Cục Cưng Có Chiêu



CHƯƠNG 602: TÔI KHÔNG THÍCH ANH

“Có tin của Minh Triết? Chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan vội vàng ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy thưa bà chủ, bên cậu Minh Triết có tin rồi.”

Đám cấp dưới tới báo cáo làm Diệp Ân Tuấn cũng khẩn trương.

“Chuyện gì? Minh Triết ở đâu?”

“Tổng giám đốc Diệp, trực thăng cậu Minh Triết đi hết dầu, cho nên buộc phải hạ cánh, chờ người của chúng ta mang dầu qua.
Cậu Minh Triết không sao, mọi thứ đều ổn.”

Nghe đám cấp dưới nói vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan coi như được thở phào một hơi.

“Cái thằng nhóc này, may mà hết dầu, nếu không để cho nó đi, còn không biết thành thế nào.”

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, lại nhớ tới Diệp Tranh.

Tâm trạng Thẩm Hạ Lan cũng có chút ngột ngạt.

“Đi thôi, đón Nghê Nghê về, còn Minh Triết thì để tự nó về.”

Lời Diệp Ân Tuấn vừa dứt, đám cấp dưới lập tức đi làm.

“Hạ Lan, anh phải về công ty một chuyến, gần đây đặc biệt nhiều việc, mấy gian hàng lộn xộn mà Phương Ngôn để lại cũng cần anh giải quyết.”

“Vâng, có điều anh tính xử lý di thể của Phương Ngôn thế nào?”

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn cực kỳ có thành kiến với đối phương, đặc biết là càng không thể tha thứ cho anh ta về việc đã tổn thương Diệp Tranh, có điều Thẩm Hạ Lan vẫn hỏi.

Dù sao thì Phương Ngôn cũng là vì Diệp Nam Phương, là vì người nhà họ Diệp mà bỏ mạng, mặc dù để lại tổn thương, nhưng cũng không thể nào xóa bỏ công lao của anh ta.

Con ngươi Diệp Ân Tuấn trở nên u ám, hồi lâu không lên tiếng.

Đương lúc Thẩm Hạ Lan cho là anh sẽ không trả lời, cuối cùng Diệp Ân Tuấn lại lên tiếng.

“Anh sẽ cho người bố trí thích đáng.
Nhà họ Diệp sẽ mua cho anh ta một ngôi mộ, cũng sẽ phái người tới quét dọn.”

“Vâng.”

Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn từ trước tới giờ vẫn luôn nhân từ với người nhà.
Có lẽ anh đã sớm coi Phương Ngôn thành em trai.

“Anh cũng thấy mất mát đúng không?”

Thẩm Hạ Lan biết, không có ai khó chịu hơn so với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Năm năm trước, khi anh biết Nam Phương qua đời, anh suýt thì không chịu đựng nổi.
Sau này biết nó còn sống, không ai biết anh phải cảm ơn trời xanh cỡ nào, thậm chí anh còn muốn đối xử tốt với nó gấp bội.
Anh giao toàn bộ nhà họ Diệp cho nó, Diệp Tranh cũng giao cho nó, ai ngờ đây chỉ là một âm mưu.
Mặc dù bọn họ làm vậy là vì trả thù cho Nam Phương, là do Hoắc Chấn Hiên bày ra, nhưng lừa gạt và tổn thương là điều mà anh không thể tha thứ được.
Anh còn như vậy huống chi là một đứa bé như Diệp Tranh.
Cho nên đối với việc này, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ!”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, quay người rời khỏi nhà họ Diệp.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng không chịu nổi nữa.

Cô lại quay về phòng Diệp Tranh, nhìn thấy bà cụ Diệp ngồi trước giường thằng bé, nhìn Diệp Tranh mà yên lặng rơi lệ.

Thẩm Hạ Lan không biết nên nói gì với bà cụ Diệp.

Cô không phải Bồ Tát, bị người ta mưu hại, bị người ta lợi dụng còn ra vẻ cảm ơn.
Không so đo tính toán với bà, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy mình rất khoan dung rồi.

Diệp Tranh còn chưa tỉnh, lúc Thẩm Hạ Lan định lui đi, bà cụ Diệp lại lên tiếng.

“Có phải con thấy mẹ là một bà già lòng dạ hiểm độc không? Trước kia đều là giả vờ đối xử tốt với con?”

Thẩm Hạ Lan không biết nên trả lời ra sao, mà bây giờ có trả lời thế nào cũng không phù hợp.

Cô im lặng.

Bà cụ Diệp quay đầu nhìn cô, nói: “Thật ra ngay từ đầu mẹ không thích con.”

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, có điều nhớ tới hôn nhân của mình ba năm trước, bà lão này vẫn luôn mặc kệ không hỏi, thậm chí cũng không có mặt trong ngày lễ kết hôn, ba năm qua thì mặc cho thím Trương quản lý cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô, cũng không có bất kỳ ý kiến nào, cũng không buồn nói một lời lúc cô ôm theo con thiêu thân trong biển lửa.
Thẩm Hạ Lan đã sớm nghĩ tới bà không thích mình, có điều sau này ở chung, bà cụ Diệp đối xử với cô rất tốt, làm cho cô không để ý tới những vấn đề này nữa.

“Nếu đã không thích tôi, vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chẳng lẽ vì lợi dụng tôi sao?”

“Lợi dụng? Cô thì có gì mà lợi dụng?”

Bà cụ Diệp nhìn từ đầu đến chân Thẩm Hạ Lan mấy lần, sau đó lạnh lùng nói: “Tám năm trước cô quán lấy Ân Tuấn, ép nó không thể không cưới cô, tôi đã không hài lòng với cô rồi.
Đường đường là một cô ấm nhà giàu có hiểu biết, sao có thể bày ra loại chuyện như vậy ở bữa tiệc? Một mình mình mất mặt thì thôi lại còn để cho Ân Tuấn nhà chúng tôi mất đi quá nhiều cơ hội, chỉ có thể cưới cô mà không thể cưới ai khác nữa.
Tự cô nói xem, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp một chút thì cô còn có cái gì? Cô gả vào chẳng trợ giúp cho nhà họ Diệp chúng tôi được cái gì cả.”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra.

Xưa giờ cô không hề biết bà cụ Diệp lại có cái nhìn như vậy về mình.

Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, hỏi: “Đã vậy thì vì sao bà còn đồng ý cuộc hôn nhân này?”

“Đồng ý? Ai nói tôi đồng ý? Nếu tôi đồng ý thì sao ở nước ngoài một thời gian dài như vậy? Mặc dù tôi mà mẹ của Ân Tuấn và Nam Phương, nhưng hai đứa đều không phải do tôi sinh ra.
Cô mãi mãi cũng không biết, nuôi đứa con không phải do mình sinh ra luôn nơm nớp lo sợ thế nào đâu.
Tôi phải đề phòng thím Trương truyền bá tư tưởng cho chúng nó, sợ chúng nó sẽ xa lánh tôi, sợ tương lai tôi sẽ không có địa vị ở nhà họ Diệp, thậm chí tôi còn phải lấy lòng con mình.
Lúc ấy tin của hai người làm lòng tôi sôi sục lên, nếu như tôi không đồng ý, làm ngược với ý nguyện của Ân Tuấn, Ân Tuấn sẽ còn nhận người mẹ như tôi sao?”

“Vì vậy cho nên bà mới mặc kệ không hỏi tới hôn sự của chúng tôi không hỏi tới sao?”

Thẩm Hạ Lan đơn giản là không ngờ kết quả lại như vậy.

Bây giờ bà cụ Diệp cũng không giả vờ nữa, bà ta lạnh lùng nói: “Đúng, ba năm kết hôn qua cô hoàn toàn không có vị trí gì, tôi liền muốn tìm cơ hội để cô và Ân Tuấn ly hôn.
Chính tôi đã chỉ đường cho Sở Anh Lạc, bảo cô ta đi Vân Nam tìm Nam Phương.
Tôi nghĩ Nam Phương thấy chướng mắt Sở Anh Lạc, nhưng Sở Anh Lạc lại thích Ân Tuấn, mà Ân Tuấn quan tâm Nam Phương như vậy, khi biết Sở Anh Lạc đi tìm Nam Phương, dụ dỗ Nam Phương, có lẽ sẽ bỏ cô đi tìm Sở Anh Lạc.
Chỉ cần giữa các người có hiểu lầm, hai đứa ly hôn cũng không chia tài sản cho cô.
Ai ngờ Sở Anh Lạc lại có tâm tư khác, cô ta lại muốn kết hôn với Nam Phương, muốn thực sự trở thành con dâu nhà họ Diệp! Cô ta mà cũng xứng à?”

Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ra, cô hoàn toàn không ngờ tới sẽ thành thế này.

“Sao bà có thể như vậy? Bà có biết như vậy là không công bằng với Nam Phương cỡ nào không?”

“Không công bằng? Cô thì biết cái gì? Từ nhỏ tới lớn, cái gì Nam Phương cũng không bằng Ân Tuấn, nhưng lại đặc biệt hiếu thuận, đối xử với tôi rất tốt, nó thực sự coi tôi là mẹ ruột của nó rồi.
Mỗi lần nó kéo tay gọi tôi là mẹ, tôi đều cảm thấy đây chính là con trai ruột của mình.
Nhưng năng lực của nó không đủ, lại đặc biệt bảo vệ anh trai Ân Tuấn của nó, thậm chí còn vì Ân Tuấn mà đánh nhau với người khác, tôi không thể không để nó rời khỏi Hải Thành.
Nó ở Vân Nam lại lựa chọn sự nghiệp mạo hiểm như vậy, tôi cũng không ngăn được, cũng phải cho nó có con nối dõi.
Nhưng mà Nam Phương chẳng có thời gian yêu đương, Sở Anh Lạc lại đặc biệt biết quyến rũ người ta, có cô ta ở đó, chắc chắn nó sẽ trúng chiêu.
Đến lúc đó mặc kệ Nam Phương thế nào, ít nhất Sở Anh Lạc cũng mang thai con của nó, là cháu của nhà họ Diệp chúng ta.”

Bà cụ Diệp thở dài một hơi, nói: “Trước kia tôi định lợi dụng Sở Anh Lạc ly gián tình cảm vợ chồng các người, đáng tiếc Sở Anh Lạc lòng như tro nguội, không có ý định lui tới với Ân Tuấn, thậm chí đoán chừng còn nhào vào lòng Nam Phương.
Mặc dù lúc đó kế hoạch có biến, nhưng tôi vẫn cảm thấy chỉ cần cô ta có thể sinh con cho Nam Phương, đến lúc đó tôi lại nghĩ cách đuổi cô ta đi, tìm cho Nam Phương một mối hôn sự tốt hơn, không ngờ Nam Phương lại đột ngột ra đi như thế.
Sở Anh Lạc mang thai, nhưng tôi lại mất đi con trai mình, tôi không thể không bảo Sở Anh Lạc về tìm Ân Tuấn, chỉ cần nó về, cô sẽ hiểu lầm, cô sẽ ly hôn với Ân Tuấn.”

“Vậy mà bà bảo Sở Anh Lạc hầu hạ Nam Phương, để cô ta mang thai con của Nam Phương rồi lại còn muốn để cho cô ta ở cùng với Ân Tuấn sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy việc này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Bà cụ Diệp cười mỉa mai nói: “Cô ta sẽ không toại nguyện.
Tôi hiểu rõ Ân Tuấn, nó rất thương Nam Phương, chỉ cần trong bụng Sở Anh Lạc mang thai con của Nam Phương, cho dù nó có thích cô ta cỡ nào cũng sẽ khong cưới cô ta.
Nhưng Tranh còn nhỏ, cần mẹ, Tranh cũng cần một thân phận để ở lại nhà họ Diệp, cho nên tôi mới bảo Ân Tuấn nói với bên ngoài Diệp Tranh là con của nó.
Như vậy vừa có thể để Sở Anh Lạc ổn định chăm sóc đứa nhỏ, vừa có thể cắt đứt tưởng niệm của cô.”

“Bà biết tôi không chết trong trận hỏa hoạn năm năm trước à?”

Thẩm Hạ Lan nghe được lỗ hổng mà bà cụ Diệp nói.

Bà cụ Diệp nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Đương nhiên, nếu không cô cho rằng vì sao Đường Trình Siêu lại cứu được cô một cách trùng hợp như vậy? Tôi chán ghét cô như vậy, không thích cô, nhưng tôi không nghĩ muốn cô chết.
Huống hồ trong bụng cô còn có cốt nhục nhà họ Diệp chúng tôi.
Tôi vẫn cho là thím Trương sẽ không để cho cô mang thai con cháu nhà họ Diệp, cho nên tôi không hề lo lắng cô sẽ mang thai.
Ba năm qua đúng là cô không truyền ra được tin tức tốt, nhưng vào thời khắc sống còn, cô lại mang thai giống như Sở Anh Lạc.
Tôi biết hành động của Sở Anh Lạc, cũng biết đám người Tống Khinh Dao muốn thiêu chết cô, vì đứa con trong bụng cô, tôi gọi điện cho bà cụ bên tập đoàn Đường thị, bảo Đường Trình Siêu đến Hải Thành một chuyến, có chuyện muốn nói.
Chỗ anh ta đi qua chính là vào lúc cô xảy ra chuyện, lúc đó cô mới giữ lại được một cái mạng, nói đến đây thì cô còn phải cảm ơn tôi đúng không?”

“Cảm ơn bà? Thế mà bà cũng nói được! Nếu như không phải bà, sao tôi có thể đau đến không muốn sống mà nhảy vào lửa như vậy? Nếu không do bà, sao Nghê Nghê vừa ra đời sức khỏe liền không tốt? Như vậy mà bà còn hi vọng tôi cảm ơn bà à? Nếu như ngay từ đầu bà không thích tôi, thì nên nói cho tôi biết, dù cho bà bảo tôi rời khỏi Ân Tuấn cũng tốt hơn âm mưu tính toán của bà thế này.
Bà không chỉ làm tổn thương Ân Tuấn, tổn thương Nam Phương, tôn thương tôi, thậm chí bà còn tổn thương cả cháu gái của mình.
Sao bà có thể như vậy chứ?”

Thẩm Hạ Lan có chút tức điên.

Cô vẫn cho là sự bất hạnh của bản thân là do Sở Anh Lạc và Tống Khinh Dao bày ra, không ngờ còn có âm mưu sâu hơn phía sau.

Người mẹ chồng cô vẫn cho rằng cực kỳ tốt, lại gài bẫy cô, tính toán cô, chia rẽ cô.

Bà cụ Diệp lại chẳng quan tâm, nói: “Sao tôi không thển như vậy? Toàn bộ nhà họ Diệp đều là của tôi! Ân Tuấn và Nam Phương có được ngày hôm nay cũng vì tôi.
Bọn nó không phải nên nói gì nghe nấy với tôi sao? Nhưng vì cô, lần đầu tiên Ân Tuấn cãi nhau với tôi, thậm chí còn không nghe tôi mà khăng khăng muốn cưới cô.
Cô là cái thá gì? Cô có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của Ân Tuấn nhà chúng tôi không? Có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Diệp chúng tôi không?”

“Nhà họ Diệp đã hưng thịnh như vậy, còn cần tôi mang đến vinh quang gì nữa?”

“Đúng vậy, nhà họ Diệp chúng tôi hưng thịnh như thế, con dâu kiểu nào mà không thể chọn? Vì sao lại tìm một kẻ vô dụng cái gì cũng không biết như cô? Coi như tôi giao Ám Dạ cho cô, cô có thể tạo ra thành tích gì? Ngoại trừ Dương Tân giúp, cô còn có thể làm gì?”

Bà cụ Diệp lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan ngẩn ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui