Cục Cưng Có Chiêu


Xong rồi!

Suy nghĩ cuối cùng của Thẩm Hạ Lan dừng lại ở câu này, cả người không chịu được nữa ngã xuống.

Cô không biết mình sẽ thế nào, cũng không biết cô bé này sẽ ra sao, nhưng mọi thứ không còn trong sự khống chế của mình nữa.

Lúc Thẩm Hạ Lan ngã xuống thì bác sĩ đỡ được cô.

Người phụ nữ trước mặt này vô cùng hung dữ nhưng lại rất xinh đẹp.

Ánh mắt của bác sĩ nhìn Thẩm Hạ Lan một vòng, cuối cùng đặt Thẩm Hạ Lan lên một giường bệnh, còn mình tập trung chữa trị cho cô bé.

Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc khá sâu.

Trong giấc mơ có rất nhiều người đang đuổi theo cô, mà cô không biết chạy trốn đi đâu, chỉ có thể thấy Diệp Ân Tuấn chờ cô cách đó không xa.

Khi cô muốn tới gần thì Diệp Ân Tuấn lại lui về phía sau.

“Ân Tuấn, đừng đi!”

Thẩm Hạ Lan gọi anh, nước mắt đầy khuôn mặt, thậm chí cô nhanh chân đuổi theo nhưng vẫn cách xa Diệp Ân Tuấn.

“Rốt cuộc anh đi đâu? Anh mau trở lại đi!”

Thẩm Hạ Lan đau khổ gào lên.

Rõ ràng chỉ cách nhau mấy chục mét nhưng vì sao cảm giác xa xôi giống như muôn sông nghìn núi, không thể nào chạm đến không thể gặp được vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan đau khổ ngồi xổm xuống khóc thút thít.

Một đôi chân thon dài lọt vào tầm mắt của cô.

“Tại sao cô khóc? Không phải anh nói không được khóc sao? Khóc thì không xinh đẹp nữa.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Diệp Ân Tuấn đứng ở trước mặt mình, hơn nữa đưa tay ra với cô.

“Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên tủi thân.

Cô đột nhiên nhào vào lòng Diệp Ân Tuấn.

Trong lòng anh vẫn ấm áp, rắn chắc như vậy làm cho cô có cảm thấy an toàn, thậm chí có chút lưu luyến không thôi.

“Cô gái ngốc.”

Diệp Ân Tuấn dịu dàng xoa đầu cô, nụ cười đầy cưng chiều.

Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp, thoải mái như vậy.

Đột nhiên “Phập” một tiếng, dao bén đâm vào da thịt và sự đau đớn mãnh liệt truyền tới, làm cho Thẩm Hạ Lan khó tin buông Diệp Ân Tuấn ra.

Máu đỏ tươi chảy theo lồng ngực của cô.
Mà người đâm cô lại là Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt cưng chiều.

“Ân Tuấn, anh…”

Thẩm Hạ Lan che ngực lại, đau đến mức không thở nổi, nhưng ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dần không có độ ấm.

“Không, anh không phải là Ân Tuấn, anh là ai?”

Thẩm Hạ Lan muốn nắm lấy tay của Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc anh lại biến mất ở trước mặt mình.

“Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn.”

Thẩm Hạ Lan đau khổ thét chói tai, cả người nhảy dựng lên.

“Cô tỉnh rồi sao?”

Giọng nói xa lạ vang lên làm cho Thẩm Hạ Lan bản năng nhìn thoáng qua.

Lúc cô nhìn thấy người xa lạ trước mắt thì đầu óc dừng hoạt động trong thời gian ngắn.

“Cô không quen biết tôi?”

Bác sĩ buồn cười nhìn cô nói: “Lúc trước cô còn hung dữ kề dao lên cổ tôi nói tôi cứu cô bé, sao cô mới ngủ một giấc đã quên sạch mọi chuyện?”

Thẩm Hạ Lan nghe cô ta nói vậy thì mới bừng tỉnh.

“Cô bé đâu? Cô bé thế nào rồi?”

Cô nói xong thì vén chăn muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy choáng váng, cả người ngã xuống giường bệnh.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ của cô, thấp giọng nói: “Hiện tại cô đừng quá kích động, cơ thể của cô chịu quá tải.
Tôi không biết rốt cuộc sức khỏe của cô thế nào, nhưng cô đã hôn mê ba ngày.”

“Ba ngày? Cô nói tôi ngủ ba ngày? Sao có thể được?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình chỉ ngủ một chút, mơ một cơn ác mộng mà thôi.

Ác mộng?

Đúng vậy!

Chắc chắn là ác mộng!

Vì sao cô lại mơ giấc mơ như thế?

Diệp Ân Tuấn tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó với cô đúng không?

Nhưng giấc mơ vô cùng rõ ràng làm cho Thẩm Hạ Lan nhớ đến thì vẫn cảm thấy tan nát cõi lòng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

Chẳng lẽ đây là điềm báo sao?

Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng giống như có người khoét lỗ trái tim cô vậy, máu chảy đầm đìa, đau đớn không chịu được.

Bác sĩ thấy Thẩm Hạ Lan đau lòng giống như đi vào cõi thần tiên thì không khỏi ho khan một tiếng nói: “Cô không sao chứ?”

“Vẫn tốt.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

Hiện tại không phải là lúc cô đau lòng, càng không phải lúc cô suy nghĩ lung tung, nếu cô đã đến chỗ này thì cho dù núi đao biển lửa, cô cũng sẽ xông vào một lần.

Cho dù Diệp Ân Tuấn đánh mất lí trí gì đó giống như trong giấc mơ, cô cũng nhất định phải mang anh về nhà.

Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy thì nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Bác sĩ thấy cô khống chế cảm xúc của mình trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì không khỏi nhìn Thẩm Hạ Lan thêm mấy lần.

“Cô không phải người ở đây, vậy cô đến đây làm gì?”

Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ trước mắt.

Cô ta xấp xỉ tuổi của mình, thậm chí còn có chút lớn tuổi.
Dấu vết năm tháng để lại rất sâu trên mặt cô ta.

Có lẽ cô ta cũng từng là người xinh đẹp, nhưng hiện tại trên mặt bác sĩ đầy nếp nhăn, sắc mặt vàng như nến, Thẩm Hạ Lan không nhìn ra được sức sống năng động phấn chấn trên người cô ta.

“Lý do tôi đến đây tạm thời không thể nói cho cô biết, hiện tại cô chỉ muốn biết cô bé kia thế nào rồi?”

“Cô bé không sao, cô yên tâm đi.
Cô bé cũng mạng lớn, nếu chậm trễ thêm mấy phút nữa thì thật sự đi gặp Diêm Vương rồi.
Tôi có thể chữa khỏi vết thương của cô bé, nhưng tôi không chữa được miệng và lưỡi của cô bé.
Tôi đã xem qua co người cắt mất lưỡi bé đi.
Ai lại tàn nhẫn như thế?”

Bác sĩ nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn tìm được đáp án từ trên mặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, lúc tôi nhìn thấy cô bé thì có người vớt cô bé từ dưới sông lên bờ.”

“Cô rất lương thiện.
Xã hội ngày này không còn nhiều người như cô.
Chẳng lẽ cô không sợ cô bé ăn vạ mình sao? Hoặc là nói cô cứu cô bé lên có mục đích khác?”

Ánh mắt sắc bén của bác sĩ nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, sắc bén giống như tia X quang.

Thẩm Hạ Lan cũng không trốn tránh, cười nhạt nói: “Tôi thật sự có mục đích của mình.
Bọn buôn người bán cô bé đến đây, mà chồng tôi muốn tìm kiếm cô bé nên đến đây.
Nhưng sau khi anh ấy đến đây lại mất tích, cũng không liên lạc được.
Cho nên tôi mới muốn đến đây xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc tôi phát hiện cô bé này đang hấp hối, tôi muốn lấy được tin tức về chồng mình từ trong miệng cô bé.”

Thẩm Hạ Lan cũng không giấu giếm bác sĩ.

Cô nhìn ra được bác sĩ cũng không phải là người xấu.

Một người tốt hay xấu thì hai mắt có thể nhìn ra được.
Mặc dù bác sĩ có chút lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của cô ta vô cùng trong suốt, là người tốt.

Bác sĩ hơi sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: “Cô bé cần mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, mà cô mới phiền phức nhất.
Cô có biết tình hình sức khỏe của mình không?”

“Tôi biết.”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây trôi làm cho bác sĩ khẽ nhíu mày.

“Cô biết? Cô biết mà còn tùy hứng chạy đến chỗ này sao? Cô còn biết uống thuốc tăng cường thể lực? Cô có biết cô đang giảm bớt thời gian sống của mình hay không? Nếu trước kia cô còn có thể sống được nửa năm, vậy thì hiện tại tôi có thể nói cho cô biết có lẽ cô chỉ còn lại ba tháng.”

“Không sao cả, chỉ cần có thể tìm được anh ấy, biết được anh ấy khỏe mạnh, cho dù tôi chỉ còn sống được một ngày cũng không hối hận.”

Thẩm Hạ Lan nói làm cho sắc mặt của bác sĩ thay đổi.

“Ngu ngốc.
Một người phụ nữ cố chấp giao mọi thứ cho tình yêu, đúng là đồ ngốc.
Cô có thể ham muốn tiền bạc của một người đàn ông, cũng có thể ham muốn quyền thế của người đó, nhưng đừng ham muốn tình yêu của một người đàn ông.
Lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông đều là thuốc độc.
Cô có ngốc hay không vậy? Sức khỏe là của cô.
Hôm nay cô không quan tâm tất cả vì một người đàn ông như thế, chờ một ngày cô nằm liệt trên giường, cô mới thấy được người đàn ông này có liếc mắt cô một cái hay không?”

Bác sĩ nói có chút tức giận.

Thẩm Hạ Lan nhìn ra được bác sĩ này đã chịu tổn thương từ đàn ông qua giọng điệu và vẻ mặt của cô ta, nhưng nếu lúc này cô tiếp tục tranh luận với cô ta cũng không có ích gì, huống chi hiện tại cơ thể của cô vô cùng yếu ớt, vốn không phải là đối thủ của bác sĩ, thậm chí bác sĩ dùng một ngón tay đã có thể đẩy ngã cô xuống giường bệnh.

Bác sĩ thấy Thẩm Hạ Lan không nói lời nào thì khẽ nhíu mày.

“Sao vậy? Cô cảm thấy tôi nói không đúng?”

“Không có.
Cách nhìn của mỗi người khác nhau mà thôi.”

Thẩm Hạ Lan không tranh luận, cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói.

Cơ thể thật sự xong rồi.

Hiện tại đừng nói là xuống giường, cô không có một chút sức lực nào, đầu vô cùng choáng váng, thậm chí từng cơn buồn nôn ập tới.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của Thẩm Hạ Lan thì cười nói: “Tuy rằng ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng chắc chắn đang nói tôi là người điên đúng không? Có lẽ là vậy.
Hiện tại cô không thể đi đâu cả, nên dưỡng bệnh ở đây đi.
Mặc dù nói bệnh của cô hơi khó giải quyết, nhưng tôi có thể bảo đảm chỉ cần cô nghe lời, cô có thể sống lâu.
Còn cô bé kia thì trước mắt vẫn chưa tỉnh lại, khi nào cô bé tỉnh lại thì tôi sẽ nói cho cô biết.
Cô cứ nghỉ ngơi đi.”

Bác sĩ nói xong thì muốn rời đi.

“Chờ một chút!”

Thẩm Hạ Lan vội vàng gọi cô ta lại.

“Bác sĩ, tôi biết lúc tôi vào đây có chút không lễ phép với cô, tôi cũng biết hiện tại cách làm của cô muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự không cần nghỉ ngơi.
Đồ đạc của tôi đâu? Mong cô trả đồ lại cho tôi.
Tôi phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, tìm kiếm tung tích của chồng tôi.”

Thẩm Hạ Lan phát hiện không thấy túi xách của mình.

Bệnh viện này chỉ có một mình bác sĩ, có lẽ ngoại trừ cô ta cũng không có ai lấy đi.

Bác sĩ lại lạnh lùng nói: “Cô muốn tiếp tục dùng thuốc tăng cường thể lực rồi đi cứu chồng mình sao?”

“Phải!”

Thẩm Hạ Lan cũng không giấu giếm, cô phát hiện ở trước mặt người phụ nữ này không có gì là bí mật.

Mặc dù hai mắt cô ta trong suốt, nhưng dường như nhìn thấu mọi chuyện.

Bác sĩ lạnh lùng nói: “Nếu cô không vào bệnh viện của tôi, không ép tôi cứu người thì hiện tại cô sống hay chết cũng không liên quan đến tôi.
Nhưng hiện tại cô vào bệnh viện của tôi, thậm chí ép tôi cứu người, vậy thì trước khi bệnh của cô tốt hơn thì không được đi đâu cả.
Hơn nữa tôi đã ném thuốc kia của cô rồi.
Thứ đồ chơi hại người như thế thì giữ lại cũng sẽ gây họa.”

“Cô nói cái gì? Sao cô lại có thể làm như vậy?”

Thẩm Hạ Lan lập tức kích động.

Đó là thứ duy nhất cô dựa vào để đi tìm Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn.
Hiện tại bác sĩ này lại ném đi?

Vậy làm sao cô đi tìm Diệp Ân Tuấn được? Làm sao cô đi tìm Tống Dật Hiên? Chẳng lẽ cô thật sự ngây người ở trong bệnh viện và vùng núi hoang vu này cả đời sao?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui