CHƯƠNG 586: DIỆP NAM PHƯƠNG THẬT SỰ QUÁ GIAN TRÁ RỒI
Xe của Tống Đình cứ như vậy lướt qua xe của Diệp Nam Phương.
Sau khi Diệp Nam Phương chạy xe đến ngõ tắt nhỏ mới phát hiện đây là một cái ngõ cụt.
Bên ngoài đều là người của Diệp Ân Tuấn, anh ta thật sự không có cách nào rời khỏi.
Mày Diệp Nam Phương dính chặt lại.
Anh ta ôm Thẩm Hạ Lan, đi đến nhà dân cách đó không xa.
Diệp Ân Tuấn tuy rằng gióng trống khua chiêng tìm kiếm tung tích của anh ta và Thẩm Hạ Lan, nhưng tuyệt đối sẽ không minh mục trương đảm nói muốn tìm kiếm anh ta và vợ của anh, bằng không lời như vậy truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của Thẩm Hạ Lan, rất có thể có người khác sẽ cho rằng chú và chị dâu họ bỏ trốn với nhau.
Cho nên lúc này Diệp Nam Phương mới dám lộ diện.
Anh ta cho hộ gia đình kia một số tiền, thuê phòng này hai ngày.
Hộ dân kia thấy nhiều tiền như vậy chỉ cần hai ngày, không khỏi mừng rỡ, lập tức đáp ứng.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại phát hiện lại đổi chỗ rồi, cô có chút nghi hoặc nhìn chung quanh, đây là một căn nhà trệt, không gian đơn giản, nhưng cũng không mất đi sự ấm áp.
Cô không biết đây là nơi nào, chỉ nhìn thấy Diệp Nam Phương ngồi ở cách đó không xa hút thuốc.
Dáng vẻ anh ta hút thuốc cực kỳ giống Diệp Ân Tuấn.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu.
Mới rời đi mấy tiếng, sao cô cảm giác như cách mấy đời rồi?
Cũng không biết Diệp Ân Tuấn hiện tại thế nào.
“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì ăn gì đó đi, lát nữa chúng ta dễ chạy trốn.”
Diệp Nam Phương ném cho cô một cái bánh mì, còn nóng hổi, chắc là được bán quanh đây.
Thẩm Hạ Lan cầm bánh mì quan sát một chút, không nhìn ra sản xuất ở đâu, trong lúc nhất thời có chút buồn bực.
Diệp Nam Phương tỏ vẻ vô cùng nôn nóng.
Anh ta đứng lên, đi lại ở trong phòng.
Thẩm Hạ Lan thừa dịp anh ta không chú ý, xé một chút bánh mì, ném xuống dưới gầm giường.
Nếu cô đoán không sai, bên trong bánh mì này chắc là đã bị bỏ thêm gì đó, có thể làm cho cả người cô vô lực, thuốc làm cho cô ngủ say.
Thẩm Hạ Lan ăn xong không lâu thì thấy buồn ngủ.
Đợi sau khi Thẩm Hạ Lan gần như hoàn toàn ngủ say, lúc này Diệp Nam Phương mới đi vào nhìn nhìn cô.
Thẩm Hạ Lan ngừng thở, tận lực làm cho hô hấp của mình vững vàng, nhìn qua như là đang ngủ.
Diệp Nam Phương nhìn một lúc, lúc này mới đứng dậy, lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.
“Alo? Bây giờ tôi cần sự trợ giúp của ông.”
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Nam Phương gọi điện thoại cho ai, nhưng giờ khắc này, cô đang kích động.
Nếu có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được người sau lưng Diệp Nam Phương, có phải có thể trợ giúp cho Diệp Ân Tuấn một chút không?
Nghĩ như vậy, cô không khỏi dựng lên tai lên.
Có thể là nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan đang ngủ, Diệp Nam Phương cũng không tránh cô, vừa lúc anh ta muốn cầm gì đó, gọi điện thoại không tiện, mở luôn loa ngoài.
Giọng của đối phương có chút cơ giới hoá, ra vẻ là máy đổi giọng.
“Hiện tại Diệp Ân Tuấn tìm anh khắp nơi, anh còn dám tìm tôi?”
“Thế nào? Đã đến lúc này rồi, ông tính vứt bỏ tôi? Đừng quên, nếu tôi bị Diệp Ân Tuấn bắt được, cùng lắm thì bị anh ta nhốt lại, lại nói như thế nào tôi cũng là anh em ruột của anh ta, huống hồ còn có mẹ tôi giúp đỡ tôi, ông nghĩ rằng tôi sẽ có thương tổn gì? Đơn giản thì mất đi tự do, nhưng ăn uống không lo.
Còn ông? Nếu tôi bị bắt được, tôi không biết có thể khai ra ông hay không.
Diệp Ân Tuấn sẽ chẳng làm gì tôi, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không làm gì ông, ông nói xem?”
Lời nói của Diệp Nam Phương làm cho đối phương ngây ra một lúc, sau đó nói: “Anh đang ở đâu?”
“Ông không cần quan tâm tôi ở đâu, tôi chỉ cần ông chuẩn bị cho tôi một con thuyền, tôi muốn rời khỏi Hai Thành.”
Sau khi đối phương nghe thấy yêu cầu của Diệp Nam Phương nói: “Không thể.
Diệp Ân Tuấn đã phong tỏa cả mặt biển rồi.
Các lối rời khỏi Hải Thành đều bị anh ta thủ sẵn, tôi không có cách nào đưa anh ra ngoài.”
“Đừng náo loạn nữa, lúc trước thím Trương làm thế nào để đưa Thẩm Hạ Lan ra ngoài, ông nghĩ rằng tôi không biết? Đừng cho là khi đó tôi không trở về là có thể lừa tôi.
Ông đừng quên, thím Trương là mẹ ruột của tôi, bà ấy thương tôi nhất, còn có thể có chuyện gì không nói cho tôi biết sao? Mười một giờ đêm nay, tôi phải rời khỏi Hải Thành.
Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, chỉ cần chắc chắn đưa tôi đến chỗ Khôn gia thành phố A là được.”
Lời của Diệp Nam Phương làm cho Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Anh ta quả nhiên có liên hệ với Khôn gia.
Không chỉ như thế, anh ta còn liên hệ với thím Trương.
Như vậy Khôn gia kia có thể cũng là người của thím Trương hay không? Người dùng máy đổi giọng, không dám lộ diện này là ai?
Lúc trước khi cô, còn có Thẩm Minh Triết, lặng yên không một tiếng động bị người đưa ra khỏi Hải Thành, Diệp Ân Tuấn tìm kiếm phát điên, tìm cả Hải Thành cũng không tìm được người, hóa ra mấu chốt ở đây.
Người này nhất định là người rất hiểu rõ bọn họ, nếu không sao phải dùng máy biến đổi giọng nói chứ?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Bên người bọn họ rốt cuộc cất dấu cơ sở ngầm của bao nhiêu người? Mà Diệp Ân Tuấn từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, sẽ khổ sở thế nào.
Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, nghe được đối phương nói: “Anh ở một mình?”
“Hai người.”
“Còn có ai?”
“Việc này không phải việc ông nên hỏi.”
Ngữ khí Diệp Nam Phương không tốt lắm.
Đối phương cũng không nói nữa, sau khi trầm mặc vài giây nói: “Được, mười một giờ tối tôi đưa các anh ra ngoài, nhưng đây là lần cuối cùng.
Thím Trương lúc đó đã nói rồi, sẽ không dùng tôi nữa rồi, cũng cho tôi hoàn toàn tự do, các người không thể nuốt lời.”
“Biết rồi.
Sau khi chúng tôi đi lần này sẽ không dùng ồn nữa.
Tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.”
Diệp Nam Phương nói xong thì ngắt điện thoại.
Anh ta trầm tư nhìn không trung cách đó không xa.
Thẩm Hạ Lan hơi hơi mở mắt, trong nháy mắt đó, cô giống như nhìn thấy sự bi thương trong đáy mắt Diệp Nam Phương.
Anh ta buồn như vậy, bị thương như vậy.
Vì sao?
Vừa rồi anh ta nói tất cả chuyện cũng nên kết thúc rồi, là chuyện gì?
Thẩm Hạ Lan đầy bụng nghi vấn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thân thể hiện tại của cô còn chưa hồi phục, cũng không có bao nhiêu khí lực, nếu quyết định muốn thay Diệp Ân Tuấn xâm nhập hang hổ điều tra một phen, cô cũng chỉ có thể tương kế tựu kế.
Thẩm Hạ Lan lại nhắm hai mắt lại, lại nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Nam Phương.
Anh ta lấy thuốc lá ra, một lần đốt ba điếu, sau đó đặt ở trên cửa sổ, vái ba vái với cửa sổ, sau đó nói: “Người anh em, anh ở trên trời nhìn tôi, phù hộ tôi, nhất định nhất định phải giúp tôi thành công lần này.
Mặc kệ thế nào, chuyện này chung quy phải kết thúc.”
Người anh em?
Thẩm Hạ Lan lại mở mắt, nhìn phía sau lưng Diệp Nam Phương.
Anh ta nói Người anh em là ai?
Không phải là Sở Anh Lạc sao?
Anh ta không phải nói hết thảy đều là vì Sở Anh Lạc sao không? Không phải nói tất cả đều là bởi vì Diệp Ân Tuấn ưu tú hơn anh ta sao? Như thế nào lại xuất hiện một Người anh em khác?
Diệp Nam Phương giống như cảm giác được phía sau có người nhìn anh ta, anh ta đột nhiên quay đầu lại, trước đó Thẩm Hạ Lan mau chóng nhắm hai mắt lại, tim đập có chút nhanh hơn.
Ngoan ngoãn!
Quá nguy hiểm rồi!
Thiếu chút nữa đã bị Diệp Nam Phương phát hiện rồi.
Tay của Thẩm Hạ Lan không tự chủ được nắm chặt vào nhau.
Diệp Nam Phương nhíu nhíu đầu mày, từng bước đi về phía Thẩm Hạ Lan.
“Thẩm Hạ Lan, tôi biết cô đã tỉnh, cô nghe được cái gì rồi?”
Diệp Nam Phương lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Hạ Lan có tai như điếc, vẫn làm bộ như ngủ say như cũ, cô cố gắng làm cho tim cô đập bình thường trở lại, mặc dù có chút khó khăn, cũng may trải qua nhiều nguy hiểm như vậy rồi, cô cũng luyện được một sự dũng cảm và khí phách xử lí việc không sợ hãi.
Diệp Nam Phương thấy Thẩm Hạ Lan không có phản ứng, lại nói: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô đã tỉnh.
Nếu cô thật sự không nói chuyện, cô có tin tôi lột quần áo quần áo của cô ra không?”
Súc sinh!
Thẩm Hạ Lan mắng trong lòng, nhưng cũng bất chấp không động đậy.
Cô sợ.
Sợ chính mình thật sự đáp lại rồi, thật sự làm cho Diệp Nam Phương biết chính mình nghe trộm được nhiều như vậy, anh ta nói không chừng sẽ giết cô diệt khẩu.
Sau khi trải qua sinh tử, cô mới phát hiện, cô thật sự sợ chết.
Những ngày tươi đẹp của cô và Diệp Ân Tuấn còn chưa bắt đầu, con của cô cô còn chưa quan tâm cẩn thận, ba mẹ Thẩm còn chờ cô dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung, nhiều chuyện cô chưa làm như vậy, sao cô có thể chết được?
Thẩm Hạ Lan tận lực duy trì thần thái và biểu tình như vừa rồi, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Diệp Nam Phương đột nhiên nhích lại gần, mùi nước hoa cổ long kia thiếu chút nữa làm cho Thẩm Hạ Lan không chịu được.
Anh ta ghé vào nhìn mặt Thẩm Hạ Lan, nhìn chằm chằm, ánh mắt kia giống như là chủy thủ sắc bén đang lăng trì Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không dám động, lại càng không dám tùy ý biến đổi tần suất hô hấp.
Diệp Nam Phương mẫn cảm như vậy, nhỡ hiện tại cô lộ ra một chút sơ hở, hậu quả cô quả thực không dám tưởng tượng.
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan ước chừng hai phút, thấy Thẩm Hạ Lan vẫn như bình thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta đứng lên, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự là mình đa tâm rồi? Cũng đúng, trong bánh mì nhiều thuốc ngủ như vậy, cô ta có thể tỉnh lại mới là lạ.”
Nói xong, Diệp Nam Phương tự giễu lắc lắc đầu, lúc này mới xoay người sang chỗ khác.
Thẩm Hạ Lan vừa định thở ra một hơi, thì cảm giác được Diệp Nam Phương đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan.
Một hơi của cô còn chưa hít lên, thiếu chút nữa nghẹn chết cô, nhưng lúc này lại không thể tùy tiện nhúc nhích, lại không dám phát ra tiếng và động tác.
Diệp Nam Phương này thật sự quá gian trá rồi.
Thẩm Hạ Lan mắng trong lòng, cố gắng làm cho chính mình duy trì dáng vẻ vừa rồi.
Cô sắp không kiên trì được nữa rồi!
Diệp Nam Phương thấy Thẩm Hạ Lan vẫn như cũ, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, đi đến cửa sổ, cất ba điếu thuốc đi.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng thở nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi bởi vì kinh hách, trong họng có một hơi khí làm cô muốn ho khan.
Nhưng hiện tại cô không thể ho, chỉ có thể chịu đựng.
Thẩm Hạ Lan chịu đựng vô cùng vất vả.
Cũng may Diệp Nam Phương nhận được một cuộc điện thoại, anh ta nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, lúc này mới cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Anh ta vừa đi, Thẩm Hạ Lan vội vàng vươn tay bưng kín miệng mình, ho khan hai tiếng, lúc này mới cảm thấy được khí thuận một chút.
Cô nhìn Diệp Nam Phương bên ngoài, trong lòng thấy nan giải.
Cho dù cô biết tất cả, vậy cô làm thế nào để thông báo cho Diệp Ân Tuấn đây?
Nhìn nơi này, Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn có thể tìm tới đây hay không, nhưng tóm lại là có một tia hy vọng.
Cô vội vàng tìm được giấy bút, thừa dịp Diệp Nam Phương còn chưa trở về viết những gì cô nghe được lại.
Sau khi viết xong, Thẩm Hạ Lan lại gặp khó.
Trước không nói nơi này là đâu, có thể có người đi qua hay không, kể cả cô hiện tại viết xong, giấu tờ giấy này ở đâu đây?
Nếu đặt ở chỗ không ai chú ý, người bình thường không phát hiện được, vậy chẳng phải là cô phí công viết?
Nếu đặt ở chỗ dễ thấy, người khác có thể thấy, Diệp Nam Phương đương nhiên cũng có thể thấy, đến lúc đó tất cả cố gắng của cô chẳng phải là uổng phí sao?
Mày của Thẩm Hạ Lan nhăn chặt vào một chỗ.
Làm sao bây giờ đây?
.