Cục Cưng Có Chiêu



CHƯƠNG 587: THẬT KHÔNG CÓ KHIẾU LÀM GIÁN ĐIỆP

Ngay lúc Thẩm Hạ Lan khó khăn, cô nhìn thấy áo khoác của Diệp Nam Phương đặt ở trên ghế.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, con người cũng lười đi.
Thẩm Hạ Lan định dùng tờ 500 nghìn buộc tờ giấy này lại, nhưng quen dùng điện thoại chuyển khoản, trên người cô một tờ tiền lẻ cũng không có.
Huống hồ cô là bị bắt cóc ra ngoài, di động cũng không mang.

Hiện giờ nhìn thấy áo khoác của Diệp Nam Phương, Thẩm Hạ Lan cầu nguyện trong túi anh ta có thể có tiền.

Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn bên ngoài, Diệp Nam Phương còn đang nghe điện thoại, có lúc tức giận.

Cô nhẹ tay nhẹ chân bước xuống dưới, thân mình như mèo đi tới trước ghế dựa, đưa tay thò vào túi áo khoác của Diệp Nam Phương, lấy ví tiền của anh ta ra.

Cũng may ví tiền của Diệp Nam Phương có tiền mặt, còn không ít.

Xem ra Diệp Nam Phương vì không bại lộ chính mình, nghĩ cũng thật chu đáo.
Không dùng chuyển khoản, không dùng chi phiếu, Diệp Ân Tuấn sẽ không có cách nào lợi dụng khoa học kỹ thuật tìm được tung tích của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan lấy ra ba bốn tờ năm trăm nghìn.

Cô không dám lấy hơn, nhiều hơn sẽ bị Diệp Nam Phương hoài nghi.

Rút ra một tờ trong đó, Thẩm Hạ Lan buộc tờ giấy và năm tram nghìn vào nhau, sau đó ném xuống gầm giường.

Diệp Nam Phương căn bản không có tâm tư đi nhìn dưới gầm giường có cái gì, anh ta tựa hồ rất nôn nóng, cũng rất sốt ruột rời khỏi nơi này, cho nên Thẩm Hạ Lan đoán rằng, có lẽ anh ta sẽ không ở đây quá lâu.
Không phải mười một giờ đêm nay rời khỏi Hải Thành sao? Một khi đã như vậy, ngày mai nơi này nhất định sẽ có người quét dọn, đến lúc đó chỉ hướng về phía tờ tiền, đối phương phỏng chừng cũng sẽ nhặt lên xem.

Chỉ cần đối phương nhìn thấy là có thể liên hệ với Diệp Ân Tuấn, đến lúc đó Diệp Ân Tuấn cũng biết đi đâu tìm cô.

Thẩm Hạ Lan làm xong tất cả, nhanh chóng nằm lên giường, làm bộ như bộ dáng vừa rồi, nhắm mắt lại chợp mắt một chút.

Khi Diệp Nam Phương nói chuyện điện thoại xong đi vào, cố ý nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy cô vẫn ngủ say như khi anh ta đi ra ngoài, lúc này mới yên lòng.

Anh ta cũng không gọi đồ ăn ngoài, chính mình lấy bánh mì lên ăn.

Thật sự là làm khó anh ta, lại có thể sống kham khổ như vậy.

Thẩm Hạ Lan châm chọc khiêu khích anh ta trong lòng, nhưng không làm ra hành động gì.

Hai người bình an vô sự tới buổi tối, Thẩm Hạ Lan có chút kích động .

Lập tức sẽ nhìn thấy người kia, sẽ biết người giúp đỡ thím Trương, giúp đỡ Diệp Nam Phương rốt cuộc là ai rồi.

Diệp Nam Phương thu thập xong chính mình, nghĩ đến Thẩm Hạ Lan phỏng chừng cũng sắp tỉnh, anh ta đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, mở miệng cô ra, nhét hai ba viên thuốc ngủ vào miệng Thẩm Hạ Lan.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan tức giận mắng Diệp Nam Phương, cũng không dám có hành động gì, tùy ý Diệp Nam Phương nhét thuốc vào miệng mình.

Cô nhân cơ hội giấu thuốc xuống dưới lưỡi, cố gắng không cho nó tan, nhưng ánh mắt Diệp Nam Phương nhìn chằm chằm cô, cô chỉ có thể nuốt vào một ngụm nước miếng.

Thấy Thẩm Hạ Lan đã nuốt thuốc xuống, lúc này Diệp Nam Phương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi làm chuyện khác.

Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội nhổ thuốc ra, muốn nhổ ngụm nước miếng đã nuốt là không thể rồi, cô chỉ hy vọng chính mình có thể chống cự chút buồn ngủ này.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rốt cục tới mười một giờ tối.

Điện thoại Diệp Nam Phương đúng giờ vang lên, tai Thẩm Hạ Lan cũng dựng thẳng lên.

“Xe ở ngay bên ngoài, mang theo người của anh lên xe, người của anh tốt nhất cái gì cũng không biết, nếu không anh đừng trách tôi mặc kệ các người.”

Đối phương vẫn dùng máy biến đổi giọng nói như cũ.

Diệp Nam Phương thản nhiên nói: “Biết rồi, ông có cần khẩn trương như vậy không?”

“Cẩn thận là số một, không đến một năm nữa tôi về hưu rồi, tôi cũng không thể để những ngày tươi đẹp của tôi mất ở chỗ anh.”

“Ha ha, được, tùy ông.
Yên tâm đi, người của tôi đã bị tôi cho uống thuốc rồi, có thể ngủ thẳng đến sáng ngày mai.
Đến lúc đó mặc dù cô ta tỉnh lại, cũng không gặp được ông.”

Diệp Nam Phương nói xong, đối phương ngắt điện thoại.

Thẩm Hạ Lan cảm giác được Diệp Nam Phương lại gọi điện thoại.

“Ông lão, nửa tiếng sau mọi người có thể trở về, một lúc nữa chúng tôi đi rồi.
Tiền thuê tôi đưa ngài ngài cứ giữ lại, không cần trả lại cho tôi.
Phòng bị tôi làm lộn xộn, bẩn rồi, trở về thu dọn một chút, tiền còn thừa coi như là tôi bồi thường cho mọi người đi.
Nhớ kỹ, không cần nói cho bất cứ ai tôi đã tới đây, biết không?”

“Vâng vâng vâng, tôi biết rồi.”

Có lẽ là cảm thấy Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, Diệp Nam Phương căn bản không cố kỵ Thẩm Hạ Lan sẽ nghe được, anh ta mở loa ngoài vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy đây là phòng ở đi thuê, không khỏi có chút vui sướng.

Diệp Nam Phương này còn để người ta dọn dẹp nhà, đến lúc đó người nhà này khẳng định sẽ nhìn thấy đồ vật mình để lại.
Chỉ cần thấy được, bọn họ khẳng định sẽ thông báo cho Diệp Ân Tuấn.
Dù sao thế lực của Diệp Ân Tuấn ở Hải Thành rất lớn, nói cũng không dám trêu chọc.

Thẩm Hạ Lan mừng thầm trong lòng, thì cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, bị Diệp Nam Phương khiêng trên vai.

Mẹ trứng nó!

Thật sự là vác!

Vác cô giống như vác bao tải trên vai.

Đối với sự thô lỗ này, Thẩm Hạ Lan nói với chính mình, nhịn.

Bé không nhịn loạn mưu lớn, đợi đến lúc đó, xem cô thu thập Diệp Nam Phương thế nào.

Thẩm Hạ Lan bị Diệp Nam Phương lắc sắp nôn ra, nhưng vẫn phải chịu đựng, miễn cho bị Diệp Nam Phương biết chính mình vẫn còn tỉnh.

Cô chịu đựng thật vất vả.

Ngay khi Thẩm Hạ Lan sắp không nhịn được nữa, Diệp Nam Phương đã ra cửa, mở ra cửa xe cửa trước, ném cô vào.

Diệp Nam Phương thô lỗ như vậy, khi ném Thẩm Hạ Lan cũng không chú ý, đầu Thẩm Hạ Lan đụng vào nóc xe, đau đến mức nước mắt Thẩm Hạ Lan cũng sắp chảy ra, còn phải làm bộ nằm ngay đơ, cô quả thực thật sự sắp khóc rồi.

Hơn nữa giày vò như vậy, vết đao bị thương trên bụng cô đang đau.

Diệp Nam Phương nghe được “Phanh” một tiếng, theo bản năng nhìn thoáng qua, sau khi thấy đầu của Thẩm Hạ Lan bị đụng lộ ra khỏi túi, không khỏi nói: “Nha, thật ngượng ngùng, không nhìn thấy.”

Thẩm Hạ Lan trong lòng ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông anh ta, tuy rằng Diệp Ân Tuấn và anh ta cùng tổ tông, nhưng hiện tại cũng không quan tâm được nhiều.

Thật sự vô cùng đau!

Diệp Nam Phương đáng giận này không có lúc nào là không thử thăm dò cô đã tỉnh chưa.
Cảnh giác như vậy làm cho Thẩm Hạ Lan càng cẩn thận hơn.

Diệp Nam Phương thấy Thẩm Hạ Lan không tỏ vẻ gì, lúc này mới đóng cửa lên xe.

Anh ta ngồi ngay bên cạnh cô, Thẩm Hạ Lan thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của Diệp Nam Phương.

Cô ngừng thở, nghe được Diệp Nam Phương nói với lái xe: “Đi nơi nào không cần tôi nói chứ?”

“Đã biết.
Cậu hai.”

Đối phương trả lời một tiếng, sau đó khởi động xe.

Khi xe chuẩn bị lái, Thẩm Hạ Lan mới biết được chính mình cũng chỉ cách Diệp Ân Tuấn không đến năm trăm mét.

Này thật đúng là bóng tối dưới đèn.

Năm trăm thước bên ngoài nhà cũ nhà họ Diệp là một khu dân cư, Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không nghĩ đến, Diệp Nam Phương lại trốn ngay dưới mí mắt Diệp Ân Tuấn.

Mà cô và Diệp Ân Tuấn cách nhau không đến năm trăm mét, nhưng không có cơ hội gặp lại, càng không có cơ hội thông báo cho anh.

Lòng Thẩm Hạ Lan không biết tư vị gì.

Xe chạy rất nhanh.

Thẩm Hạ Lan không dám mở mắt, lại càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, cho nên cô căn bản không biết xe lái đi hướng nào.

Lúc mới bắt đầu, cô còn có thể thông qua xe rẽ hoặc đi qua ngã tư nhớ kỹ lộ tuyến, nhưng lâu dần, Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện, xe liên tục đi loanh quanh phạm vi mấy trăm mét.

Có lẽ đây là hành động phản trinh sát của đối phương.

Thẩm Hạ Lan có chút nổi giận .

Kẻ thù giảo hoạt như vậy, chính mình thật sự có thể đảm nhiệm sao?

Cô bị hôn mê, sau khi cô có ý thức thì xe đã đi ra khỏi phạm vi vừa rồi, đã không còn nhớ rõ lộ tuyến nữa.

Quả nhiên, cô không phải một người có khiếu làm gián điệp.

Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng.

Diệp Nam Phương vẫn nhắm mắt lại không nói lời nào.

Thẩm Hạ Lan đành phải tiếp tục giả bộ ngủ.

Sau khi xe đi ước chừng hơn một tiếng rốt cục dừng lại.

Thẩm Hạ Lan nghe được tiếng chó sủa, nghe được tiếng sóng biển cách đó không xa.

Đây là đến bờ biển rồi?

Không thể nào thật sự phải từ nơi này rời bến chứ?

Nhưng không phải nói trên biển đều bị Diệp Ân Tuấn phong tỏa sao? Như vậy đi ra ngoài như thế nào đây?

Thẩm Hạ Lan không biết, chỉ có thể yên lặng nhìn.

Sau khi xe dừng lại, Diệp Nam Phương nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, lúc này mới mở cửa xuống xe, rồi bế Thẩm Hạ Lan ra.

Ánh trăng chiếu xuống, chiếu lên mặt Thẩm Hạ Lan, cục u trên trán cô rất dễ nhìn thấy.

Diệp Nam Phương đột nhiên nở nụ cười một tiếng nói: “Thế này nếu như bị Diệp Ân Tuấn nhìn thấy, chắc sẽ đau lòng muốn chết, không biết có đánh gãy tay tôi không.
Cũng may anh ta không ở đây, cũng đáng đời cô, ai bảo cô ngủ?”

Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn mắng chửi người.

Là cô muốn ngủ sao?

Thẩm Hạ Lan tức giận cũng chỉ có thể tức giận trong lòng, ở mặt ngoài vẫn đang mê man.

Diệp Nam Phương nhìn nhìn cô, lúc này mới ôm cô đi ra ngoài.

Không khí bên ngoài có chút lạnh, Thẩm Hạ Lan không tự chủ được rùng mình một cái.

Lòng cô nhất thời không yên.

Diệp Nam Phương chắc sẽ không hoài nghi cái gì đâu nhỉ?

Hiển nhiên, Diệp Nam Phương cũng cảm nhận được Thẩm Hạ Lan run rẩy, anh ta nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Thật đúng là được chiều chuộng, từ trong xe đi ra, thay đổi nhiệt độ còn có thể làm cho cô đang ngủ say không tự chủ được sinh ra phản ứng, quả nhiên là nuông chiều từ bé mà ra.”

Sau khi anh ta hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý Thẩm Hạ Lan nữa, vẫn ôm cô đi về phía trước.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng buồn bực.

Bờ biển mười một giờ tối rốt cuộc lạnh đến thế nào, Diệp Nam Phương này là kẻ ngốc sao? Cô chỉ mặc áo ngủ thiếu nữ, sợ lạnh thì sao?

Quả nhiên anh ta không phải Diệp Ân Tuấn!

Nếu là Diệp Ân Tuấn, khẳng định hiện tại sẽ cởi áo khoác cho cô mặc.

Làm sao bây giờ? Cô lại nhớ Diệp Ân Tuấn rồi!

Lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu, thì cảm giác được bước chân của Diệp Nam Phương dừng lại, đối diện có tiếng nói của máy biến đổi giọng nói: “Cậu hai, đây là ca nô của tôi, hai người có thể ngồi ca nô này rời Hải Thành.”

“Mặt biển không phải bị giới nghiêm rồi sao? Đi ca nô của ông làm sao ra ngoài?”

Thắc mắc của Diệp Nam Phương cũng là thắc mắc của Thẩm Hạ Lan.

Đối phương nói: “Mặt biển bị giới nghiêm, nhưng đều là đội tuần tra của nhà họ Diệp, ca nô này của tôi là ca nô của đội tuần tra nhà họ Diệp, cho nên bọn họ là sẽ không chú ý.”

“A? Ông lại có ca nô của đội tuần tra nhà họ Diệp? Ông rốt cuộc là ai?”

Vấn đề của Diệp Nam Phương làm cho đối phương dừng một chút, sau đó nói: “Cậu hai, anh vẫn nên đừng hỏi, mời!”

Diệp Nam Phương cũng không nói gì nữa, ôm Thẩm Hạ Lan đi đến ca nô.
Ngay khi anh ta và người dùng máy đổi giọng kia lướt qua nhau, Diệp Nam Phương đột nhiên ra tay, xốc mũ và đồ che mặt của đối phương lên.

Dưới ánh trăng, Thẩm Hạ Lan rất nhanh mở mắt ra, chẳng qua khuôn mặt chiếu vào ánh mắt cô làm cô hơi sửng sốt.

“Là bà?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui