Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Minh Triết đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Chú Tô, con sai rồi, con thật sự sai rồi, con sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.
Chú giúp ba con với.

Ông ấy có thể thực sự gặp nguy hiểm”

Thẩm Minh Triết lập tức bật khóc.

Diệp Thanh hiếm khi nhìn thấy Thẩm Minh Triết khóc, lúc mới đến câu lạc bộ, Thẩm Minh Triết có khóc mấy lần nhưng đều nhẫn nhịn, bây giờ nhìn thấy Thẩm Minh Triết khóc sướt mướt như vậy, cô bé vội vàng lấy khăn giấy ra để lau nước mắt cho Thẩm Minh Triết.

Ngược lại với cô bé thì Thẩm Minh Triết không quan tâm chính mình ra sao, muốn đứng dậy cầu xin Tô Nam.

Nhìn thấy Thẩm Minh Triết như vậy, Bạch Tử Đồng không thể không trừng mắt nhìn Tô Nam, nói: “Thôi, được rồi, anh đừng làm cho thằng bé lo lắng nữa, anh cũng vậy, anh nói với Minh Triết chuyện này để làm gì? Người giỏi giang như cậu Diệp luôn biết biến nguy thành an”

“Anh phải dạy cho thằng bé một bài học, đừng hở một chút là bỏ nhà đi.
Một mình bỏ nhà đi thì thôi đi, bây giờ kéo theo cả gia đình con cũng gặp nguy hiểm, con đã bao giờ nghĩ đến hậu quả của hành vi này chưa? Ba của con bởi vì con mà bây giờ không rõ tung tích, mẹ của con nghe nói con bỏ nhà đi, bây giờ sức khỏe lại một lần nữa nguy cấp, mỗi ngày đều phải dựa vào việc truyền nước biển để duy trì trạng thái sinh lý bình thường.
Thẩm Minh Triết, con là một đứa trẻ, con có thể tùy hứng thích làm gì thì làm, nhưng mà hậu quả của việc tùy hứng thì bây giờ con biết chưa?”

Những lời nói của Tô Nam khiến Thẩm Minh Triết cảm thấy có lỗi vô cùng.

Cậu bé thực sự không ngờ đến những hậu quả này.

Nếu không phải bản thân tùy hứng, có lẽ cậu bé cũng đã không xảy ra chuyện như bây giờ.
Nếu không phải bản thân tùy hứng, ba và mẹ cũng sẽ không như vậy.

Thẩm Minh Triết cảm thấy vô cùng có lỗi, vô cùng hối hận.

Nhìn thấy Thẩm Minh Triết đau khổ như vậy, Bạch Tử Đồng có chút không đành lòng.

“Tô Nam, anh đủ rồi đấy”

“Thằng nhỏ là con trai, hơn nữa còn là con trai của Diệp Ân Tuấn! Thằng bé phải bắt đầu biết về những việc nó ph: m trong tương lai, biết những trách nhiệm mà nó phải gánh vác.”

“Nhưng mà bây giờ thăng bé vân chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi”

Bạch Tử Đồng cảm thấy Tô Nam quá nghiêm khắc với Thẩm Minh Triết rồi.

Tô Nam cười nói: “Đứa trẻ? Em đã bao giờ thấy một đứa trẻ bốn tuổi có thể truyền tin tức từ một câu lạc bộ bất khả xâm phạm như vậy chưa? Thăng bé đã được định sẵn là phi thường khi sinh ra rồi.
Được rồi, chú sẽ không nói chuyện này với con nữa.
Khi con quay về thì ba với mẹ con sẽ nói cho con nghe.
Có điều con cũng đừng quá lo lắng, tuy rằng ba con bây giờ không liên lạc được, nhưng có lẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Hai ngày này con cứ ở lại đây dưỡng thương thật tốt đi, về phần mẹ con thì chú sẽ thông báo cho bà ấy biết”

“Cháu muốn về nhà thăm mẹ”

Thẩm Minh Triết có chút không an tâm.

Nhưng Tô Nam lại thấp giọng nói: “Cháu không thể trở về.
Nghe lời chú, trước khi ba của cháu đến đón cháu về thì cháu phải ở lại nơi này, có chú và cô Bạch của cháu bảo vệ cho cháu.
Chỉ cần cháu khỏe mạnh, ba mẹ của cháu mới có thể yên lòng, biết không?”

“Nhưng mà Nghê Nghê thì phải làm sao bây giờ? Chú của cháu, ông ấy..”

Thẩm Minh Triết còn chưa nói xong đã bị Tô Nam vội vã ngắt lời.

“Nghê Nghê còn có Diệp Tranh mà, con cố gắng dưỡng thương thật tốt là được rồi, đừng để lúc quay về mẹ con nhìn thấy cả người đầy thương tích này của con, bà ấy sẽ đau lòng lắm đấy”

Lúc này Thẩm Minh Triết không nói nữa.

Cậu biết bởi vì lần tùy hứng này của mình đã hại nhiều người thảm lắm rồi, cho nên hiện tại Tô Nam bảo.

cậu bé ở chỗ này thì cậu bé cũng sẽ ngoan ngoãn mà ở lại.

Tô Nam với Bạch Tử Đồng dặn dò Thẩm Minh Triết một số chuyện nữa, sau đó liền anh ta cùng Bạch Tử Đồng đi ra ngoài.

Diệp Thanh nhanh chóng rót nước gì đó cho.

Thẩm Minh Triết, giống với lúc ở câu lạc bộ, chăm sóc Thẩm Minh Triết rất tận tình.

Thẩm Minh Triết cười nói: “Tớ đã nói sẽ dẫn cậu ra mà, tớ đã làm được rồi.
Chờ ba của tới quay về thì tớ sẽ bảo ông ấy giúp cậu tìm kiếm chị gái thất lạc, cậu yên tâm, có tớ ở đây, tớ sẽ không để cho cậu tủi thân đâu”

Con ngươi Diệp Thanh trong nháy mắt đã ươn ướt.

“Cảm ơn!”

Cô bé làm cử chỉ tay tỏ ý cảm ơn với Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết lại cười nói: “Không cần cảm ơn! Là do cậu đối tốt với tớ trước”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười, sau đó Thẩm Minh Triết nằm nghỉ ngơi.

Cậu bé quả thật là quá mệt rồi.

Về phía Diệp Ân Tuấn thì anh đã tới thành phố lân cận, nhưng lại mất dấu bọn buôn người.

“Cậu Diệp, tôi thấy hay là chúng ta sử dụng lực lượng Ám Dạ?”

Lời Dương Tân nói khiến Diệp Ân Tuấn khế gật đầu.

“Dùng đi, sau đó anh thừa dịp buổi tối chạy về nhà họ Diệp, bảo vệ cô chủ với mấy đứa nhỏ”

Diệp Ân Tuấn bình tĩnh dặn dò.

Dương Tân gật gật đầu nói: “Bên này một mình anh ứng phó có được không?”

“không thành vấn đề, so với Hạ Lan thì tôi vẫn còn có thể.
Tôi sợ Nam Phương sẽ ra tay với mấy người Hạ Lan”

Không biết vì cái gì, gần đây nỗi bất an trong lòng Diệp Ân Tuấn càng lúc càng lớn.

“Vâng”

Dương Tân sắp xếp người đi ra ngoài dò xét tin tức, còn mình sau khi cải trang xong liền ngồi tàu cao tốc trở về Hải Thành.

Lúc anh ta gặp được Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lo lắng vô cùng.

“Sao rồi? Ân Tuấn vẫn ổn chứ?”

“Cô chủ yên tâm đi, bây giờ cậu Diệp không sao, nhưng mà ở trên đường đi quả thật đã xảy ra một vài chuyện”

Dương Tân kể lại hết chuyện Diệp Ân Tuấn đã gặp phải ở trên đường cho Thẩm Hạ Lan nghe, tuy rằng không có nói rõ, nhưng cô biết chuyện Diệp Ân Tuấn đã trải qua cũng không có đơn giản như Dương Tân nói.

“Có tin tức của Minh Triết chưa?”

“Có tin tức rồi”

Lời nói của Dương Tân khiến cho Thẩm Hạ Lan ngay lập tức trở nên hồi hộp căng thẳng.

“Thăng bé thật sự bị bọn buôn người bắt đi sao?”

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Dương Tân.

Tay cô rất lạnh, rất buốt, nhưng lại làm cho Dương Tân không khỏi ngây người ra một lúc, sắc mặt có chút không được tự nhiên.

Anh ta muốn hất tay Thẩm Hạ Lan ra, nhưng lại không nỡ bỏ ra, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cậu Tô đã gửi tin đến cho cậu Diệp, nói là cậu chủ nhỏ Minh Triết vẫn luôn ở Hải Thành, ở trong câu lạc bộ kia.
Người bị bọn bắt cóc dẫn ra ngoài bán không phải là cậu chủ Minh Triết, đây cũng là chuyện cậu Diệp vừa mới biết.
Cậu Tô nói chính cậu chủ nhỏ Minh Triết tự mình gửi tin cầu cứu cho Tống Dật Hiên, cậu Hoắc với cậu Tống dẫn theo người đến đánh sập câu lạc bộ kia, cứu cậu chủ Minh Triết ra, nhưng mà cậu chủ Minh Triết bị thương một chút, hiện tại được đưa đến bệnh viện quân khu, đã có cậu Tô bảo vệ, cô cứ yên tâm: Dương Tân nhanh chóng nói ra tất cả, lại cảm thấy tim đập nhanh, cở thể dường như cũng có chút không thoải mái cho lắm.

Thẩm Hạ Lan lại càng thêm căng thẳng.

“Minh Triết bị thương? Bị thương có nặng hay không? Bị thương ở đâu? Không được, tôi phải đi xem thẳng bé”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan thẳng tay xốc chăn lên, nhưng lại bởi vì cơ thể đang yếu mà lảo đảo một chút.

“Cô chủ!”

Dương Tân đỡ Thẩm Hạ Lan, lại bởi vì lần nữa tiếp xúc với cô mà mặt đỏ hơn ban nãy.

Thẩm Hạ Lan lại không chú ý tới điều này, sau khi Dương Tân đỡ mình thì cô đột nhiên bình tĩnh lại.

“Không! Tôi không thể đi! Nếu như tôi đi, Ân Tuấn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nếu như Diệp Nam Phương biết Minh Triết đã được tìm thấy rồi, như vậy.

Ân Tuấn có thể sẽ..”

Câu kế tiếp Thẩm Hạ Lan chưa nói, nhưng Dương Tân đã đoán được.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan suy nghĩ vì Diệp Ân Tuấn như thế, cảm xúc trong lòng Dương Tân không biết là gì nữa, có điều lại thấp giọng nói: “Cô chủ yên tâm đi, tôi đã cho người phong tỏa tin tức, chỉ nói bọn họ đánh sập câu lạc bộ, những đứa trẻ bên trong được đưa ra ngoài mà thôi, không có nói cậu chủ nhỏ Minh Triết cũng ở bên trong.
Huống hồ tôi nghe nói những đứa trẻ đó không có gì đáng ngại, chết cũng không ít, căn bản không biết cụ thể bên trong rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ.”

“Vậy là tốt rồi”

Thẩm Hạ Lan lại lần nữa trở về giường năm xuống.

Dương Tân thấy cơ thể của cô không khỏe lắm, nhỏ giọng nói: “Cô chủ, cậu Diệp bảo tôi tìm cơ hội dẫn theo cô cùng với cô chủ nhỏ Nghê Nghê rời khỏi nhà cũ.
Hiện tại Diệp Nam Phương còn chưa có phát hiện gì, nhưng mà chuyện câu lạc bộ nhất định sẽ khiến cho anh ta căng thẳng, đến lúc đó an toàn của cô với cô chủ nhỏ Nghê Nghê…”

Đang nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô, điều này có thể nói rõ là Diệp Nam Phương đã trở lại.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Dương Tân có chút sốt ruột nói: “Cô chủ, chỉ bằng bây giờ cô đi với tôi đi”

“Không còn kịp nữa rồi! Anh đi trước đi!”

Thẩm Hạ Lan vô cùng bình tĩnh.

Dương Tân lại lắc đầu nói: “Tôi không đi! Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ cô chủ với cô chủ nhỏ, tôi không thể đi”

“Anh không đi thì ở lại làm gì? Mặt chạm mặt với Diệp Nam Phương sao? Anh nghĩ đi, thân thủ của anh ta không kém hơn anh chút nào, hơn nữa ở bên này tôi còn có Nghê Nghê với Diệp Tranh, một mình tôi thì không nói, hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ anh bảo tôi bỏ lại hai đứa nhỏ đi theo anh rời khỏi nơi này? Dương Tân, anh nghe tôi nói, anh bây giờ lập tức rời khỏi nơi này đi.
Cho dù tôi với Nghê Nghê, Diệp Tranh có xảy ra chuyện gì, anh còn có thể ở bên ngoài giúp đỡ Ân Tuấn.
Diệp Nam Phương nếu thật sự nhắm vào Ân Tuấn thì bây giờ anh ta sẽ không làm gì tôi với Nghê Nghê đâu.
Hơn nữa bây giờ còn chưa tới lúc không nể mặt mà cấu xé nhau, cho nên chúng tôi rất có thể tạm thời sẽ an toàn.
Nếu như anh ở lại, vậy thì mọi chuyện sẽ khác”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Dương Tân mặc dù không muốn đi cũng không được.

“Cô chủ, tôi sẽ bảo vệ mọi người mà”

“Đi nhanh đi”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đuổi Dương Tân đi.

Bây giờ cô không biết phản ứng của Diệp Nam.

Phương sau khi biết chuyện câu lạc bộ bị đánh sập sẽ ra sao, nhưng mà cô tuyệt đối không thể nể nang mà lật mặt với anh ta trước, nói cách khác người nguy hiểm nhất chính là Diệp Ân Tuấn.

€ô với Nghê Nghê đều là con tin, đem ra uy hiếp Diệp Ân Tuấn mà nói bảo đảm là một sự uy hiếp đúng đắn.

Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, bây giờ Thẩm Minh Triết đã quay về, tâm nguyện lớn nhất của cô lúc này chính là hy vọng Diệp Ân Tuấn cũng có thể bình an trở về.

Cô nằm xuống, kéo chăn qua phủ lên người, giả bộ đang ngủ.

Diệp Nam Phương sau khi về tới nhà cũ, trước tiên là lên lầu hai, đi tới phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được Diệp Nam Phương tới gần, càng có thể cảm nhận được con ngươi sắc bén kia của Diệp Nam Phương đang nhìn chằm chằm chính mình.

Cô cố gắng để bản thân thở thật đều, hít thở không khác gì với lúc ngủ, tuy rằng tim đập có chút nhanh, nhưng cô vẫn có thể chịu được, đôi tay dưới chăn đã toát mồ hôi.

Diệp Ân Tuấn nhìn chăm chú vào Thẩm Hạ Lan thật lâu, phát hiện hô hấp của cô vẫn luôn duy trì một tần suất, lúc này mới xoay người rời đi.

Anh ta là người đa nghỉ, lúc sắp sửa đóng cửa rời khỏi phòng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Nam Phương bỗng nhiên quay đầu lại.

Đôi con người kia giống như có thể xuyên thấu qua tất cả nhìn vào Thẩm Hạ Lan.

Cũng may, Thẩm Hạ Lan không nhúc nhích gì cả, vẫn là dáng vẻ vừa rồi, thậm chí ngay cả hô hấp cũng vững vàng.

Diệp Nam Phương lúc này mới xoay người rời đi, thậm chí nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, giống như bản thân chưa từng tới nơi này vậy.

Sau khi anh ta rời đi Thẩm Hạ Lan mới thở thật mạnh một hơi nhẹ nhõm.

Nguy hiểm quá!

Vừa rồi chỉ cần bản thân cố kiềm không được thì sẽ bị bại lộ rồi.

Đến lúc đó cô cũng không biết mình cùng bọn nhỏ sẽ có kết cục gì, cũng không dám tưởng tượng.

Bây giờ cô chỉ có chút lo lắng.

Diệp Nam Phương vội vã trở về nhìn xem cô đã tỉnh lại hay chưa rốt cuộc là có ý đồ gì?

Anh ta có thể xuống tay với bọn nhỏ hay không?

Tưởng tượng đến điều này, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cảm giác hoảng loạn bất an vây lấy cô, khiến cô đứng ngồi không yên.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui