Cục Cưng Có Chiêu





CHƯƠNG 601: ĐỂ EM CHỊU ẤM ỨC

“Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan và bà cụ Diệp chạy lên trước tiên, khoảnh khắc cửa phòng mở ra, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Diệp Tranh tránh thoát khỏi cái ôm ấp của Diệp Ân Tuấn, người đụng vào một bên giàn hoa.
Hoa trên giàn rơi xuống đất, vỡ thành hay nửa, còn Diệp Tranh thì co quắp ngồi trong góc tường, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào trong, giống như chim cút mất đi cảm giác an toàn.

Sống mũi Thẩm Hạ Lan đột nhiên cay cay.

“Tranh.”

Bà cụ Diệp thấy cảnh này cũng tan nát cõi lòng.

“Tranh, đến, đến chỗ bà nội này, bà nội thương Diệp Tranh nhất.”

Nhưng mặc kệ ai nói gì, Diệp Tranh đều không có phản ứng.

Cậu bé ngồi đó giống như pho tượng, không khóc, không cười cũng không làm ầm ĩ, an tĩnh làm cho lòng người ta phát đau.

Diệp Ân Tuấn đi tới trước, không để ý mãnh vỡ của chậu hoa, đi thẳng tới ngồi xuống trước mặt Diệp Tranh.

“Bác biết con khó chịu, con khó chịu thì cứ khóc đi, con còn là trẻ con, không gì là không thể cả.
Trên đất lạnh lắm, qua với bác được không?”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, nhưng đối với Diệp Tranh thì chỉ như gió thoảng qua tai, không nghe thấy gì cả.

Thẩm Hạ Lan không nhịn được tiến lên một bước đứng trước mặt Diệp Tranh.

“Tranh, mẹ đưa con về nghỉ được không? Sàn nhà lạnh lắm, không thì mẹ bảo Minh Triết về với con được không?”

Thẩm Hạ Lan làm bà cụ Diệp ngây ra một lúc.

“Đúng rồi, Minh Triết đâu? Minh Triết đi đâu rồi?”

Đám cấp dưới nói: “Cậu Minh Triết đến thành phố A, vẫn chưa có tin tức về.”


“Cái gì?”

Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức đập loạn.

Bọn họ ở thành phố A ầm ĩ như vậy, Minh Triết đều chưa từng xuất hiện, có phải nó gặp chuyện gì rồi không?

“Nó đi khi nào? Nhanh chóng liên hệ người đi tìm!”

“Vâng!”

Đám người cấp dưới rời đi, Thẩm Hạ Lan lại nhìn Diệp Tranh trước mặt, trong lòng lại khó chịu.

“Tranh, đến chỗ mẹ này có được không??

Diệp Tranh cực kỳ kháng cự.

Cậu đang bài xích mọi người, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.

Thẩm Hạ Lan tới gần mới nghe rõ.

Cậu bé nói: “Muốn ba, muốn ba của mình cơ!”

Nước mặt Thẩm Hạ Lan lại lần nữa chảy xuống.

Mỗi người làm việc đều có ngàn vạn lý do, nhưng duy chỉ có lý do tổn thương con trẻ là không thể tha thứ được.

Thẩm Hạ Lan không nhịn được lập tức tiến lên ôm lấy cậu bé, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, mẹ không bảo vệ tốt ba, là mẹ không tốt.
Con cho mẹ một cơ hội, để mẹ yêu thương con được không? Tranh ngoan, Tranh là cậu bé tốt nhất trên đời.
Chúng ta đi ngủ một giấc trước, sau đó mẹ sẽ đưa Tranh đi ăn đồ ngon, đi chơi được không?”

“Con muốn ba.”

Diệp Tranh lại lặp lại câu nói kia.

Bà cụ Diệp thấy cảnh này thì lòng đau như cắt.

“Tranh, là bà không tốt, bà xin lỗi con được không? Thật ra người kia không phải là…”

“Mẹ, đủ rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đi.”

Diệp Ân Tuấn vội vàng ngắt lời bà cụ Diệp.


Chuyện đã đến nước này, tổn thương cũng hình thành, nếu nói với Diệp Tranh người kia không phải là ba thằng bé, ba của nó đã chết từ năm năm trước, vậy chẳng phải lại tạo thành một tổn thương khác cho Diệp Tranh sao?

Bà cụ Diệp đột nhiên ngẩn người.

Bà phát hiện có lẽ mình già rồi, sao lại không nghĩ tới điểm này chứ?

Năm năm trước tự nhận là không gì không biết, chỉ vì lôi kéo Hoắc Chấn Thiên, bây giờ lôi kéo được Hoắc Chấn Thiên rồi, bọn họ đạt được cái gì?

Con chết rồi không về được, Phương Ngôn cũng chết, bây giờ ngay cả cháu trai mình cũng thành thế này.
Còn Hoắc Chấn Thiên cũng không biết sống hay chết, chuyện không có lời như vậy, lúc trước bà cụ bị quỷ ám thế nào mà nhất định cố chấp như thế?

Bà cụ Diệp đột nhiên như già đi chục tuổi.

Cả người bà run rẩy một chút, muốn bảo quản gia đỡ lấy mình mới phát hiện quản gia không có ở đây.

Đúng vậy, bà còn mất đi cả quản gia, thậm chí mất đi cả tình yêu thương của Diệp Ân Tuấn đối với mình.

Bà cụ Diệp khó chịu ôm lấy tim, từng bước quay người rời đi, bóng lưng cô đơn kia làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Diệp Tranh cũng không có phản ứng quá mạnh với tất cả mọi thứ chung quanh, cậu bé như tự giam mình trong một không gian, không để ý tới ai, không nói lời nào.

Thẩm Hạ Lan đau lòng không biết làm sao, bất lực nhìn Diệp Ân Tuấn.

“Làm sao bây giờ?”

“Trước cứ dẫn thằng bé đi nghỉ ngơi.”

Diệp Ân Tuấn cưỡng ép bế Diệp Tranh lên.

Lần này, Diệp Tranh không giãy dụa, mặc cho Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé lên giường, có điều cậu bé nhanh chóng cuộn người lại, tựa vào bên giường, nằm quay lưng về phía mọi người.

Giường lớn làm nổi lên dáng vẻ nhỏ yếu của cậu bé, cô độc, bất lực và yếu đuối.

Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên giường, dịu dàng nói: “Tranh, con ngủ một giấc đi, muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ đi làm cho con ăn được không? Chẳng phải con thích ăn đồ ăn của mẹ nhất sao?”

Diệp Tranh không có bất kỳ phản ứng gì.




“Cũng được, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, nhà chúng ta đều loạn cả lên rồi.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, một nhà chúng ta đều phải ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau.
Từ nay về sau Diệp Tranh chính là con của chúng ta, được không?”

Diệp Ân Tuấn dùng ánh mắt đè nén đau khổ nhìn Thẩm Hạ Lan.

Không có ai khó chịu hơn hẳn nhỉ?

Vừa mới biết được Diệp Nam Phương là giả mạo, còn em trai ruột của mình đã qua đời từ năm năm trước, vẫn chưa kịp thích ứng thì lại xảy ra chuyện của Diệp Tranh.

Diệp Tranh là đứa con Diệp Ân Tuấn yêu thương bốn năm, là đứa bé mà từ nhỏ anh coi là con ruột, bây giờ có thể nói Diệp Tranh đã níu chặt trái tim của Diệp Ân Tuấn, tùng xẻo nó.

“Vâng, nó vẫn luôn là con của chúng ta, sau này em sẽ càng thêm yêu thương nó hơn.”

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy sống mũi ê ẩm.

“Cảm ơn em, Hạ Lan, cảm ơn em.”

Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi.”

Lúc này anh yếu đuối làm cho người ta khổ sở theo.

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy anh, dịu dàng nói: “Sẽ qua thôi, tất cả sẽ qua cả thôi.
Hoắc Chấn Thiên làm sai em sẽ không bỏ qua cho hắn ta.”

“Anh cũng không, nhưng bây giờ chưa đến lúc truy cứu hắn, lòng anh như muốn nổ tung rồi, anh muốn giết người, anh muốn hét lên, anh muốn trút hết bực dọc trong lòng, nhưng đều không được.
Anh là trụ cột nhà họ Diệp, là ba của Diệp Tranh, anh phải chống đỡ.
Nhưng mà vợ ơi, anh sợ mình sắp không chịu được rồi.”

Diệp Ân Tuấn chưa từng nói những lời thế này với Thẩm Hạ Lan, bây giờ anh lại như trẻ nhỏ bày ra sự yếu đuối của mình trước mặt cô, thực sự làm cho cô khó chịu muốn chết.

“Không sao, anh còn có em, em sẽ giúp anh.
Em sẽ giúp anh chịu đựng, em sẽ giúp anh chống nhà họ Diệp lên.
Từ nay về sau, mặc kệ mưa gió bão bùng, em cũng sẽ không đứng phía sau để anh bảo vệ nữa.
Ân Tuấn, em muốn bảo vệ anh, em muốn che chở cho anh, thật đấy.”

Diệp Ân Tuấn lại càng ôm Thẩm Hạ Lan thêm chặt, một giọt ấm áp rơi xuống bờ vai cô, nóng hổi như thiêu đốt.

Anh khóc rồi!

Thẩm Hạ Lan rất ít khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn khóc, bây giờ là vì hay tin Diệp Nam Phương chết, hay là đau lòng vì Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan cũng không biết, chỉ biết bây giờ là thời điểm mà anh yếu đuối nhất, cũng là thời điểm khiến lòng cô xúc động nhất.

Ước chừng qua năm phút, cảm xúc của Diệp Ân Tuấn mới tính là ổn định lại.

Anh buông lỏng Thẩm Hạ Lan ra, có chút ngượng ngùng nói: “Có phải anh kém lắm không?”


“Không, như vậy trông anh mới giống người có máu có thịt, mới khiến cho người ta không còn cảm thấy cao không với tới nữa.
Cảm ơn anh đã cho em thấy được sự yếu đuối của anh.
Ân Tuấn, chúng ta cùng cố gắng, tất cả đều sẽ tốt thôi.”

“Ừ!”

Diệp Ân Tuấn cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, đặt bên môi hôn một cái, nói: “Việc trong nhà nhờ em, bên ngoài có nhiều việc cần anh xử lý.
Đưa bản thiết kế và trao quyền hợp đồng ra ngoài rồi, anh vẫn chưa biết người đứng sau sẽ lại có hành động gì.
Chuyện này quan trọng, anh phải quản, nhưng mà mấy đứa Minh Triết với Diệp Tranh…”

“Anh yên tâm, có em ở đây, em sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt.”

Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn thấy yên lòng.

“Còn có mẹ…”

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn vẫn nhìn qua căn phòng của bà cụ Diệp một chút, con ngươi hiện lên tia khổ sở, nhỏ giọng nói: “Mặc dù anh rất giận, nhưng dù sao mẹ của lớn tuổi rồi, anh biết một câu xin lỗi không đủ để bù đắp cho vết thương sâu mà trước đó tạo cho em.
Mặc dù mẹ là vì thù của Nam Phương, nhưng bắt em phải trả giá bằng mạng sống thì nói thế nào mẹ cũng là sai.
Em muốn sao anh cũng không can dụ, em hả giận là được.”

Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.

Nói thật, về tình thì cách làm của bà cụ Diệp và Phương Ngôn có thể hiểu được, nhưng bà có thể để ý tới điểm quan trọng kia không.

Một bà cụ Diệp từng đối xử tốt với cô, trong bước ngoặt cuối cùng lại lấy tính mạng của cô ra mạo hiểm, điểm này khiến Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng, đau khổ.

Một người mà mình từng coi như mẹ ruột, nhưng bây giờ khúc mắc này không biết tới bao giờ mới có thể tiêu trừ khỏi lòng.

“Anh không sợ em gây bất lợi cho bà ấy à? Đến lúc đó anh gánh cái danh đứa con bất hiếu thì làm sao bây giờ?”

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Không cần để ý tới anh, anh không có cách nào để mẹ đối xử tốt với em, cũng không ngăn được nỗi khúc mắc trong lòng em.
Anh chỉ có thể nói để em đến nhà anh là khiến em chịu ấm ức rồi.”

Sống mũi Thẩm Hạ Lan lại thấy xót xa.

Vì yêu Diệp Ân Tuấn, vì gả cho anh, cô phải chịu rất nhiều, bây giờ một câu khiến em chịu ấm ức của anh thế mà lại làm dấy lên nỗi chua xót trong lòng mình.

Cô bỗng nhiên nhào vào ngực Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Có một câu này của anh, em thỏa mãn rồi.”

“Đồ ngốc!”

Diệp Ân Tuấn xoa tóc cô an ủi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tin của Thẩm Minh Triết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận