CHƯƠNG 614: ANH ĐANG Ở ĐÂY
Vẻ mặt Diệp Tranh đột nhiên có chút căng thẳng, cậu bé nhìn Trương Linh bằng ánh mắt cầu cứu khiến cô khó có thể từ chối.
“Được rồi, cô sẽ cứu.
Cháu yên tâm đi, nhưng bây giờ mẹ cháu đang sốt, tâm trạng rất không ổn định, như vậy không tốt cho bệnh tình mẹ cháu.
Cô nói nhiều cháu cũng không hiểu, khi nào lớn cháu sẽ hiểu thôi.
Tóm lại hôm nay cháu cứ nghe theo lời cô, được không?”
Diệp Tranh vội vàng gật đầu.
Trương Linh đau lòng xoa đầu cậu bé: “Vậy bây giờ cháu sang đi nghỉ ngơi đi, để cô lo cho mẹ cháu.
Cháu yên tâm, cô sẽ cứu mẹ cháu, cũng sẽ chữa khỏi cho mẹ cháu.
Nếu cháu ngã bệnh thì cô không cứu mẹ cháu nữa đâu đấy.”
Diệp Tranh nghe thế thì nhanh chóng buông Trương Linh ra, chạy đến giường bên cạnh nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.
Trái tim Trương Linh lại một lần nữa đau đớn.
Cô thở dài, nhanh chóng gọi y tá tới để cùng cấp cứu với mình.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy bản thân không được tỉnh táo, lúc thì thấy như trong đống lửa, lúc lại thấy như rơi xuống hầm băng.
Cảm giác sống không bằng chết này giày vò cô khiến cô cực kỳ đau đớn, cô muốn kêu cứu nhưng lại thấy trong màn sương mù có bóng dáng Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không nhìn rõ được gì.
Cô muốn đưa tay giữ lấy anh, nhưng bên tai lại vang lên giọng của Hoắc Chấn Đình.
“Cô quên rồi sao? Là mẹ anh ta đã ép bà nội cô phải chết.
Giữa cô và anh ta bị ngăn cảnh bởi hai mạng người, hai người ở bên nhau có thật sự hạnh phúc không?”
Thẩm Hạ Lan thoáng khựng lại, trước mắt cô lại hiện lên cái chết bi thảm của bà cụ Hoắc.
“Không, không phải! Không phải thế!”
Thẩm Hạ Lan cố gắng gạt bỏ tất cả những chuyện này sang một bên, nhưng cô càng muốn gạt bỏ, nó lại càng như khắc sâu vào tâm trí cô.
Diệp Ân Tuấn càng lúc càng đi xa trong màn sương mù, thậm chí còn vọng lại tiếng thở dài.
Anh nói: “Thẩm Hạ Lan, chú ba của em đã hại chết Nam Phương, mẹ anh ép bà nội em phải chết, em nói xem chúng ta sao có thể ở bên nhau được?”
“Đừng đi! Ân Tuấn, anh đừng đi!”
Thẩm Hạ Lan hét lên, nhưng bóng dáng Diệp Ân Tuấn càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.
Trương Linh nhìn dáng vẻ cô lúc này rồi thở dài: “Từ xưa đến nay, vạn vật hữu tình luôn bị vạn vật vô tình làm tổn thương, sao cô phải như vậy chứ?”
Tiếc là Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không nghe thấy.
Trong lúc mơ màng, Trương Linh đã xử lý xong cho cô, khi cô được đẩy vào phòng bệnh một lần nữa thì một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng đóng cửa nhảy lên giường, giày cũng không kịp cởi.
Trương Linh nhìn Diệp Tranh đang giả vờ ngủ thì lại không kìm được tiếng thở dài.
“Đừng giả vờ nữa, mẹ cháu không sao rồi.”
Trương Linh rất hâm mộ Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù vì yêu mà cô tổn thương bầm dập, nhưng vẫn còn mấy đứa con đáng yêu yêu thương cô, vì cô mà không màng hết thảy, đây không phải là một loại tài sản của cô sao?
Nghĩ đến bản thân, Trương Linh không khỏi có chút ngán ngẩm.
Cô và y tá ra khỏi phòng bệnh, một mình đứng ngoài hành lang nhìn lên bầu trời bên ngoài.
Nếu con trai cô còn sống, có phải cô cũng sẽ vui vẻ, hạnh phúc như này không?
Một nỗi đau không thể nói thành lời đập vào trái tim cô.
Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé chạm vào cô, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua nhưng lại lay động trái tim cô.
Trương Linh cúi đầu, trông thấy Diệp Tranh đang cầm một cốc nước sôi để nguội nhìn mình.
“Cho cô à?”
Trương Linh vừa vui mừng vừa lo lắng.
Từ khi Diệp Tranh đi theo cô, cậu bé cũng không muốn nói gì với cô.
Cô biết, là do mình đã sử dụng thủ đoạn độc tài ép buộc Diệp Tranh phải ở lại bên mình.
Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời Diệp Tranh sẽ đối xử tốt với mình, nhưng bây giờ cốc nước sôi để nguội trong tay cậu bé lại khiến cô cảm động ứa nước mắt.
Diệp Tranh gật đầu, vẫn cầm cốc nước.
Trương Linh kích động nhận lấy: “Cảm ơn Diệp Tranh.”
Diệp Tranh không nói gì, xoay người rời đi.
Cậu bé lại trở về bên Thẩm Hạ Lan, trông chừng, chờ cô tỉnh lại.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lâu như đã trải qua một thế kỷ, bây giờ cô mới từ từ mở mắt.
Trước mắt mọi thứ đều xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.
Diệp Tranh thấy cô tỉnh lại thì lập tức đứng lên chạy ra ngoài, đi tìm Trương Linh.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia thì có chút không phản ứng kịp.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau toàn thân khiến cô đổ đầy mồ hôi, một số ký ức bắt đầu hiện lên trong đầu.
Bà Diệp, Minh Triết, Diệp Tranh, Nghê Nghê…
Thậm chí còn có cả bà cụ Hoắc!
Tất cả mọi người đều như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua một lượt trong đầu cô, một cảm giác đau thương dâng lên, giống như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không thở nổi.
Cô che cổ mình, muốn nói nhưng ngoài tiếng “i i a a” thì cô không thể nói được gì nữa.
Lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên trùng xuống.
Cô câm rồi!
Cô thật sự câm rồi!
Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười, cười đến mức nước mắt chảy ra, cười đến mức có chút không thở được.
Cô cười sự ngây thơ của mình, cười sự ngu ngốc của mình, càng cười sự vô dụng của mình!
Có một câu bà Diệp nói đúng, bà ta bảo cô là một người vô dụng!
Cô không bảo vệ được bản thân, không bảo vệ được người bên cạnh, càng không bảo vệ được tình yêu của mình.
Cô không hận Diệp Ân Tuấn, nhưng cô cũng biết mối quan hệ giữa mình và Diệp Ân Tuấn đã kết thúc.
Thẩm Hạ Lan như phát điên, cô cười không ngớt, cười đến độ ho khù khụ cũng không dừng.
Khi Diệp Tranh dẫn Trương Linh về thì nhìn thấy cảnh này.
Trương Linh hơi híp mắt lại, sau đó tiến lên nhanh chóng ổn định thân thể Thẩm Hạ Lan, nói: “Cho dù cô mất hết tất cả, thì cô vẫn còn có Tranh Tranh.
So với tôi, cô hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất bên cạnh cô còn có một đứa con trai sẵn sàng ở bên cạnh cô, không quan tâm đến bất cứ điều gì, đúng không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Cô nhìn Diệp Tranh trước mắt, nhìn sự lo lắng và nước mắt ẩn sâu trong đáy mắt cậu bé, trái tim lại bắt đầu đau.
Đây là con của Nam Phương!
Nếu không phải Hoắc Chấn Hiên của nhà họ Hoắc thì có lẽ cậu bé có thể sống tốt trong vòng tay của ba mẹ.
Bà Diệp nói đúng, là nhà họ Hoắc nợ đứa bé này, cô phải trả.
Thẩm Hạ Lan vẫy tay với Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhanh chóng chạy lại, nhào vào lòng Thẩm Hạ Lan, cuối cùng cũng bật khóc.
Cậu bé không khóc oà lên như những đứa trẻ khác, chỉ âm thầm rơi lệ khiến người khác cảm thấy sự ngột ngạt trong tim cứ không ngừng bủa vây xung quanh.
Thẩm Hạ Lan rất muốn nói với Diệp Tranh rằng sau này cô sẽ đối xử tốt với bé, tiếc là cổ họng cô lại không nói được tiếng nào.
Trương Linh nhìn thấy cảnh này thì nhỏ giọng bảo: “Đừng lo lắng, dây thanh quản của cô không sao đâu.
Bây giờ cô không nói được là do có thuốc kích thích đến dây thanh quản, gây viêm nhiễm.
Một thời gian nữa cô hồi phục, tôi sẽ khám lại cho cô.
Chắc chắn có thể khôi phục lại giọng nói cho cô.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời này cảm thấy vui vẻ, đây có được coi là chút hy vọng trong sự bất hạnh không?
Nếu có thể lựa chọn, chẳng ai thích làm người câm cả, đúng không?
Cô nhìn Trương Linh đầy cảm kích.
Nhưng Trương Linh lại thấp giọng bảo: “Tôi không phải vì cô, mà là vì Tranh Tranh, thằng bé không học trò của tôi sao?”
Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, cô biết Trương Linh chỉ lấy Diệp Tranh ra làm cái cớ thôi.
Nếu cô ấy không muốn cứu cô thì cũng sẽ không quanh co như vậy.
Cô lại nhìn Trương Linh một cách biết ơn lần nữa, sau đó vỗ về Diệp Tranh trong lòng.
Bây giờ cô cũng chỉ còn mỗi cậu bé thôi, không phải sao?
Cũng không biết Minh Triết và Nghê Nghê thế nào rồi, sau khi Diệp Ân Tuấn về nhìn thấy gia đình bị chia cắt này sẽ có cảm giác gì?
Cô phát hiện mình vẫn đang nghĩ về Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười cay đắng.
Tình yêu đã sâu vào tận xương tuỷ, sao có thể quên một cách đơn giản như vậy được?
Nhưng nhớ lại là một sự giày vò.
Biết rằng không thể ở bên nhau, biết rằng có hai mạng người ngăn cách giữa họ, mối quan hệ này làm sao có thể tiếp tục được nữa?
Thẩm Hạ Lan đau đớn vô cùng.
Trương Linh dường như biết cô đang nghĩ gì, thở dài một tiếng: “Buông tay đi, trên đời này có rất nhiều chuyện không phải lúc nào cũng có thể hạnh phúc, tốt đẹp mãi mãi được.
Một số người đã định sẵn không có duyên trong cuộc đời này, một số chuyện đã định sẵn không thể thực hiện trong đời này, đâu chính là duyên phận.
Có lẽ cô và anh ấy có duyên không phận.”
Có duyên không phận?
Thẩm Hạ Lan không biết.
Cô chỉ biết bây giờ mình đang nhớ Diệp Ân Tuấn, cô sẽ không khỏi bất giác nhớ đến cái chết bi thảm của Diệp Nam Phương, bà cụ Hoắc bị bà Diệp ép chết, cùng với những thủ đoạn khác nhau của bà Diệp.
Tình cảm tốt đẹp, dưới sự tra tấn như vậy cũng sẽ trở nên không còn đẹp như ban đầu nữa.
Vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan rất buồn, hiển nhiên nỗi đau của cô không thể biến mất.
Trương Linh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng an ủi: “Tình cảm là một thứ rất xa xôi, mơ hồ, bây giờ cô chưa hiểu thì tạm thời đừng nghĩ nữa.
Nhìn thực tại, nhìn Tranh Tranh trong lòng cô, bây giờ cậu bé là một đứa trẻ có vấn đề, cô nên suy nghĩ về cậu bé nhiều hơn.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trương Linh đau lòng nói: “Một đứa trẻ đang yên đang lành sao tự nhiên lại trở thành đứa trẻ tự kỷ? Nếu không phải vì quan tâm cô, có lẽ cả đời này cậu bé cũng không bước ra được.
Bây giờ cậu bé cũng chỉ có cô và tôi là tiếp xúc được, không có bất kỳ tình cảm hay bày tỏ thể hiện gì với những người khác, đây không phải một hiện tượng tốt.
Đứa trẻ này mới bốn tuổi, cuộc đời sau này còn rất dài, nếu tiếp tục như vậy thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô xoa đầu Diệp Tranh, muốn nói với Diệp Tranh gì đó, nhưng một việc đơn giản như thế mà bây giờ cô cũng không làm được, thậm chí vì cử động mạnh mà ảnh hưởng tới vết thương, khiến cô không khỏi rên lên một tiếng.
Thính giác Diệp Tranh rất nhạy bén.
Cậu bé chợt ngẩng đầu lên, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra nhẹ nhàng vỗ sau lưng Thẩm Hạ Lan, cúi đầu thổi vào tay bị gãy của cô, dường như làm vậy có thể làm dịu đi nỗi đau của Thẩm Hạ Lan.
Hai mắt Thẩm Hạ Lan lập tức nhoè đi.
“Hãy cứu thằng bé.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng, mặc dù không phát ra tiếng, nhưng cô biết Trương Linh có thể đọc được khẩu hình miệng của mình.
Trương Linh thở dài nói: “Thằng bé là học trò của tôi, đương nhiên tôi sẽ giúp, nhưng có một số việc một mình tôi không thể giải quyết được bằng ngoại lực.
Hiển nhiên Tranh Tranh đã chịu kích thích lớn nên mới thành ra như vậy, muốn thằng bé hồi phục lại cần thời gian rất dài, hơn nữa cũng cần một môi trường yêu tĩnh tuyệt đối.
Gần đây người của thành phố ngầm này và Diệp Ân Tuấn liên tục giao đấu với nhau, những người xung quanh cũng bị liên luỵ.
Nếu không phải tôi là vợ của Khôn thì có lẽ tôi cũng sẽ gặp chuyện.
Tôi đã định rời khỏi đây.
Nếu cô đồng ý, có thể đưa Diệp Tranh đi cùng tôi.
Chỉ là cô có thật sự bằng lòng rời xa nơi này không? Thẩm Hạ Lan, nếu cô muốn gặp Diệp Ân Tuấn, tôi có cách cho cô gặp anh ấy.
Anh ấy đang ở đây!”
Đồng tử Thẩm Hạ Lan chợt co rút, bàn tay cũng nắm chặt.
Diệp Ân Tuấn đang ở đây?
Anh ở thành phố A! Nhưng cô có thể gặp anh không? Có cần thiết phải gặp anh không?
.