“Minh Triết Trái tim của Hoắc Chấn Đình muốn vỡ vụn ra rồi.
Anh ta nhanh chóng bế Thẩm Minh Triết lên, liên lạc với xe cứu thương xung quanh, đưa thẳng Thẩm Minh Triết đến bệnh viện quân khu.
Diệp Thanh dù cho có nói gì cũng không chịu rời đi.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy cô bé bảo vệ Thẩm Minh Triết như vậy thì cũng mặc kệ, có điều anh vẫn bảo người chuẩn bị cho cô bé một bộ quần áo sạch sẽ.
Thẩm Minh Triết nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Khi Tô Nam nhận được thông tin, sắc mặt anh †a vô cùng u ám.
“Ai đã làm thăng bé bị thương như thế này?”
Tô Nam ghét nhất là có người xuống tay với một đứa trẻ con.
Bởi vì một số chuyện trong quá khứ mà anh ta với Bạch Tử Đồng muốn có con vô cùng khó khăn.
Bạch Tử Đồng thích trẻ con hơn bất cứ ai, thế nhưng làm sao cũng không thể thụ thai được.
Bây giờ thấy con trai của Diệp Ân Tuấn bị người †a làm hại đến thế này, có thể tưởng tượng ra được sự.
tức giận của Tô Nam.
Hoäc Chấn Đình không có thời gian nói rõ lý do mọi chuyện với anh ta.
“Mau xem tình hình cậu bé trước đã, những cái khác một lát rồi hãy nói”
Tống Dật Hiên cũng cùng chạy đến ở phía sau.
Thẩm Minh Tiết nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.
Bạch Tử Đồng nghe nói Thẩm Minh Triết bị thương cũng vội vàng chạy đến.
Một lúc sau, bà cụ Diệp cũng biết chuyện.
Bà ta nghe đã tìm thấy Thẩm Minh Triết, ấy vậy mà sau đó Thẩm Minh Triết lại bị thương nặng như thế, bà cụ vội vàng chạy qua bên cậu bé.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Dật Hiên nhìn bà cụ Diệp, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Minh Triết nhà bà gặp phải nguy hiểm và đau khổ, thế mà lại cầu cứu tôi.
Bà Diệp, nhà họ Diệp của bà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bà cụ Diệp hơi sững sờ, trong lòng không khỏi có chút ngờ vực.
Thẩm Minh Triết không cầu cứu Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn, mà lại cầu cứu Tống Dật Hiên? Vì sao lại vậy?
Không phải nói Thẩm Minh Triết bị kẻ buôn người lừa gạt bắt bán rồi sao?
Diệp Ân Tuấn luôn lần theo manh mối này, hơn nữa hai người Thẩm Hạ Lan với Thẩm Nghê Nghê đang ở nhà cũ nhà họ Diệp, chỉ cần Thẩm Minh Triết muốn cầu cứu thì bất luận là báo tin tức với ai cũng đều có thể, nhưng vì sao lại cố ý vứt bỏ người nhà họ Diệp mà đi tìm Tống Dật Hiên cầu cứu kì lạ vậy?
Bà cụ Diệp nghĩ mãi cũng không hiểu chuyện này, đột nhiên cảm thấy bản thân ở lại bệnh viện này dưỡng bệnh cũng có chút kì lạ.
Sức khỏe của bà ta có thể đã về nhà dưỡng bệnh từ lâu, vậy tại sao Bạch Tử Đồng lại luôn muốn giữ bà ta ở lại đây? Hay đây là ý của Thẩm Hạ Lan?
Não của bà cụ Diệp xoay nhanh.
Thẩm Hạ Lan đang đề phòng ai?
Người có thể khiến Thẩm Minh Triết không yên tâm người nhà họ Diệp là ai?
Trong lòng bà cụ Diệp vốn dĩ đã có đáp án, nhưng bà ta không muốn tin điều đó mà thôi.
“Không sao cả, Diệp Ân Tuấn-ba của Thẩm Minh Triết nghe tin cậu bé bị bọn buôn người lừa bán, sau đó nó tìm ra một đường dây rồi theo dõi, mấy ngày này không ở nhà.
Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan thì không quá tốt, có thể là Minh Triết vì không muốn khiến Hạ Lan lo lắng, vì thế mới làm phiền cậu Tống đây, lần này thật sự cảm ơn cậu”
Chuyện của Thẩm Hạ Lan lần trước là do Tống Dật Hiên cứu, bây giờ Tống Minh Triết vẫn là do Tống Dật Hiên cứu.
Bà cụ Diệp cảm thấy mình nợ ơn Tống Dật Hiên càng ngày càng nhiều, sau này có thể trả hết sao?
Cũng không biết đứa con trai ngốc đó của nhà mình có chút khủng hoảng nhận thức hay không?
May mắn thay Thẩm Hạ Lan có tình cảm sâu đậm với Diệp Ân Tuấn, lỡ như có chút không vừa ý hoặc là dao động, thì cũng không chừng bị Tống Dật Hiên trước mắt đào góc tường rồi.
Trong lòng bà cụ Diệp thầm thở dài, nhưng trên mặt không hề lộ ra cảm xúc gì.
Tống Dật Hiên biết câu trả lời này thật sự không thể nghe vào tai được, nhưng bà cụ Diệp không muốn nói thì anh cũng không hỏi.
“Bà Diệp, lần này Minh Triết chịu quá nhiều thiệt thòi rồi”
Tống Dật Hiên kể tất cả chuyện anh ta nhìn thấy cho bà cụ Diệp nghe, bà ta sau khi nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót.
“Vậy bọn người đó là ai? Vì sao lại đáng ghét như vậy?”
“Vẫn còn chưa rõ, đã dẫn bọn họ về đồn cảnh sát rồi, sẽ xét rõ! Đám người này thế mà lại dám ngang ngược làm ra những chuyện không có tính người như thế này, thật không bằng cầm thú! Minh Triết nói lưỡi của đám trẻ kia bị đứt lìa, lúc đó tôi thật sự rất sợ hãi, sợ Minh Triết cũng sẽ bị ra tay tàn độc như thế, nhưng thật may mắn thăng bé không sao”
Hai tay của Hoắc Chấn Đình siết chặt vào nhau, hận không thể ném bọn người đó vào chảo dầu.
Bà cụ Diệp đột nhiên chú ý đến Diệp Thanh ở bên cạnh “Đứa trẻ này là…”
Hoäc Chấn Đình liếc nhìn cô bé một cái rồi nói: “Minh Triết nói cô bé này tên là Diệp Thanh, từ khi Minh Triết vào đó thì chính cô bé đã chăm sóc và bảo vệ cho Minh Triết, Minh Triết nhờ tôi chăm sóc cho cô bé”
“Diệp Thanh?”
Lời nói của bà cụ Diệp khiến Diệp Thanh có chút sợ hãi và nhút nhát.
Từ trước đến giờ cô bé chưa từng gặp qua những người này, cô đối với bọn họ rất là xa lạ, thậm chí tự nhiên còn có chút né tránh.
Nhưng những người này lại là người nhà của Minh Triết.
Diệp Thanh vội vàng gật đầu.
“Đứa trẻ ngoan, cháu có bị thương không?”
Bà cụ Diệp thấy cô bé với Thẩm Nghê Nghê trạc tuổi nhau, nhìn thấy những gì cô bé phải trải qua thì bà càng thương cảm hơn.
Bạch Tử Đồng ở bên trong nhìn thấy vết thương của Minh Triết thì vô cùng đau khổ, Tô Nam thấy cô ta như vậy thì liền đuổi ra ngoài.
Khi cô ta nghe tin còn có một đứa trẻ bị thương thì ngay lập tức chạy đến “Bị thương ở đâu? Đi với cô qua phòng thuốc để cô xem cho con được không?”
Sự xuất hiện của Bạch Tử Đồng khiến bà cụ Diệp có chút lo lắng.
“Tử Đồng, cháu trai nhà ta nó..”
“Không sao đâu ạ, chỉ là vừa đói vừa mệt, sức chịu đựng của cơ thể cũng đã đạt giới hạn, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, thắng bé ngất đi rồi, Tô Nam đang rửa vết thương cho thằng bé”
Lời nói của Bạch Tử Đồng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Diệp Thanh nghe thấy những lời này, muốn hỏi tiếp nhưng lại không có cách nào nói chuyện, lại cảm thấy lúng túng.
Trong số đám trẻ đó, ai cũng đều không biết nói chuyện, tự nhiên sẽ không có cảm giác tâm thường gì, nhưng mà bây giờ ra ngoài rồi, có thể đối diện với mọi người diễn đạt ý của mình một cách lưu loát, nhưng cô bé không thể.
Loại cảm giác hoàn toàn xa lạ với những người này khiến cô bé muốn chạy trốn.
Cô bé xoay người muốn rời đi, thế nhưng lại bị Bạch Tử Đồng nắm chặt lấy cánh tay.
“Con muốn đi đâu vậy? Trên người con còn có vết thương, hơn nữa cô nghe nói con là cô bé được Minh Triết đặc biệt dặn dò chăm sóc, tên là Diệp Thanh phải không? Đi, cô dẫn cháu đi bôi thuốc”
Ánh mắt của Bạch Tử Đồng vô cùng dịu dàng.
Diệp Thanh hơi ngây người ra, không ý thức mà cùng với cô đi vào.
Cô bé cũng không biết bản thân mình làm sao, chỉ là nhìn thấy Bạch Tử Đồng trước mắt giống như nhìn thấy mẹ của mình, mặc dù cô bé không nhớ rõ mẹ của mình trong như thế nào nữa.
Thế nhưng Bạch Tử Đồng cho cô bé cảm giác giống mẹ.
Cô bé ngoan ngoãn để Bạch Tử Đồng bế cô ngồi lên giường.
Bàn tay của Bạch Tử Đồng thật ấm áp.
Diệp Thanh ngẩn người ngây ngốc nhìn Bạch Tử Đồng, nhận ra Bạch Tử Đồng thật sự rất xinh đẹp, lại dịu dàng như vậy, trong phút chốc tự làm chính mình trở nên có chút xấu hổ.
Khi Bạch Tử Đồng lấy tay cởi quần áo của cô bé thì Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy thẹn thùng.
Cô bé kéo quần áo của mình lên, cảm thấy ở trước mặt Bạch Tử Đồng, bản thân tựa như bùn lầy, không có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của Bạch Tử Đồng.
Bạch Tử Đồng nhìn thấy cô bé như vậy thì không khỏi xót xa, cô ta nói: “Để cô xem cho con, nếu không xử lý vết thương thì sẽ bị nhiễm trùng đấy.
Bây giờ con đã được cứu ra ngoài rồi, con sẽ không còn là đứa trẻ bị người ta tùy ý đánh mắng nữa.
Cuộc sống sau này của con sẽ rất tươi sáng và tốt đẹp, bây giờ con còn nhỏ, con phải sống thật tốt.
Diệp Thanh nghe không hiểu ý trong lời nói của Bạch Tử Đồng, thế nhưng cô bé cũng buông tay ra.
Khi Bạch Tử Đồng nhìn thấy vết thương trên người của Diệp Thanh, vành mắt đột nhiên ẩm ướt.
“Đám người đó không có lương tâm, sao có thể đành lòng đối xử với đám trẻ các con như thế này?
Bọn họ đều không phải mẹ sinh giống nhau sao?”
Nước mắt của Bạch Tử Đồng rơi trên mu bàn tay của Diệp Thanh, điều này khiến cô bé vô cùng xúc động.
Ngoại trừ Minh Triết ra thì cô ấy là người đối tốt với cô bé.
Diệp Thanh đột nhiên vỗ vai Bạch Tử Đồng, dùng cử chỉ tay nói với Bạch Tử Đồng rằng cô bé không đau.
Nhìn thấy đứa trẻ này hiểu chuyện như thế, nhưng lại không còn quyền nói chuyện nữa, Bạch Tử Đồng trông đau khổ như một cái gì đó.
“Ngoan”
€ô ta xoa đầu Diệp Thanh, nước mắt lưng tròng, bôi thuốc lên vết thương cho Diệp Thanh, thậm chí còn tự lấy tiền của mình mua cho Diệp Thanh một bộ quần áo đẹp để mặc vào.
Thẩm Minh Triết được đẩy ra ngoài, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Diệp Thanh nhất định phải ở bên cạnh trông nom cậu bé, ai nói gì cũng đều vô dụng, trừ khi Thẩm Minh Triết tỉnh lại.
Nhìn thấy cô bé như vậy, bà cụ Diệp với những người khác cũng không nói gì.
Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên không biết bà cụ Diệp sẽ nói chuyện này cho Thẩm Hạ Lan với Diệ Ân Tuấn biết hay không, đành phải hỏi.
Bà cụ Diệp nhỏ giọng nói: “Vẫn là nên đợi Minh Triết tỉnh lại rồi hãy nói, hỏi thằng bé xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sức khỏe của Hạ Lan gần đây không được như trước bởi vì chuyện Minh Triết mất tích, nhờ viện trưởng Bạch mỗi ngày đi qua lo lắng từng li từng tí thì mới tốt hơn một chút.
Vẽ phía Ân Tuấn thì ở quá xa, tôi sẽ tìm người thông báo cho nó.
Còn phần Minh Triết thì tạm thời để thằng bé ở lại đây: Nghe nói sức khỏe của Thẩm Hạ Lan không tốt, Tống Dật Hiên ngay lập tức trở nên lo lắng.
“Tại sao lại không tốt? Không phải lần trước nói khỏe hơn rất nhiều rồi sao? Nhà họ Diệp mấy người sao lại có nhiều chuyện rắc rối vớ vẩn như thế? Không thể để Hạ Lan nghỉ ngơi thật tốt sao?”
Tống Dật Hiên nói những lời này thật sự không thích hợp, nhưng mà tính khí của Tống Dật Hiên như thế nào? Không cần biết người khác nói gì.
Câu hỏi dồn dập như vậy thực sự khiến cụ Diệp bối rối.
Quả thực, nhà họ Diệp thật sự đã khiến Thẩm Hạ Lan phải chịu quá nhiều đau khổ.
Khi Bạch Tử Đồng nghe bọn họ nói đến Thẩm Hạ Lan, cô ta thực sự rất muốn nói sức khỏe của Thẩm Hạ Lan là một quả bom không hẹn giờ, còn có chuyện quan trọng hơn mà cô ta chưa nói với họ, nhưng cô ta đã hứa với Thẩm hạ Lan không thể nói.
Nhìn thấy Tống Dật Hiên kích động như vậy, Bạch Tử Đồng lên tiếng: “Cậu Tống, chi bằng anh với cậu Hoắc đến đồn cảnh sát xem xem đám người đó có lai lịch như thế nào? Tại sao bọn chúng lại dám cả gan làm loạn như vậy? Tôi không tin một câu lạc bộ nhỏ.
như vậy không có người đứng sau ra lệnh mà dám ỷ thế làm bậy như thế”
Lời nói này chính là để nhắc nhở Tống Dật Hiên với Hoäc Chấn Đình.
“Cô nói đúng, một câu lạc bộ nhỏ lại có thể tàn ác không có tình người như vậy.
Nếu không có lời nói của người đứng sau, chắc chắn sẽ không xảy ra trường hợp này.
Tốt hơn là chúng ta nên nhanh chóng đi qua đó, tôi sợ nếu qua trễ thì đám người đó có thể…”
Tống Dật Hiên vẫn chưa nói xong, Hoặc Chấn Đình đã hiểu ra rồi.
Bây giờ tính mạng của Thẩm Hạ Lan không gặp nguy hiểm, bà cụ Diệp cũng ở đây, hơn nữa có Tô Nam sẽ bảo vệ sự an toàn của họ, vì vậy những gì bọn anh phải làm là tìm hiểu rõ thông tin chỉ tiết của câu lạc bộ.
Đúng lúc này, người nhà họ Hoäc chạy đến.
“Cậu Hoäc, chúng tôi bắt được một người trong.
đám người đó”
“Ai?”
“Vương Quân”
Khi người nhà họ Hoäc nói ra lời này, những người có mặt ở đây đều sững sờ, đặc biệt là bà cụ Diệp.
Vương Quân?
Bà ta biết rõ hơn ai hết việc Vương Quân bị Diệp Ân Tuấn bắt giao cho Diệp Nam Phương trông giữ.
Bây giờ ông ta xuất hiện trong câu lạc bộ, hơn nữa lại bị người ta bắt một lần nữa Điều này cho thấy điều gì?
Đôi mắt Tống Dật Hiên chợt nheo lại, Hoắc Chấn Đình cũng kinh ngạc nhìn bà cụ Diệp.
Chẳng lẽ đây là chuyện của nhà họ Diệp? Chẳng lẽ đây là chân tướng việc Thẩm Minh Triết không cầu cứu với nhà họ Diệp mà ngược lại nhờ Tống Dật Hiên giúp đỡ sao?
.