Cục Cưng Có Chiêu



CHƯƠNG 618: NHÀ HỌ DIỆP CÁC NGƯỜI ĐƯỢC LẮM

“Diệp Ân Tuấn, con định làm gì?”

Bà cụ Diệp hoàn toàn hoảng loạn.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Mấy người dẫn bà cụ vào phòng hầu hạ cho tôi, không có sự cho phép của tôi, thì không ai được thả bà ta ra, nếu các người muốn tiếp tục làm việc trong nhà họ Diệp.”

Nói xong, anh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng đầy sát ý đó làm mọi người không khỏi rùng mình.

“Bà cụ, mời!”

Bà cụ Diệp không ngờ cách bà ta đối xử với Thẩm Hạ Lan, lại áp dụng lên người mình.

“Các người dám!”

Bà cụ Diệp không thể chấp nhận sự thật này.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng thuộc hạ đã sớm nhận ra sự nổi trận lôi đình của anh, nên cưỡng ép đưa bà cụ Diệp vào phòng chăm sóc.

“Diệp Ân Tuấn, cậu là đứa vong ơn bội nghĩa! Dù sao cũng không phải con ruột, nên cậu đối xử với tôi như thế à? Ông nó ơi, ông ở trên trời có nhìn thấy không? Đây là đứa con trai mà tôi cực khổ nuôi dưỡng, là con trai ngoan của ông đấy!”

Bà cụ Diệp khóc lóc gào thét ở trong phòng.

“Tổng giám đốc Diệp, cậu xem…”

Tống Đình sợ danh tiếng xấu của Diệp Ân Tuấn truyền ra ngoài, nên hơi lúng túng hỏi.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Mặc kệ bà ta, tôi phải biết chi tiết những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi không ở đây, nhất là chuyện nhà họ Hoắc và Hạ Lan, người nào biết chân tướng đều phải nói cho tôi biết, càng chi tiết càng tốt.”

“Được, tôi sẽ đi làm ngay.”

Trong lòng Tống Đình rất bất ổn.

Anh thật sự không ngờ, lúc mọi chuyện sắp trôi qua rồi, thì Thẩm Hạ Lan lại xảy ra chuyện trong nhà tổ nhà họ Diệp, hơn nữa điều khiến người khác không ngờ nhất là, người xuống tay với Thẩm Hạ Lan lại là bà cụ Diệp.

Đúng lúc này, Hoắc Chấn Hiên đẩy Hoắc Chấn Đình đi tới.

“Diệp Ân Tuấn!”

Hoắc Chấn Hiên vừa bước vào phòng đã đấm vào mặt Diệp Ân Tuấn.


Rõ ràng Diệp Ân Tuấn có thể né tránh, nhưng anh không làm thế, mà để mặc nắm đấm của Hoắc Chấn Hiên rơi xuống mặt mình.

Mũi anh đau rát, rồi máu mũi chảy ra ngoài.

“Tổng giám đốc Diệp!”

Tống Đình vội đi tới đưa khăn giấy cho Diệp Ân Tuấn, để anh bịt mũi lại.

“Cậu ba Hoắc, anh có gì thì cứ từ từ nói chuyện, cần gì phải làm thế?”

“Tôi làm gì? Nhà họ Diệp các người được lắm! Không ngờ các người có thể ép chết mẹ tôi! Bà già nhà các người đâu?”

Hoắc Chấn Hiên tức đến mức đỏ mặt.

Hắn ở bên ngoài 5 năm, luôn chịu nhục mong mình sớm hoàn thành nhiệm vụ để về nhà thăm mẹ, ai ngờ vừa về đã nhìn thấy thi thể của mẹ.

Nghe người giúp việc trong nhà nói, chính bà cụ Diệp đã ép bà cụ Hoắc phải chết, vừa nghe xong, Hoắc Chấn Hiên liền tức giận, đẩy Hoắc Chấn Đình tới đây ngay.

Diệp Ân Tuấn đẩy Tống Đình ra, nhìn Hoắc Chấn Hiên nói: “Tôi cũng mới biết chuyện này, anh biết rõ tôi cũng vừa quay về như anh thôi, anh mất mẹ, còn tôi mất vợ, giờ Hạ Lan không rõ tung tích, tôi cũng không muốn chối bỏ chuyện gì cho mẹ tôi, tôi chỉ cảm thấy giờ nên tìm kiếm Hạ Lan trước rồi hẵng nói mấy chuyện khác.”

“Hạ Lan mất tích? Tại sao? Có phải bà già nhà cậu đã làm gì con bé đúng không? Diệp Ân Tuấn, người giúp việc nhà chúng tôi nói, sở dĩ mẹ tôi đồng ý tự sát, là để trả lại một mạng cho nhà họ Diệp các cậu, cũng để Hạ Lan có thể sống tốt không bị bắt nạt trong nhà họ Diệp, giờ mẹ tôi chết rồi, cậu lại nói với tôi rằng Hạ Lan mất tích, ý cậu là cái chết của mẹ tôi là vô nghĩa đúng không?”

Cả người Hoắc Chấn Hiên đều run rẩy.

Diệp Ân Tuấn đau khổ nói: “Không ai muốn nhìn thấy chuyện này diễn ra như vậy, mà tôi lại càng không muốn, tôi chỉ có thể nói sự hiểu lầm trong cái chết của Nam Phương đã làm hai nhà chúng ta đều khó chịu.”

“Vậy cậu cũng không thể tổn thương Hạ Lan, con bé được nhà họ Diệp các cậu cưới hỏi đàng hoàng, Diệp Ân Tuấn, tôi nói cho cậu biết, tốt hơn hết là Hạ Lan không sao, bằng không tôi không để yên cho cậu đâu.”

Hoắc Chấn Hiên vừa dứt lời, thì tên thuộc hạ đã đổ thuốc câm cho Thẩm Hạ Lan lúc trước nghe thấy tin Diệp Ân Tuấn quay về rồi, cũng biết bà cụ Diệp đã bị khống chế, nên vội vàng chạy tới nhận sai với anh.

Anh ta cũng không nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình đang ở đây, mà chạy thẳng tới trước mặt Diệp Ân Tuấn, rồi quỳ xuống ngay.

“Tổng giám đốc Diệp, tôi bị bà cụ ép buộc, tôi còn mẹ già con thơ, nên không còn cách nào khác.”

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn anh ta, rồi lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sau khi bà cụ biết bà cụ Hoắc tự sát, đã đồng ý thả mợ cả đi, nhưng sợ mợ cả ra ngoài nói lung tung, phá hỏng danh tiếng nhà họ Diệp, nên bảo tôi đổ thuốc câm cho mợ cả.”

“Anh nói cái gì?”

Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên cùng ra tay, nắm thẳng cổ áo tên thuộc hạ đó.

Tên thuộc hạ sắp bị nghẹt thở, nhưng không dám vùng vẫy, chỉ vội nói: “Tôi bị ép thôi, tổng giám đốc Diệp, nếu tôi không làm thế, cả nhà lớn bé của tôi sẽ rất thảm.”


“Không ngờ anh dám đổ thuốc câm với cháu nhà họ Hoắc chúng tôi? Anh muốn chết đúng không?”

Hoắc Chấn Hiên đạp tên thuộc hạ ngã nhào xuống sàn.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại buông tay.

Thuốc câm?

Thẩm Hạ Lan bị câm rồi?

Anh chợt nghĩ tới dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan khi ngồi trên xe Lam Thần.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh.

Lúc đó anh tưởng cô là Phương Đình, nhưng giờ xem ra, e rằng cô đã thất vọng với anh, nên chẳng muốn liếc nhìn anh?

Không ngờ giọng nói dễ nghe của cô đã biến mất?

Không!

Chuyện này sao có thể?

Tuyệt đối không thể nào!

Diệp Ân Tuấn không thể đứng vững, lảo đảo một lát, rồi ngã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Hoắc Chấn Đình căm hận nhìn Diệp Ân Tuấn: “Chúng tôi muốn bà cụ Diệp phải đền mạng.”

Diệp Ân Tuấn không nói gì.

Anh cũng muốn để bà cụ Diệp phải trả giá, nhưng có những chuyện anh không thể làm được, nói thế nào, anh cũng là con trai bà cụ Diệp.

“Sao thế? Cậu không vui à?”

Hoắc Chấn Hiên thấy Diệp Ân Tuấn không nói gì, thì vội quay đầu, hung ác hỏi.

Tim Diệp Ân Tuấn đau đến mức sắp không thở được.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thẩm Hạ Lan đã trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ?

Một cô gái như cô làm sao có thể chịu đựng nổi?


Anh nhìn bộ dạng hiện tại của Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên, rồi khẽ nói: “Tôi không thể giao bà ta cho các anh được, ngày mai tôi sẽ dẫn bà ta tới nghĩa trang nhà họ Diệp chúng tôi, để bà ta ở cùng ba tôi, coi như một sự trừng phạt dành cho bà ta.”

“Cái gì? Chỉ như thế? Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan là vợ cậu đấy! Vì cậu, mà con bé đã chịu bao nhiêu uất ức, tội lỗi, vậy mà cậu chỉ trừng phạt mẹ cậu như thế rồi xong?”

Hoắc Chấn Đình thật sự không dám tin vào tai mình, nếu không phải hai chân anh tàn phế, thì anh thật sự rất muốn xông tới đánh người.

Nhưng Hoắc Chấn Hiên lại nghe ra ẩn ý của Diệp Ân Tuấn.

Hắn giữ Hoắc Chấn Đình lại, rồi lạnh lùng nói: “Món nợ này nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ tính sổ với nhà họ Diệp các người, nhưng giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được Hạ Lan, cháu nhà họ Hoắc chúng tôi bị các người sát hại như thế, dù thế nào cũng không được để con bé chịu khổ ở bên ngoài.”

Nói xong, anh cưỡng ép đẩy Hoắc Chấn Đình rời khỏi đây.

Cả người Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.

Người anh yêu nhất bị người thân nhất của anh hãm hại, hơn nữa anh lại không ở bên cô, lúc đó cô sợ hãi, yếu ớt biết bao nhiêu.

Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, thì không khỏi lên tiếng: “Tổng giám đốc Diệp, cậu vẫn ổn chứ?”

“Tôi không được ổn cho lắm, thậm chí tôi còn cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn, nhưng Hoắc Chấn Hiên nói đúng, việc cấp bách trước mắt là tìm được Hạ Lan, bên Lam Thần có tin tức gì không?”

“Có, Lam Thần quay về chỗ tiến sĩ Phương, bác sĩ Trương Linh cũng đi cùng bọn họ, nói rằng muốn chữa trị cho cô Phương, nhưng mợ cả và cậu chủ nhỏ Diệp Tranh lại nửa đường xuống xe, Trương Linh nói bà ta cũng không biết hai người đã đi đâu.”

Tống Đình thông báo tin tức mới nhất cho Diệp Ân Tuấn.

Tay Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay vịn của chiếc ghế, móng tay đâm đến rớm máu cũng không hay biết.

“Bọn họ xuống xe ở đâu? Cậu hãy kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở gần đó, dù phải dùng thủ đoạn gì, trả bất cứ giá nào, cũng phải tìm cho ra hai người bọn họ.”

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”

Tống Đình vội rời đi.

Trong phòng khách, cả đám người không dám thở mạnh.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy cả người mình sắp xé nát rồi.

5 năm trước, anh không thể bảo vệ Thẩm Hạ Lan, để cô vùi trong biển lửa, suýt hại chết hai đứa con của mình, 5 năm sau, anh vẫn không thể bảo vệ cô, để cô bị bà cụ Diệp tổn thương đến thế.

Rốt cuộc một người chồng như anh có tác dụng gì?

Sự tự trách, hổ thẹn vây chặt Diệp Ân Tuấn, gần như muốn phủ kín người anh.

“Tôi muốn biết mọi chuyện! Tất cả mọi chuyện!”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, giọng nói trống rỗng đến đáng sợ.

Giờ mọi người đều biết thủ đoạn lợi hại của Diệp Ân Tuấn, nên vội vàng kể lại mọi người cho anh nghe.

Sau khi biết được Hạ Lan bị bà cụ Diệp hắt nước sôi, thậm chí còn giội nước lạnh lên người để gọi cô dậy làm việc nhà, tay Diệp Ân Tuấn liền siết thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.


Mọi người nói xong thì đều dè dặt.

Diệp Ân Tuấn im lặng một lúc mới lên tiếng: “Nghê Nghê đâu rồi?”

“Cô chủ bị Dương Tân dẫn đi rồi, lúc đó thím Hoàng đã chăm sóc cho cô chủ nhỏ Nghê Nghê.”

Có người nói tốt cho thím Hoàng.

Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Để thím Hoàng làm quản gia nhà tổ nhà họ Diệp đi, sau này mọi chuyện sẽ giao cho thím Hoàng xử lý, rồi mau chóng tìm kiếm tung tích Dương Tân đi.”

“Tổng giám đốc Diệp, Dương Tân đang ở đại viện quân khu.”

Có một thuộc hạ nói ra tung tích của Dương Tân.

Diệp Ân Tuấn vội đứng dậy, đi được hai bước thì ngừng lại nói: “Bà cụ thích uống trà, nên mấy người nấu nước nóng, rồi tắm rửa cho bà cụ đi.”

Người giúp việc sửng sốt một lát, không hiểu hàm ý của anh.

Nhưng thím Hoàng thì hiểu ra ngay.

“Vâng, tổng giám đốc Diệp, tôi sẽ thu xếp.”

“Bà đi dọn dẹp phòng của cô chủ nhỏ Nghê Nghê đi, tôi sẽ đi đón con bé về.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì đi ra ngoài.

Tống Đình gửi tin tức cho anh, nói Tử vì bảo vệ Thẩm Hạ Lan mà bị bà cụ Diệp đưa tới cục cảnh sát với tội danh ăn cắp.

Diệp Ân Tuấn bảo anh ta đi bảo lãnh Tử.

Anh ngồi một mình trên xe, khóa trái cửa lại, rồi ôm ngực gục xuống vô lăng, tim đau đến mức khó thở.

Anh mới rời đi có hai ngày, tại sao lại biến thành thế này?

Anh biết rõ bà cụ Diệp oán hận Thẩm Hạ Lan, nhưng không ngờ bà ta có thể đối xử tàn nhẫn với cô như thế.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy dưỡng khí trong ngực ngày càng ít ỏi, mỏng manh, anh thật sự sắp nghẹt thở rồi.

Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc em đang ở đâu?

Rõ ràng cô đi qua trước mắt anh, nhưng tại sao lại không chịu nhìn anh, cũng không nói mọi chuyện cho anh biết? Chẳng lẽ cô thật sự thất vọng cực độ với anh?

Giờ Thẩm Hạ Lan vẫn sẽ tha thứ cho anh, quay về vòng tay anh và nhà họ Diệp lần nữa không?

Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không biết, anh chỉ mong rằng anh có thể đón được Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết, để bọn trẻ có thể làm Thẩm Hạ Lan dao động, rồi quay về bên anh.

Nhưng đúng lúc này, Tống Đình lại gửi tin tức về Diệp Minh Triết tới, làm Diệp Ân Tuấn nhất thời rơi xuống hầm băng lần nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận