Cục Cưng Có Chiêu



CHƯƠNG 590: DIỆP ÂN TUẤN, CẬU THẬT TÀN NHẪN

Bà Diệp muốn tìm chết, đã được người cứu.

Khi hay tin, Tô Nam thở dài nói: “Bà chủ của các người vẫn có thể làm được thật.”

Tống Đình cười khổ, nhanh chóng đi thu xếp.

Sau khi Diệp Ân Tuấn được Tô Nam cứu tỉnh, anh lắc đầu để tỉnh táo và nói: “Tôi phải mau đến Thành phố ngầm.”

“Tốt nhất anh nên kiểm soát trạng thái tinh thần của mình, biết rõ bản thân đã bị thôi miên tổn thương đến thần kinh, lại bất cẩn như vậy, nổi nóng ảnh hưởng đến gan.”

Tô Nam vừa phối thuốc, vừa nói với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không thèm để ý đến, mặc áo khoác rồi nói: “Có anh, tôi tin anh có thể.”

“Tôi là người, không phải thần tiên, vợ chồng hai người có thể đừng xem vợ chồng chúng tôi quá thần kỳ nữa.”

“Dù sao bây giờ tôi không có thời gian phối hợp trị liệu với anh.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền bước ra ngoài.

“Đợi đã, đem theo số thuốc này, ngày uống ba lần, tạm thời có thể giảm cơn đau thần kinh.
Đã đau đến mức này rồi, Thẩm Hạ Lan không biết đúng không? Nếu anh muốn tôi nói cho cô ấy biết, anh phải nghe lời tôi.”

Diệp Ân Tuấn dừng lại một lát, vẫn mang theo thuốc của Tô Nam:

“Quản tốt cái miệng của anh.”

Tô Nam lại cười nói: “Yêu thương một người tự mình gánh chịu, thật đàn ông.
Nhưng tôi có thể phải báo cho anh một tin xấu, cụ bà nhà anh đang tìm dao găm, Tống Đình đã đi ngăn cản rồi.”

Diệp Ân Tuấn nghe nói vậy, chau mày:

“Chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Trước đó không lâu.”

“Biết rồi.”


“Không tính đi xem thử?”

Thấy Diệp Ân Tuấn không có ý định đi, Tô Nam không khỏi hỏi.

Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói: “Bà ấy sẽ không chết đâu, bà ấy chết rồi, tôi sẽ càng không buông tha cho Diệp Nam Phương.
Vì người đó, bà ấy sẽ không chết, làm như vậy chẳng qua là để ngăn cản tôi, không muốn tôi đến Thành phố ngầm mà thôi.”

“Anh lại nhìn ra được và hiểu rõ.
Chỉ là tôi rất tò mò, không phải cụ bà nhà anh rất thích Thẩm Hạ Lan sao? Lần này sao lại không quan tâm gì đến sống chết của Thẩm Hạ Lan? Lẽ nào con dâu và con trai ở bên nhau, thật sự không quan trọng sao? Nhưng cũng không đúng, nếu nói người đó thật sự là Nam Phương, bà ấy giúp đỡ và quý trọng thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng bà ấy biết người đó không phải, tại sao còn phải bảo vệ như vậy? Thậm chí không tiếc đối đầu với anh? Người đó và cụ bà nhà anh rốt cuộc có mối quan hệ gì?”

Những lời của Tô Nam khiến chân mày của Diệp Ân Tuấn nhíu sâu hơn:

“Tôi cũng muốn biết, bà ấy vẫn luôn bảo vệ người đó, người đầu tiên nói cho tôi biết tin Nam phương vẫn còn sống là bà ấy, nên tôi nghi ngờ rằng ngay từ đầu bà ấy đã biết người đó không phải là Nam Phương.
Nhưng nếu đã không phải, tại sao lại phải bảo vệ như vậy? Tại sao lại phải lừa gạt tôi như vậy? Tôi cũng từng hỏi bà ấy, nhưng bà ấy không trả lời.
Mặc kệ là lý do là gì, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại đến Hạ Lan.”

Diệp Ân Tuấn quay người lại nhìn Tô Nam và nói: “Mẹ tôi, phải giao lại cho anh rồi.
Tôi biết là anh sẽ chữa trị tốt cho bà ấy.
Bây giờ tôi cần phải lập tức đến Thành phố ngầm ngay, nếu không, tôi lo lắng Hạ Lan sẽ xảy ra chuyện.”

“Anh có từng suy nghĩ, lần trước anh đến Thành phố ngầm có thể thuận lợi đưa Thẩm Hạ Lan rời đi là vì anh đã đồng ý với bọn họ sẽ đưa cho bọn họ bản vẽ thiết kế.
Hiện tại anh đã làm xong bản vẽ thiết kế chưa? Nếu không mang theo thứ này, bọn họ chưa chắc đã để anh đưa Thẩm Hạ Lan đi, nhưng nếu mang theo bản vẽ thiết kế đến đó, các anh có chắc là có thể trở về được.
Tốt nhất là anh nên nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo.
Còn nữa, bệnh thần kinh của anh, gần đây có thể áp chế hay không tôi không dám bảo đảm và sẽ xảy ra những hậu quả gì nếu không áp chế được tôi cũng không rõ, tốt nhất là anh nên có sự chuẩn bị tâm lý.”

Tô Nam nhắc nhở trước mọi chuyện cho Diệp Ân Tuấn biết.

“Biết rồi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tống Đình.

“Sếp Diệp, anh không sao chứ?”

“Không sao, bà chủ thế nào?”

Diệp Ân Tuấn hỏi.

Tống Đình thở dài nói: “Không có gì đáng ngại, nói khó nghe là, bà chủ chỉ làm ra cho chúng ta xem.”

Diệp Ân Tuấn đã đoán trước được kết quả này.


Anh hạ thấp giọng, nói: “Cậu không cần phải đi cùng tôi, ở lại đây trông chừng kỹ bà chủ.
Quản gia đâu?”

“Trong phòng khách.”

“Tôi đi xem thử.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp đi đến phòng khách.

Quản gia nơm nớp lo sợ, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới, lộ vẻ co ro:

“Sếp Diệp, cậu cả, tôi chỉ là làm việc theo chỉ thị.
Là bà chủ sai tôi làm như vậy.”

Quản gia quả thực đã nhận chỉ thị của bà Diệp, bây giờ vì để bảo vệ tính mạng cũng chỉ có thể khai ra bà chủ.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Bà đã theo bà chủ nhiều năm rồi chứ gì?”

“Đúng vậy.
Từ năm hai mươi mấy tuổi tôi đã đi theo bà chủ, vẫn luôn phục dịch cho bà chủ, dù không có công lao cũng có khổ lao.
Cậu cả, tôi thật sự là nghe theo chỉ thị làm việc, hơn nữa đó còn là cậu hai, hai người là anh em, bà chủ cũng không mong hai người tay chân tương tàn, cho nên… ”

“Câm miệng!”

Trong chốc lát, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trầm xuống.

“Vâng vâng vâng, tôi im miệng, tôi im miệng.”

Quản gia vội vàng che miệng lại, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt uất ức.

Diệp Ân Tuấn nhìn bà ta và nói: “Mặc dù bà nhận chỉ thị làm việc, nhưng tôi cũng không thể làm gì mẹ tôi, đúng không? Nếu sự việc là bà đã làm và để vợ tôi đi, bà cũng đừng nói là mình vô tội.
Ngay khi bây giờ tâm trạng tôi còn đang tốt, nói cho tôi biết làm sao họ ra ngoài được? Họ từ nơi nào của Hải Thành thoát ra ngoài được?”

“Ca nô! Ca nô tuần tra trên biển của nhà họ Diệp!”

Lời nói của quản gia làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng trở nên khó coi hơn:


“Đi trong tối phải không? Tôi làm sao cũng không có thể nghi ngờ đến là người bên cạnh mình, phải không? Tốt, tốt thật!”

Diệp Ân Tuấn cười trong tức giận, cười vô cùng rạng rỡ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi đáng sợ.

Quản gia run rẩy nói: “Cậu cả, tôi đã nói hết ra cả rồi, xin cậu hãy tha cho tôi.”

“Được, người đâu!”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn vừa dứt, vệ sĩ liền từ bên ngoài bước vào.

“Sếp Diệp.”

“Trói quản gia vào ca nô, đi du thuyền.”

Vừa nói xong, quản gia liền trực tiếp ngồi bệt xuống nền:

“Cậu cả, cậu nói nhân lúc tâm trạng cậu tốt, tôi đều khai ra rồi, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Đúng vậy, tâm trạng tôi tốt mới đưa bà đi du thuyền, nếu không, tôi đã trực tiếp ghìm bà xuống biển rồi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong, vệ sĩ lập tức tiến lên.

Quản gia sợ hãi hét lên:

“Bà chủ, bà chủ cứu tôi!”

Bà Diệp đã mất đi tự do sau khi được Diệp Ân Tuấn cho người đưa từ bệnh trở về, lúc này nghe thấy tiếng gào thét của quản gia, cũng không quan tâm đến việc giả vờ tự sát, giả bộ yếu ớt mà đẩy người bên cạnh ra, mở cửa phòng ra và hét về phía Diệp Ân Tuấn: “Dừng tay! Diệp Ân Tuấn, bà ấy là người của ta! Con dám động đến người của ta?”

“Con đương nhiên không dám động đến mẹ, nhưng mẹ đã động đến người xung quanh con, người bên gối của con, mẹ kêu con phải làm sao? Dù sao con cũng phải tìm người trút giận.
Mẹ nói phải không?”

Diệp Ân Tuấn quay lại cười với bà Diệp, nhưng tàn nhẫn nói: “Trói quản gia lại đi ra biển.
Nếu đi một vòng trở về vẫn còn hơi thở thì tha cho bà ta.
Nếu trong lúc đi thì chết, đó chính là số phận bà ta như vậy.”

“Diệp Ân Tuấn, quản gia đã gần sáu mươi, cậu để bà ấy bơi sau ca nô, cơ thể bà ấy làm sao có thể chịu được sóng biển đánh vào? Đây không phải là muốn bà ấy chết sao?”

Bà Diệp run lên vì tức giận.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trầm xuống, nói: “Bà ta gần sáu mươi tuổi, không chịu nổi sóng biển đánh vào? Vợ tôi, Thẩm Hạ Lan, vừa phẫu thuật xong không lâu, cô ấy có thể chịu đựng được đường đi bôn ba sao? Mẹ lợi dụng tôi thương mẹ, lại giúp người đó bắt giữ vợ tôi, con dâu của mẹ mẹ không đau lòng, bây giờ động đến quản gia của mẹ, mẹ lại đau lòng rồi? Mẹ biết mùi vị đau lòng sao?”

Đôi mắt bà Diệp tối sầm lại, nước mắt lưng tròng:

“Mẹ không biết mùi vị đau lòng? Câu này của con, Diệp Ân Tuấn, mẹ nói cho con biết, trên đời này không có bất kỳ người nào có thể biết cái gì gọi là đau lòng hơn me? Mẹ biết con hận ta, cũng oán trách mẹ, thậm chí cho rằng mẹ không hợp tình người, có thể còn cho rằng tất cả những gì mẹ đối với Thẩm Hạ Lan đều là dối trá, bây giờ mới là thật, phải không? Mẹ nói cho con biết, có một số chyện sớm muộn con cũng sẽ biết!”

“Tôi muốn biết ngay bây giờ! Tôi muốn biết, tại sao mẹ thà rằng giúp cho người đó mà muốn làm người chống đối tôi? Tôi muốn biết, Thẩm Hạ Lan đã xúc phạm mẹ ra sao mà khiến mẹ đối xử với cô ấy như vậy? Tôi muốn biết, mẹ đưa Thẩm Hạ Lan ra ngoài, đưa đến Thành phố ngầm, cuối cùng là có ý muốn gì?”


Diệp Ân Tuấn liên tiếp hỏi một loạt câu hỏi mà bà Diệp có trăm miệng cũng không biện bạch được.

Bà cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, đôi mắt hiện lên vẻ tủi thân và khổ tâm.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng quay đầu lại.

Đã nhiều năm như vậy, anh chưa từng làm gì bà Diệp, giờ đây đối với bà Diệp như vậy, trong lòng anh cũng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Thẩm Hạ Lan, trong lòng anh càng khó chịu hơn.

“Tôi không tranh luận với mẹ những chuyện này nữa, nếu mẹ đã không muốn nói, vậy cũng không cần nói.
Mẹ cũng đã nói, có một số chuyện sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết, nhưng bây giờ cũng đừng ngăn cản những gì tôi làm và muốn làm.
Tôi không thể làm gì mẹ, nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho quản gia.”

Nói xong, anh gầm nhẹ với người bên cạnh:

“Còn đợi gì nữa? Lôi ra ngoài!”

“Cậu chủ tha mạng, bà chủ, cứu tôi với!”

Quản gia khóc thét đến khàn cả cổ họng.

Bà ta đi lần này, e rằng thập tử nhất sinh.

Tình cảm mấy chục năm giữa bà Diệp và quản gia, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, quả thật là đau đến tim gan.

“Diệp Ân Tuấn, con không thể!”

Bà giãy giụa muốn đi xuống ngăn cản, nhưng lòng ngực đột nhiên đau nhói, trực tiếp ngã xuống đất.

“Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn, bà ấy đã ở cạnh ta hơn ba mươi năm rồi.
Những ngày tháng cô đơn ở nước ngoài đều có bà ấy đi cùng ta.
Con không thể cướp bà ấy đi khỏi cạnh ta! Con không thể!?”

Bà cụ họ Diệp khóc lóc, nhưng Diệp Ân Tuấn phũ phàng nói: “Hạ Lan cũng đã ở bên tôi nhiều năm, vì tôi, vì nhà họ Diệp đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, những khổ cực đó lẽ ra vốn không thuộc về cô ấy.
Tôi không biết mẹ có liên quan đến chuyện tôi đi đến Thành phố ngầm và bị giam giữ không, nhưng bây giờ, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Hạ Lan nữa, mẹ cũng không thể.
Tôi là con trai mẹ, không thể làm gì mẹ, vậy để quản gia thay mẹ gánh chịu, như mẹ đã nói, bà ta đã ở cạnh mẹ hơn ba mươi năm.
Mẹ cũng không cần sợ bệnh tim phát tác, Tô Nam đang ở trong nhà của chúng ta, mẹ yên tâm, con trai sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để mẹ có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đạp vào người quản gia.

Quản gia gào khóc thảm thiết, nhưng bị người bịt miệng lôi ra ngoài.

“Diệp Ân Tuấn, con thật độc ác! Con đối xử với mẹ như vậy, con sẽ phải hối hận!”

Bà Diệp tức giận hét lên, trước mắt tối sầm và ngất đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận