Cục Cưng Có Chiêu


“Khôn gia, ông có ý gì?”

Diệp Ân Tuấn sắc mặt có chút phát rét.
Khôn gia nhìn Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Cậu Diệp thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý tôi?” Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

Từ khi anh ra đời đến nay, chưa từng vì ai mà quỳ gối, hôm nay Khôn gia lại ở trước mặt anh đưa ra yêu cầu này, hiển nhiên là muốn hạ thấp nhuệ khí của anh.

“Sao thế? Cậu Diệp không vui?”

Khôn gia bày ra dáng vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Diệp Ân Tuấn trong lòng vừa bực bội vừa hoảng sợ, nếu như là trước kia, chỉ hận không thể tiến lên đánh cho ông ta một trận, nhưng nay Thẩm Hạ Lan đang bị đe doạ đến tính mạng, anh cái gì cũng không thể làm.

So với tính mạng của Thẩm Hạ Lan thì tôn nghiêm và nhuệ khí của anh có là cái gì.

Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Khôn gia một cái, sau đó chậm rãi quỳ xuống.

Khôn gia cũng không ngờ được Diệp Ân Tuấn vì một người phụ nữ mà có thể bỏ xuống tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của bản thân, điều này khiến ông ta không khỏi sửng sốt.

“Diệp Ân Tuấn, vì một người đàn bà có đáng không? Nhìn cậu bây giờ xem, nơi nào còn dáng vẻ của vua Hải Thành nữa?”

Nghe Khôn gia nói vậy, Diệp Ân Tuấn bình thản nói: “Bây giờ tôi không phải là vua Hải Thành nữa, tôi chỉ là một người chồng, một người đàn ông bình thường, một người nóng lòng muốn cứu VỢ của mình.
Vì vậy nếu ông đã hài lòng, xin hãy đưa những loại dược liệu cần thiết cho tôi.”

Diệp Ân Tuấn biết mình không nhiều thời gian nữa.

Diêm Vương Sống nói đúng, anh có thể phái người đi đến chợ đen mua những thứ này, nhưng những thứ quý giá này rất khó tìm, muốn mua đủ, ít nhất cũng phải ngày mai, mà bây giờ thứ anh cần nhất chính là thời gian.

Ở chỗ Khôn gia cái gì cũng có, anh mất đi chút mặt mũi, chút tôn nghiêm thì đã làm sao? Mất đi niềm kiêu hãnh thì đã làm sao?

Chỉ cần có thể cứu Thẩm Hạ Lan, muốn cái mạng này anh cũng cho.

Khôn gia nhìn Diệp Ân Tuấn, như thể khó tin rằng người trước mình là Diệp Ân Tuấn, người từng hô mưa gọi gió ở Hải Thành.

“Một người đàn ông có thể hy sinh tất cả vì một người đàn bà, vậy thì Diệp Ân Tuấn, thứ tôi muốn có anh có định cho tôi không?”

Người Diệp Ân Tuấn cứng đờ.

“Quyền sở hữu mỏ dầu ở Ả Rập của nhà họ Diệp, tôi sẽ cho ông, chỉ cần ông đưa tôi những dược liệu mà tôi cần”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi lạnh.

Nhờ mỏ dầu mà nhà họ Diệp có thể hô mưa gọi gió ở Hải Thành, trở thành ông vua thương mại lớn nhất về mặt tài nguyên khoáng sản.

Ai cũng biết tài sản của nhà họ Diệp là do đời trước truyền lại, chỉ có bà Diệp và ông Diệp đã qua đời mới biết, trước khi truyền đến tay Diệp Ân Tuấn, vì hỗ trợ cho nghiên cứu khoa học quốc gia, mà nhà họ Diệp đã quyên rất nhiều tiền.
Khi Diệp Ân Tuấn tiếp quản, nhà họ Diệp đã không còn được như xưa.
Là Diệp Ân Tuấn đã đến Ả Rập mua vài mảnh đất, mà dưới những mảnh đất kia có nguồn tài nguyên dầu mỏ dồi dào, điều này khiến cho khối tài sản của nhà họ Diệp đổ về nhà nước.

Sau khi Diệp Ân Tuấn tiếp quản nhà họ Diệp, anh tận dụng tài nguyên và các mối quan hệ, mua rất nhiều quặng mỏ, từng bước trở thành người giàu ở Ả Rập với nhiều mỏ dầu tự nhân nhất.

Nếu dựa vào thu nhập của những quặng mỏ này mang lại, coi như tới ba trăm năm sau, nhà họ Diệp vẫn có thể trụ vững.

Mà chuyện này chỉ có Diệp Ân Tuấn, bà Diệp và ông Diệp đã qua đời biết, sau đó lúc Diệp Nam Phương xảy ra chuyện, bà cụ Diệp nói chuyện này cho Diệp Nam Phương.
Khi đó Diệp Nam Phương cũng hiểu Diệp Ân Tuấn, chủ động buông tha quyền thừa kế của nhà họ Diệp, chuyển đến Vân Nam, thành người của Ám Dạ.

Chuyện này được coi là bí mật của nhà họ Diệp, ngay cả Thẩm Hạ Lan gả vào đây đã tám năm cũng không biết rốt cuộc nhà họ Diệp có bao nhiêu tài sản.

Vì vậy, khi Khôn gia muốn hỏi tin tức về những quặng dầu mỏ kia, Diệp Ân Tuấn đã vô cùng giật mình.
Anh cho là Diệp Nam Phương đã nói cho Khôn gia.
Nhưng có thật thể không? Ban đầu anh ta từ bỏ quyền thừa kế, sao nay còn làm vậy?

Nếu như anh ta muốn tài sản, anh sẽ cho anh ta không phải sao? Dẫu sao hai người cũng là cặp song sinh cùng mẹ.

Nhưng tại sao Diệp Nam Phương không nói rõ cho anh? Thay vào đó, lại để người ngoài giành quyền kinh doanh quặng mỏ? Nhưng nếu không phải Diệp Nam Phương nói cho Khôn gia, thì sao Khôn Gia sẽ tới đây? Chẳng lẽ đây không phải tính toán của Diệp Nam Phương? Đây mới là điều khiến tâm Diệp Ân Tuấn nguội lạnh.

Gia đấu thì có thể, nhưng lại mướn người ngoài tới phá huỷ nhà họ Diệp, đây không phải việc mà người nhà họ Diệp nên làm, cũng không phải việc mà Diệp Nam Phương nên làm.

Hôm nay vì cứu Thẩm Hạ Lan, anh không để ý nhiều như vậy.
Anh tin tưởng, bà cụ Diệp sẽ không vì những quặng mỏ kia mà từ bỏ Thẩm Hạ Lan.
Khôn gia nghe Diệp Ân Tuấn nói những lời này mà mày không hề nhíu, không kiềm chế được mà tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, quả nhiên cậu Diệp là người có tiền, quặng dầu mỏ vượt ngoài tầm với của người bình thường như thế, thế mà cậu vì một người đàn bà nói cho là cho, chẳng lẽ cậu không sợ nhà họ Diệp sẽ sụp đổ?”

“Không có những quặng mỏ kia, nhà họ Diệp tất nhiên sẽ không mạnh bằng trước, nhưng tôi Diệp Ân Tuấn nếu có bản lĩnh làm nhà họ Diệp cải tử hoàn sinh một lần, tự nhiên có bản lĩnh làm nó cải tử hoàn sinh lần hai”

Sự tự tin của Diệp Ân Tuấn khiển Khôn gia nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Mặc dù anh đang quỳ, nhưng Khôn gia không hề cảm nhận được khí tức hèn mọn, thậm chí còn thấy có một cảm giác bị áp bách mãnh liệt, khiến ông ta cảm thấy ngột thở.

Người đàn ông này sinh ra đã là rồng giữa loài người, cho dù có quỳ, cũng tạo ra khí thế bức bách tấn công người khác.

Ông ta hơi khó chịu, ho khan một tiếng: “Điều kiện của cậu quả thật động lòng người, nhưng nhà họ Diệp còn có bí mật thứ hai, so sáng hai cái, chúng tôi càng thấy hứng thú với bí mật thứ hai hơn”

“Chúng tôi? Ngoài ông ra còn ai nhắm vào nhà họ Diệp nữa? Là Diệp Nam Phương? Hay sau lưng ông còn có người khác? Ông chẳng qua cũng chỉ là chân chạy vặt?”

Diệp Ân Tuấn tinh ý nhận ra sơ hở trong lời nói của Khôn gia, không kìm được hỏi ngược lại.
Sắc mặt Khôn gia hơi thay đổi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Cậu không cần biết”

“Buồn cười, ông muốn đồ của nhà họ Diệp chúng tôi, nhưng tôi lại không được hỏi, còn gì gọi là đạo lý nữa?”

“Hiện tại tôi có lợi thế hơn cậu, dĩ nhiên những lời tôi nói là đạo lý” Khôn gia vẫn cứng rắn, nhưng pha chút bối rối.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Bí mật của nhà họ Diệp chỉ có quặng mỏ”

“Lời này của cậu đem ra để lừa gạt người khác thì được, chứ làm sao lừa được tôi?”

Khôn gia đánh giá Diệp Ân Tuấn, rồi nói thẳng.

“Tôi không biết ông đang nói gì? Tổng Khinh Dao hao tổn hết tâm tư muốn gả con gái vào nhà họ Diệp, không phải vì tài sản của nhà tôi sao? Thím Trương không quan tâm đến việc kết hôn, thậm chí cả con trai cũng không cần, chẳng lẽ không phải vì quyền thừa kế của nhà họ Diệp sao? Cái gọi là tài không lọt phú, nếu đã bị các người biết bí mật gia sản của nhà họ Diệp, tôi cũng không thể chống cự được bao lâu, ngược lại còn những thứ này còn khiến cho những người bên cạnh gặp nguy hiểm, không bằng theo ý các người, cho các người, tôi chỉ cần cứu vợ mình”

Diệp Ân Tuấn nói ra từng câu từng chữ, thế nhưng Khôn gia lắc đầu.

“Không không không! Cậu Diệp, tài sản lớn nhất, bí mật lớn nhất của nhà họ Diệp không phải quặng mỏ kia.
Mặc dù điều kiện của cậu rất hấp dẫn, nhưng cậu cũng biết, thứ chúng tôi muốn là cậu.
Cậu mới là tài sản và bí mật lớn nhất của nhà họ Diệp.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi thay đổi, cười nói: “Tôi? Ý ông không phải là muốn tôi ở lại chứ? Cũng được, chỉ cần cứu được vợ tôi, để bọn họ bình an trở về Hải Thành, hơn nữa phải cam kết sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của họ, có lẽ tôi sẽ xem xét”

“Cậu Diệp, đừng nói đùa, cậu biết tôi đang nói gì mà” Khôn gia thấy Diệp Ân Tuấn dùng mọi cách để giải thích, chính là không chịu nói ra thứ mà ông ta muốn, không nhịn được mà trầm mặt xuống.
Diệp Ân Tuấn không sợ hãi gì cả, nói: “Ông rốt cuộc muốn cái gì?”

“Tôi đã nói rồi, tài sản lớn nhất của nhà họ Diệp là cậu Diệp.
Mấy năm trước, khi cậu Diệp vẫn còn trong quân đội, cậu đã thiết kế một chiếc xe hơi, ban đầu là thiết kế cho quân đội, nghe nói vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, hơn nữa tính năng vô cùng tốt.
Cậu là người thiết kế chiếc xe này, ban đầu quân đội không chấp nhận bản thiết kế của cậu, nhưng cam kết với cậu, sau này chỉ cần ai đó chấp nhận bản thiết kế để làm chiếc xe này, quân đội sẽ toàn lực giúp đỡ, thậm chí còn bật hết đèn xanh.
Có chuyện này không?”

Nghe được những lời của Khôn gia, sắc mặt Diệp Ân Tuấn hoàn toàn thay đổi.

“Ông muốn bản thiết kế của chiếc xe kia?”

“Đúng! Nếu có thể, tôi muốn hợp đồng uỷ quyền của cậu Diệp.
Nghe nói cậu đặt những thứ này ở chỗ sếp Hoàng.
Chỉ cần cậu nói ra tung tích sếp Hoàng, tôi sẽ đưa hết dược liệu cần thiết cho cậu”

Khôn gia nói thẳng ra mục đích của mình.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.
Bản thiết kế kia là dành riêng quân đội, ban đầu do tài chính trong nước eo hẹp, khoa học kỹ thuật không đạt được hiệu quả mà anh mong muốn, cho nên mới gặp trở ngại.
Chuyện này coi như là bí mật quốc gia.
Nhiều người cho rằng thứ anh đưa cho sếp Hoàng là bí mật thương mại, nhưng thực ra là bản thiết kế thuộc bí mật quốc gia.

Chuyện này trừ anh và quân khu ra thì không ai biết, cho dù là sếp Hoàng, cũng chỉ nghĩ đó là tài liệu quan trọng của công ty.
Thế mà Khôn gia lại biết.
Chẳng những biết mà thậm chí còn nói trắng ra thứ ông ta muốn.

Nhớ lại Thẩm Minh Triết nói Diệp Nam Phương cũng đi tìm sếp Hoàng, cũng muốn thứ này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi: “Ông và Diệp Nam Phương rốt cuộc có quan hệ gì?”.

“Cậu có thể về hỏi em trai cậu” Khôn gia chơi chiêu đưa đẩy rất thông minh.
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên thấy hơi rối.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên phải cứu, đó là người phụ nữ của anh! Nhưng bản thiết kế thì nhất định không thể cho, nó liên quan đến bí mật quốc gia.

“Sao thế? Chẳng phải cậu Diệp nói, vì vợ mình, có thể hy sinh tất cả sao? Tôi không muốn mấy quặng dầu mỏ của nhà họ Diệp, cũng không cần tài sản của nhà họ Diệp, tôi chỉ cần bản thiết kế và hợp đồng uỷ quyền trong tay cậu Diệp”

“Đã nhiều năm như vậy, tôi đã sớm quên ban đầu tôi thiết kế cái gì, hơn nữa hợp đồng uỷ quyền phải có con dấu của quân đội mới có hiệu lực.
Như Ông nói, hợp đồng ủy quyền đang ở chỗ sếp Hoàng, nhưng tôi cũng không biết sếp Hoàng đang ở đâu, cho nên dù tôi có muốn giúp ông, cũng làm không được” Diệp Ân Tuấn tỉnh táo đáp lại, làm như trong lòng thấy hơi áy náy.

Chuyện này đã bị người khác biết, như vậy sếp Hoàng đã không được an toàn.
Xem ra nếu như anh có cơ hội trở về, chuyện đầu tiên cần làm là bảo vệ sếp Hoàng không bị ai phát hiện.

Khôn gia nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, liền chau mày.

“Cậu Diệp, cậu không muốn cứu Vợ cậu nữa sao? Cậu phải biết, cô ấy không còn nhiều thời gian nữa” Khôn gia làm như lương thiện nhắc nhở, thực ra là đang bức bách Diệp Ân Tuấn thỏa hiệp.
Giữa lợi ích quốc gia và người phụ nữ mình yêu, Diệp Ân Tuấn nên chọn lựa thế nào?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui