CHƯƠNG 613: CÔ KHÔNG CHỊU NGHE LỜI TÔI
Ngay lúc mọi người không biết làm sao, Dương Tân đến.
“Cô Nghê Nghê, chú dẫn con đi được không?”
Lúc thấy Dương Tân, Diệp Nghê Nghê hơi khựng lại.
Cô bé biết Dương Tân, là người của mami.
Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Dương Tân hỏi: “Chú Dương Tân, chú dẫn con đi gặp mami đúng không?”
“Đúng vậy, chú dẫn con đi gặp mami!”
Khi nghe Dương Tân nói, Diệp Nghê Nghê buông giường ra ngay lập tức, sau đó đứng dậy.
Dương Tân thấy quần áo của cô bé bị bẩn, sai người thay quần áo sạch sẽ khác cho Diệp Nghê Nghê.
Trong lúc đó, Diệp Nghê Nghê không hề phản kháng.
Đợi đên khi Dương Tân dẫn Diệp Nghê Nghê ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp rồi, bà cụ Diệp đột nhiên nói: “Cô Nghê Nghê đâu? Dẫn con bé đến đây, tôi nói vài câu với con bé.”
“Bà cụ, tổng giám đốc Dương Dương Tân đã dẫn cô Nghê Nghê đi rồi.”
“Cái gì?”
Bà cụ Diệp khẽ nhíu mày.
“Ai bảo cậu ta dẫn đi?”
“Không phải ý của bà cụ sao? Dương Tân là người của bà, chúng tôi tưởng…”
“Vô dụng! Tìm ngay cho tôi!”
Bà cụ Diệp lập tức nổi giận.
Dương Tân, giỏi lắm!
Lại còn dám phản bội bà!
Dương Tân dẫn Diệp Nghê Nghê ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp, thẳng đến đại viện quân khu, đến nhà của ba mẹ Bạch Tử Đồng.
Lúc trước bởi vì quan hệ đặc biệt, Dương Tân có giữ lại một cái chìa khóa dự phòng.
Diệp Nghê Nghê thấy Dương Tân dẫn cô bé đến nói này, không khỏi hỏi: “Chú Dương Tân, mami của con đâu? Sao chú lại dẫn con đến đây?”
Dương Tân không biết phải trả lời Diệp Nghê Nghê như thế nào, chỉ có thể nói: “Nghê Nghê ngoan, chúng ta ở đây mấy ngày được không? Trong nhà có người xấu, chờ daddy của con về đón con nha?”
“Con biết rồi, có phải chú Dương Tân đang bảo vệ con không? Người đó không phải bà nội con, bà ta là mụ phù thủy đúng không?”
Đối mặt những câu nói ngây thơ của Diệp Nghê Nghê, Dương Tân thật sự không biết nói gì.
Anh không biết bà cụ Diệp lại đối xử tàn nhẫn với Thẩm Hạ Lan như thế.
Chờ đến khi anh quay về thì đã muộn rồi.
Nghe nói Thẩm Hạ Lan bị thương khắp người, nghe nói tay phải của Thẩm Hạ Lan đã bị liệt, nghe nói Thẩm Hạ Lan đã bị câm.
Có quá nhiều chuyện nghe nói, Dương Tân chỉ cảm thấy tim anh như bị ai đó lăng trì.
Anh không biết rõ cái chết của bà cụ Hoắc có đả kích bao lớn đối với Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Minh Triết đã bị bà cụ Diệp đưa đi, anh tuyệt đối không cho phép bà cụ Diệp giam giữ Diệp Nghê Nghê.
Anh hối hận vì đã do dự, hận bản thân lúc trước đã không bất chấp mọi thứ mà đứng về phía Thẩm Hạ Lan, nếu như Diệp Ân Tuấn, chắc sẽ dứt khoát đứng về phía Thẩm Hạ Lan rồi.
Cho dù biết sẽ chọc giận bà cụ Diệp nhưng cũng sẽ không lùi bước đúng không?
Nhưng lúc trước vì sao anh lại do dự chứ.
Dương Tân nhìn Diệp Nghê Nghê, xin lỗi nói: “Ừ, bà ta là mụ phù thủy.”
“Con biết ngay bà ta không phải bà nội của con mà, bà nội của con rất thương con, còn thường nấu đồ ăn ngon cho con, chơi với con, chưa bao giờ quát mắng con cả.
Mụ phù thủy kia lại không như thế, hung dữ làm, còn xấu xa nữa, sao có thể là bà nội của con được.”
Tuy Diệp Nghê Nghê nói thế, nhưng trong mắt lại ngập nước.
Có đôi khi con nít không phải là không hiểu gì hết, chỉ là không thể chấp nhận được ngay lập tức mà thôi, sẽ tự an ủi bản thân như thế, nói người đó không phải là người mà bé quen biết, giống như chỉ cần như thế mới có thể chịu đựng được, nhưng vẫn cần tự bản thân bé thừa nhận tất cả mọi đau khổ.
Dương Tân nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau ê ẩm.
Nếu Thẩm Hạ Lan biết con gái của cô phải chịu đựng tất cả những điều này thì phải làm sao?
Dương Tân ôm chặt lấy Diệp Nghê Nghê, nhỏ giọng nói: “Chú sẽ bảo vệ con, chỉ cần chú còn sống, chắc chắn sẽ bảo vệ con.”
“Cảm ơn chú, chú Dương Tân.”
Diệp Nghê Nghê dựa vào lòng anh, lại vô cùng nhớ nhung daddy và mami, cả anh hai nữa.
Cô bé hơi mệt mỏi, cứ thế dựa vào người Dương Tân thiếp đi.
Dương Tân ôm Diệp Nghê Nghê lên giường, lại gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn một lần nữa, chỉ tiếc bên kia vẫn còn đang tắt máy.
Anh biết có lẽ Diệp Ân Tuấn đang tiến hành hành động đặc biệt gì đó, nhưng tại sao lại là mấy ngày này chứ.
Dương Tân không biết sau khi Diệp Ân Tuấn biết được sẽ có tâm trạng như thế nào, chỉ có thể ở đây chờ.
Bà cụ Diệp tìm nửa ngày trời, sau khi biết Dương Tân dẫn Diệp Nghê Nghê vào trong sân quân khu thì tức giận dậm chân.
“Tên khốn kiếp! Tôi phí công nuôi dưỡng cậu ta nhiều năm như thế, không ngờ lại bị một người phụ nữ mê đến ngu ngốc.
Biết rõ tôi không vào được quân khu đại viện, lại trốn ở trong đó, đúng là buồn cười!”
Không có tên cấp dưới nào dám nói chuyện.
Bà cụ Diệp phát tiết cơn giận một lúc rồi quay về phòng, không ai biết bà làm gì trong phòng cả.
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh bị đỡ ra ngoài, dựa theo dự định là phải bị đưa lên con thuyền mà bà cụ Diệp đã chuẩn bị từ trước, rời khỏi Hải Thành, nhưng Diệp Tranh lại túm chặt tay của người dẫn đầu.
Đội trưởng từng được Diệp Ân Tuấn giúp đỡ, lúc nhìn thấy Diệp Tranh kéo anh, không khỏi mềm lòng.
“Cậu chủ Diệp Tranh, tôi không dám thả hai người đi.”
Diệp Tranh nhìn xung quanh, viết một địa chỉ cho anh ta.
Đội trưởng nhìn, hơi nhíu mày lại, sau đó xé rách tờ giấy, nói với người khác: “Một mình tôi đưa bọn họ đi là được rồi, mấy cậu về trước đi.”
“Đội trưởng, như vậy không ổn đâu?”
“Mọi người đã quên rồi sao? Nhà họ Diệp cũng không phải do một mình bà cụ quyết định.
Bây giờ tổng giám đốc Diệp bận việc không về được, chờ đến khi anh ấy quay về, dựa vào tình cảm của anh ấy với mợ cả, các cậu cảm thấy mấy người giúp đỡ bà cụ là chúng ta sẽ có kết quả như thế nào? Bà cụ không dễ chọc, nhưng chúng ta cũng biết rõ thủ đoạn của tổng giám đốc Diệp đúng không? Cho dù nói như thế nào, cũng phải để lại cho bản thân một đường lui, chúng ta còn không biết sau này ai sẽ là người làm chủ nhà họ Diệp sao?”
Nghe đội trưởng nói như thế, những người khác lập tức yên lặng.
Khoảng hơn một phút sau, bọn họ đều nói: “Đội trưởng, vậy chúng tôi về trước, nếu bà cụ có hỏi thì chúng tôi sẽ nói là đã đưa đi rồi.”
“Ừ, đợi lát nữa chúng ta về thống nhất lời khai.”
Đội trưởng đuổi bọn họ đi xong, leo lên thuyền cùng Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh luôn trông chừng Thẩm Hạ Lan, không hề chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm cô như thế.
Cậu bé lấy khăn lông nhẹ nhàng lau đi vết máu trên người Thẩm Hạ Lan.
Đội trưởng nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy mũi cay xè.
Anh vội vàng lái thuyền, đưa hai người Diệp Tranh đến chỗ Diêm Vương Sống Trương Linh ở thành phố A.
Lúc nhìn thấy Diệp Tranh, Trương Linh ngẩn ngơ.
“Ông thần của tôi ơi, sao hai người lại đến đây? Bây giờ Diệp Ân Tuấn và Khôn đang đánh nhau dữ dội, hai người đến đây tìm đường chết sao?”
Diệp Tranh vội vàng kéo tay Trương Linh, kéo bà đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, há miệng ra, cuối cùng rặn ra được bốn chữ.
“Xin bà, cứu mẹ.”
Hai mắt cậu bé đã rưng rưng, Trương Linh nhìn mà trong lòng khó chịu như bị mèo cà.
Bà lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy cô bị thương khắp người, lập tức ngẩn ra.
“Sao lại bị thế này? Ai làm? Cô ấy mới giải phẫu được bao lâu chứ? Lần trước bị gãy tay thì thôi, sao lần này lại ra đến nông nỗi này.
“Diêm Vương Sống, mợ cả của chúng tôi bị bắt uống thuốc câm, bà xem còn cách nào không?”
Đội trưởng cũng không nỡ, biết thủ đoạn của Diêm Vương Sống, vội vàng hỏi.
Trương Linh nhíu chặt mày hơn.
“Người nào lại độc ác như thế? Lại ra tay đối với một người phụ nữ như thế? Mấy người bên cạnh Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm hay sao?”
Đội trưởng vội vàng cúi đầu, nói nhỏ: “Là bà cụ nhà chúng tôi.
Tôi cũng không thể nói rõ mấy chuyện ân oán trong đây, xin bà cứu mợ cả của chúng tôi đi.”
“Người uống thuốc câm bình thường đều đã bị tổn thương dây thanh quản, cho dù tôi là thần tiên cũng không cứu được.
Mấy vết thương khác tôi sẽ cố gắng.
Tôi đã nói với cô ấy rồi, không thể tin đàn ông được, cô ấy lại không nghe lời khuyên của tôi.”
Nói xong, Trương Linh bảo anh ta nâng Thẩm Hạ Lan vào.
Người phụ nữ này đúng là ngu thật, lại có thể để bản thân trở nên thê thảm như thế.
Diệp Tranh luôn đi sát theo phía sau Trương Linh, cho dù lúc Trương Linh phẫu thuật cũng chưa từng rời đi.
Diệp Tranh giống như đã chết lặng với những vệt máu đỏ tươi kia.
Trương Linh thấy vậy, không tự chủ được khẽ thở dài: “Đúng là tạo nghiệt mà, một đứa bé khỏe mạnh lại bị hại đến mắc bệnh tự kỷ thế này, mấy người lớn thật sự cho rằng con nít có thể chịu đựng được tất cả mọi thứ sao?”
Bà sờ đầu Diệp Tranh, nối tay Thẩm Hạ Lan lại lần nữa, xử lý lại vết thương sau lưng Thẩm Hạ Lan lần nữa, bà cũng bôi thuốc lên những chỗ bị bầm tím.
Thẩm Hạ Lan bị đẩy vào phòng bệnh, Diệp Tranh vẫn không rời một bước như cũ.
“Tranh Tranh, đi theo bà, bà dẫn con đi thay quần áo khác, quần áo của con bị bẩn rồi.”
Trương Linh định lôi Diệp Tranh đi, nhưng Diệp Tranh lại không hề nhúc nhích.
Cậu bé cứ ngồi canh chừng trước giường bệnh của Thẩm Hạ Lan, không nói tiếng nào, lại thể hiện rõ suy nghĩ không muốn rời đi của bản thân.
Trương Linh cực kỳ đau lòng, nói nhỏ: “Quần áo bẩn của con sẽ có vi khuẩn, nếu để cô ấy bị nhiễm trùng thì sẽ không tốt.
Nghe lời nào, chúng ta đi thay quần áo rồi lại đến được không? Con yên tâm, ở chỗ của bà, sẽ không có ai có thể làm hại con và mẹ con cả.”
Diệp Tranh nhíu mày, sau đó mới đi theo Trương Linh thay một bộ quần áo sạch sẽ mới, rồi lập tức nhanh chóng quay trở về.
Trương Linh không khuyên cậu bé được, chỉ có thể chiều theo ý cậu bé.
Thẩm Hạ Lan cảm giác như cô đang bị người ta bỏ lên lửa nướng vậy, nóng khó chịu, đau không chịu nổi.
Cô muốn duỗi tay đi cào, nhưng hai tay lại không có sức, làm sao cũng không nâng dậy nổi.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô mơ thấy bà cụ Hoắc đứng trước mặt cô, hiền từ vuốt ve mặt cô, khẽ nói: “Cháu ngoan đáng thương của bà, phải sống cho tốt, đây là nguyện vọng duy nhất của bà.”
“Bà nội! Bà nội đừng đi mà!”
Thẩm Hạ Lan muốn bắt bà cụ Hoắc, nhưng bà lại cười càng đi càng xa.
“Đừng! Bà nội! Đừng đi!”
Thẩm Hạ Lan kêu khóc, nhưng bà cụ Hoắc đã biến mất tăm, lại thay bằng gương mặt hung dữ của bà cụ Diệp.
“Thẩm Hạ Lan, chỉ cần có tôi ở đây, cô đừng mơ được ở cùng với Diệp Ân Tuấn! Cô không xứng làm con dâu nhà họ Diệp, cô là một đứa vô dụng!”
“Không, tôi không phải!”
Thẩm Hạ Lan không muốn nghe, nhưng lời này giống như một lời nguyền, cứ quanh quẩn bên tai cô mãi.
Cô cảm thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng đau, đau đến mức cô không thể thở nỗi.
Ai tới giúp cô với!
Diệp Ân Tuấn, anh đang ở đâu?
Thẩm Hạ Lan khóc kêu, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Diệp Tranh thấy Thẩm Hạ Lan vừa khóc vừa la, hoảng sợ vội vàng đứng dậy, xoay người chạy vào phòng làm việc Trương Linh.
Sau khi cậu bé chạy đến phòng làm việc của Trương Linh, kéo tay Trương Linh túm bà chạy ngược vào phòng bệnh.
Lúc Trương Linh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, đột nhiên vô cùng hoảng sợ.
“Không xong! Tại sao lại như thế?”
.