Cục Cưng Có Chiêu



CHƯƠNG 620: CÁCH TỐT NHẤT ĐỂ TRỪNG PHẠT MỘT NGƯỜI KHÔNG PHẢI LÀ GIẾT BÀ TA

“Bà biết đấy, tôi có thể!”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn bà cụ Diệp giãy dụa. Cho dù bà ta chửi rủa, đe dọa, giở mọi thủ đoạn nhưng cuối cùng vẫn bị đổ thuốc câm vào miệng.

“Ọe… ”

Bà ta muốn dùng tay móc ra nhưng bị người ở phía sau vỗ mạnh vào lưng.

Lập tức thuốc trong miệng bà ta đều trôi tuột xuống cổ họng.

Bà ta ôm cổ kêu gào đau đớn nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn nhắm mắt làm ngơ.

“Tôi nhớ bà từng nói tình cảm của bà với ba tôi rất tốt. Bà cũng từng nói ba tôi chết quá sớm, tôi chợt nghĩ bao năm qua có lẽ ba tôi rất cô đơn nên tôi đã xây một căn nhà nhỏ trong nghĩa địa của nhà họ Diệp, bà sống ở đó là thích hợp nhất. Bà yên tâm, tôi sẽ sai người bảo vệ bà, bảo đảm điều kiện vật chất tốt nhất cho bà.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến bà cụ Diệp trợn trừng mắt lần nữa.

Bà ta khàn giọng nói: “Cậu muốn giam lỏng tôi thật sao? Cậu không sợ tôi phơi bày chuyện ác của cậu à? Diệp Ân Tuấn, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ nói cho mọi người biết cậu đã đối xử với tôi như thế nào. Cậu là cái đồ lòng lang dạ sói!”

Diệp Ân Tuấn thờ ơ.

Bà cụ Diệp cảm thấy cổ họng nóng như thiêu đốt, mỗi lời nói ra đau như bị kim chích nhưng đáng tiếc chẳng ai quan tâm đến bà ta.

Bà ta chưa từng nghĩ tới Diệp Ân Tuấn lại dám đối xử với bà ta như bà ta đã từng làm với Thẩm Hạ Lan.

Là bà ta đã quá xem trọng bản thân.

Diệp Ân Tuấn là một con sói!

Bà ta cho rằng bà ta nuôi dưỡng Diệp Ân Tuấn, về đạo đức Diệp Ân Tuấn sẽ không dám làm gì bà ta, dù sau anh cũng e ngại miệng đời.

Nhưng bà ta đã quên vị trí của Thẩm Hạ Lan trong lòng anh.

Bà cụ Diệp rất không cam lòng nhưng bây giờ bà ta đã hết cách. Không có thực lực, bà ta chẳng qua cũng chỉ là một bà cụ sắp gần đất xa trời mà thôi.

Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị xe xong, sắp đưa bà cụ Diệp đi ngay.

Thím Hoàng cố ý hỏi một câu.

“Tổng giám đốc Diệp, bà cụ Diệp đang bị thương, có cần kêu bác sĩ khám cho bà ấy trước không?”

“Bà cụ rất nhớ ba tôi, muốn đi ngay nên không cần khám bác sĩ đâu. Dù sau cũng chỉ là vết thương nhỏ. Thẩm Hạ Lan có thể vừa bị thương vừa làm việc nhà, bà cụ lại là nữ anh hùng chắc chắn không sao đâu. Bà nói đúng không?”

Diệp Ân Tuấn nhìn bà cụ Diệp.

Tuy anh đang mỉm nhưng ý cười không chạm đáy mắt.

“Cậu…”

Bà cụ Diệp còn muốn gì đó nhưng cổ họng đau dữ dội, bà ta chỉ đành ôm cổ gắt gao trợn mắt nhìn Diệp Ân Tuấn như thể muốn xé xác anh ra.

Nhưng Diệp Ân Tuấn không quan tâm, anh bước đến gần bà cụ Diệp khẽ nói: “Không còn Thẩm Hạ Lan, tôi chính là ác quỷ. Đáng tiếc tự tay bà đã thả ác quỷ này ra. Có câu nói trời làm bậy còn sống được, chứ người làm bậy chỉ có đường chết.”

“Cậu…”

Bà cụ Diệp giận đến dạ dày quặn đau, mùi máu tanh xộc lên mũi nhưng bị bà ta ép ngược xuống.

Chỉ cần bà ta còn sống chắc chắn sẽ có cơ hội trả thù.

Đến lúc đó cả nhà họ Diệp bà ta đều muốn Diệp Ân Tuấn giải thích với bà ta.

Bà ta sẽ khiến Diệp Ân Tuấn hối hận!

Dường như Diệp Ân Tuấn hiểu được suy nghĩ của bà ta, cười nói: “Bà không còn cơ hội đâu, lên đường bình an.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền sai người dẫn bà cụ Diệp lên xe, lái tới nghĩa trang nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp có nghĩa trang riêng, phong thủy rất tốt nhưng lại ở một nơi rất vắng vẻ, xung quanh vài cây số không có ai ở. Bà cụ Diệp bị giảm lỏng ở đó cho dù cơ thể có mạnh khỏe đến đâu cũng sẽ vì buồn phiền mà sinh bệnh, huống chi bây giờ bà ta còn đang bị thương.

Bà cụ Diệp lên xe, hai bên đều có vệ sĩ canh giữ. Những người này từng là người của bà ta nhưng hôm nay lại trông chừng bà ta.

Thật là mỉa mai!

Nếu biết trước sẽ có kết cục này, bà ta rất muốn lúc đó giết luôn Thẩm Hạ Lan, tốt nhất là để cho Diệp Ân Tuấn hối hận cả đời.

Bà ta hận mình còn nhân từ nương tay, hận Diệp Ân Tuấn lòng dạ độc ác, bạc bẽo vô tình.

Mang theo tâm trạng như vậy nên suốt đường đi bà cụ Diệp không phối hợp lắm.

Ngay lúc bọn họ chuyển cua vào đường núi, một chiếc Rolls-Royce phiên bản thân dài chặn ngay đường đi của bọn họ.

Xe ngừng lại.

Bà cụ Diệp nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên bước từ trên xe xuống nhất thời thần kinh căng ra.

Bà ta muốn kêu lên, muốn hét lên nhưng cổ họng lại không phát ra được một chữ nào.

Bà ta giãy dụa nhưng hai vệ sĩ bên cạnh lại kẹp chặt, không thể nhúc nhích, vết bỏng sau lưng càng rát hơn.

Hoắc Chấn Hiên xuống xe đi về phía bà cụ Diệp.

“Ồ, bà cụ Diệp, bà đi đâu vậy?”

Tuy Hoắc Chấn Hiên đang cười nhưng nụ cười của hắn ta lại khiến bà ta run lẩy bẩy.

Hắn ta ngoài miệng thơn thớt nhưng sát khí tiêu điều nơi đáy mắt khiến bà cụ Diệp chỉ muốn chui xuống đất trốn khỏi nơi này.

Tên khốn kiếp Diệp Ân Tuấn kia!

Anh dám giao bà ta cho Hoắc Chấn Hiên.

Cuối cùng bà cụ Diệp coi như đã hiểu rõ câu nói “lên đường bình an” của Diệp Ân Tuấn là có ý gì.

Anh muốn diệt đường sống của bà ta.

Bà cụ Diệp cứ ê a, liên tục lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt như nhìn thấy quỷ dữ.

Hoắc Chấn Hiên nhìn bà ta, cười hờ hững nói: “Lúc mẹ tôi bị bà ép chết đâu phải dáng vẻ này. Bà cụ Diệp, tốt xấu gì bà cũng là một người nổi tiếng, xin bà hãy thể hiện phong thái của một người nổi tiếng được không? Con người ai cũng sẽ chết, bà lại lớn tuổi như vậy xuống dưới bầu bạn với mẹ tôi cũng đâu quá đáng, đúng không?”

“Không!”

Bà cụ Diệp gào thét trong lòng nhưng cuối cùng chỉ có thể liên tục lắc đầu.

Hoắc Chấn Hiên móc một khẩu súng lục từ trong túi ra sau đó chĩa vào đầu bà cụ Diệp.

“Mẹ tôi sống tới từng tuổi này, nuôi được mấy đứa con đều nên người. Cho dù có một đứa lạc bầy như tôi nhưng tôi cũng sẽ không giết người vô cớ. Nhà họ Hoắc chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội nhưng đối với những kẻ thiếu nợ nhà họ Hoắc, chúng tôi sẽ không bỏ qua. Bây giờ có hai lựa chọn một là chết nhanh, hai là chết từ từ, bà chọn cái nào?”

Hoắc Chấn Hiên không đùa với bà ta.

Hai mắt bà cụ Diệp trợn trừng.

Súng?

Hoắc Chấn Hiên lại dám chĩa súng vào bà ta?

Hắn ta thật sự muốn giết bà ta?

Bà cụ Diệp lắc đầu liên tục.

Bà ta không muốn chết!

Không!

Bà ta không thể chết!

Nhưng Hoắc Chấn Hiên lại rất lạnh lùng nói: “Xem ra bà cũng không biết lựa chọn thế nào. Vậy để tôi lựa chọn giúp bà. Không bằng bà cứ xuống dưới bầu bạn với mẹ tôi để bà ấy đỡ cô quạnh một mình.”

Bà cụ Diệp sợ hãi tột độ.

Hoắc Chấn Hiên bỗng bóp cò.

“Pằng…”

“A!”

Tuy bà cụ Diệp thốt không thành tiếng nhưng vẫn ngoác to mồm.

Hoắc Chấn Hiên bóp cò nhưng không có đạn bắn ra, mà lúc này mùi nước tiểu lại xộc vào mũi mọi người.

“Ôi, chỉ đùa một chút thôi sao bà cụ Diệp lại sợ đến tè trong quần thế này chứ? Không phải bà lợi hại lắm sao? Nào ngờ bà lại sợ chết như vậy? Nếu bà là người sợ chết sao còn ép người khác đi vào chỗ chết? Bà thấy cảm giác này thế nào? Có kích thích không?”

Hoắc Chấn Hiên dùng thanh súng gõ vào mặt bà cụ Diệp.

Cả người bà cụ Diệp run cầm cập.

Cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết khiến bà ta sắp sụp đổ.

Hoắc Chấn Hiên lạnh lùng nói: “Giết bà tôi sợ bẩn tay mình, bôi nhọ danh dự của nhà họ Hoắc. Tôi sợ mẹ tôi bò từ dưới đất lên mắng tôi nhưng không giết bà tôi lại khó giải được mối hận trong lòng. Bà nói xem rốt cuộc tôi nên làm gì đây?”

Bà cụ Diệp sắp sụp đổ rồi.

Tuy Diệp Ân Tuấn rất hận bà cụ Diệp nhưng có thể chắc chắn một điều anh sẽ không giết bà ta còn Hoắc Chấn Hiên thì sẽ…

Hắn ta có mối thù giết mẹ với bà ta. Thậm chí chỉ cần hắn ta nổi nóng sẽ có thể giết bà ta bất cứ lúc nào.

Tuy bây giờ Hoắc Chấn Hiên không giết bà cụ Diệp nhưng bà ta lại không có cảm giác vui mừng sống sót sau tai nạn ngược lại còn cảm thấy sợ hơn.

Bà ta không biết Hoắc Chấn Hiên sẽ nghĩ ra thêm cách nào để đối phó bà ta. Cảm giác sợ hãi không biết trước này khiến bà ta càng lo lắng, thấp thỏm không yên, ngay cả cảm giác xấu hổ khi tiểu trong quần cũng không đủ khiến bà ta tỉnh táo lại.

Hoắc Chấn Hiên nhìn bộ dạng của bà ta rồi nói: “Tôi biết Diệp Ân Tuấn muốn đưa bà đi đâu. Buổi tối trước khi đi ngủ tốt nhất bà nên đóng cửa sổ cho chặt, biết đâu lúc nào đó tôi nghĩ ra cách lại đến tìm bà thì sao? Bà cụ Diệp, bà phải cố gắng sống sót đấy. Ồ, đúng rồi, tôi quên nói cho bà biết, Diệp Ân Tuấn đã cho phép tôi chôn cất mẹ tôi trong mộ phần của nhà họ Diệp rồi. Lúc bà tới đó ngày ngày canh giữ mẹ tôi, ban đêm yên tĩnh không người mong rằng bà ấy không bò dậy nói chuyện với bà. Dù sao bà cũng đã đồng ý tha cho cháu gái Thẩm Hạ Lan của tôi rồi. Nhưng bà đã làm gì Thẩm Hạ Lan trong lòng bà hiểu rõ nhất, sau này bà vẫn nên giải thích rõ ràng với mẹ tôi đi.”

Sắc mặt bà cụ Diệp bỗng trắng bệch.

Cái gì?

Bà cụ Hoắc được chôn cất trong mộ phần của nhà họ Diệp?

Tại sao có thể như vậy?

Bà ta lắc đầu muốn leo xuống xe, nhưng lại bị Hoắc Chấn Hiên một cước đạp lăn vào trong xe.

Hắn ta lạnh lùng nói: “Cố mà giữ cái mạng của bà cho tốt, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ đến lấy đi. Còn bây giờ hãy mang theo sự khốn cùng của bà cút khỏi nơi đây.”

Lập tức vệ sĩ của nhà họ Diệp đi lên trước khống chế bà cụ Diệp.

Sau khi xe nổ máy trở lại, tâm trạng bà cụ Diệp không còn tốt như lúc mới rời khỏi nhà họ Diệp nữa.

Hoắc Chấn Đình bước từ xe xuống nhìn theo chiếc xe của bọn họ chạy càng lúc càng xa, không hiểu hỏi: “Anh ba, sao anh lại tha cho bà ta?”

“Cách tốt nhất để trừng phạt một người không phải là giết bà ta, mà là để bà ta ngày ngày sống trong sợ hãi, không biết mình sẽ chết lúc nào. Đây mới là cách trừng phạt tốt nhất. Buổi tối lúc nào em rảnh rỗi thì tìm mấy người diễn kịch đến bên ngoài cửa sổ phòng bà cụ Diệp bay tới bay lui. Bà ta làm nhiều chuyện thất đức như vậy, chắc chắn sẽ có cảm giác.”

Cách làm của Hoắc Chấn Hiên khiến Hoắc Chấn Đình khâm phục.

Anh ta đúng là thua xa cách trừng phạt người khác của Hoắc Chấn Hiên.

“Được, chuyện này hãy giao cho em.”

“Đã có tung tích của Hạ Lan chưa?”

Hoắc Chấn Hiên rất hổ thẹn với Thẩm Hạ Lan.

Nếu không tại hắn ta có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ không ra nông nỗi này. Nhưng đáng tiếc lúc đó hắn ta không thể nói gì.

Hoắc Chấn Đình lắc đầu nói: “Chưa có tin gì cả. Người của chúng ta và người của Diệp Ân Tuấn đã điều tra được vị trí con bé xuống xe nhưng xung quanh vị trí kia không có gắn camera, người ở xung quanh cũng không chú ý đến con bé và đứa bé Diệp Tranh. Bọn họ giống như biến mất không còn tung tích.”

“Không thể không có chút dấu vết nào. Trừ khi Hạ Lan không muốn chúng ta tìm thấy con bé. Đứa bé này đã chịu quá nhiều đau khổ, bây giờ có thể đã nản lòng thoái chí rồi. Anh thấy có một người có khả năng biết được tung tích của bọn họ.”

“Ai?”

Hoắc Chấn Đình vô cùng kích động.

Hoắc Chấn Hiên híp mắt, khẽ nói: “Lam Thần! Chắc chắn anh ta biết được tung tích của Hạ Lan. Nếu không có sự giúp đỡ của người khác với tình trạng kia của Hạ Lan cộng thêm đứa bé Diệp Tranh sẽ không thể nào trốn thoát được sự tìm kiếm của chúng ta và nhà họ Diệp.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì phía trước vang lên một tiếng “ầm” cực lớn, nhất thời thu hút sự chú ý của Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui