọi điện thoại cho anh ta cơ chứ?

Mãi đến lúc Tổng Đình nhận điện thoại Tống Dật Hiên vân chưa nghĩ ra vấn đề.

“Chuyện gì?”

Tống Đình cũng ngoài ý muốn, không khỏi mở miệng.

Tống Dật Hiên ho khan một tiếng: “Hói cầu một chuyện”

“Nói đi”

“Minh Triết gửi cho tôi một tấm bản đồ, bảo tôi báo cảnh sát đi cứu cậu bé, nhưng sao thăng nhóc không gửi tin cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan? Lại cứ gửi cho tôi? Cậu biết nhà họ Diệp làm cái quỷ gì không?”

Lời Tống Dật Hiên vừa dứt, Tông Đình bắt đầu khẩn trương.

Vậy anh gọi cho bà chủ chưa?”

Cậu óc heo à? Nếu tôi gọi thì còn hỏi cậu à?”

Tống Dật Hiên cảm thấy mình nhầm rồi, tên Tống Đình óc heo này phỏng chừng còn chắng băng mình Bỏ đi bỏ đi, tôi tự mình giải quyết.
Sớm biết tên óc heo như cậu không băng tôi rồi.”

Nói xong liền định ngắt điện thoại, lại nghe thấy Tống Đình nói: “Nhà họ Diệp có người muốn hại Diệp.

tống và bà chủ, về việc cậu chủ Minh Triết có ở nhà hay không hiện tại tôi cũng không rõ.
Có điều nếu cậu ấy đã gửi tín hiệu cầu cứu cho anh, vậy chứng tỏ cậu chủ Minh Triết đang trong tình huống nguy hiếm.
Cậu ấy tín nhiệm anh, thấy anh là cơ hội duy nhất mới làm vậy.
Tống Dật Hiên, tôi mặc kệ anh có thái độ gì với nhà họ Diệp, tôi kính nhờ anh cứu cậu chủ Minh Triết.

Coi như là vì bà chủ cũng được: Tổng Dật Hiên nhíu mày.

Vì Thẩm Hạ Lan ư?

Đến cả Tổng Đình cũng biết dùng Thấm Hạ Lan để áp chế mình, nhưng tại sao Thấm Hạ Lan lại không nhìn ra được tình cảm của anh dành cho cô?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui