Cục Cưng Có Chiêu


CHƯƠNG 627: CÔ ẤY CŨNG CHỈ ĐỂ LẠI CHO TÔI BẤY NHIÊU THÔI “Trợ lý Tống à, vậy nếu người kia không đồng ý thì phải làm sao?” Câu hỏi của người nhân viên nọ khiến trái tim của Tống Đình như ngừng đập trong giây lát. Đúng vậy, nếu Thẩm Hạ Lan thực sự quyết tâm trốn tránh họ thì hẳn cô sẽ không đồng ý đâu. “Điều tra địa chỉ IP của người đó.” Đây đã là cách tốt nhất mà Tống Đình có thể nghĩ đến rồi, anh thật sự không thể nào tiếp tục nhìn Diệp Ân Tuấn tự hành hạ bản thân như thế nữa. Người nhân viên nghe vậy thì lập tức đi điều tra. Tống Đình vội vàng thu dọn đồ đạc và lái xe tới thẳng nhà tổ nhà họ Diệp. Nhà tổ nhà họ Diệp từ sau khi bà cụ Diệp rời khỏi, Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh bị đuổi đi, Diệp Minh Triết cũng không còn nữa thì giờ đây nó cứ như một tòa nhà hoang vậy.

Cũng may là vẫn còn Thẩm Nghê Nghê ở lại, nếu không thì giờ đây nơi này đã không còn sót lại chút sức sống nào. Tống Đình bước vào nhà họ Diệp, người làm và bảo vệ trong nhà chào hỏi anh nhưng anh không có tâm trạng nào để đáp lời họ mà vội vàng bước thẳng vào phòng của Diệp Ân Tuấn. Khắp căn phòng ngập tràn ngập mùi thuốc lá. Diệp Ân Tuấn không mở rèm cửa ra, anh cứ như thế ngồi dưới nền nhà hút thuốc, vài chiếc gạt tàn nằm dưới đất đã đầy ắp, mùi khói thuốc tràn ngập khắp căn phòng, thậm chí còn chẳng thể thấy rõ được khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn. Từ sau khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi thì Diệp Ân Tuấn vẫn cứ mãi ủ rũ tuyệt vọng như vậy. “Tổng giám đốc Diệp.” Tống Đình lên tiếng gọi Diệp Ân Tuấn nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không ừ hử gì. Anh bước tới giật lấy điếu thuốc trong tay Diệp Ân Tuấn rồi dập tắt. “Tổng giám đốc Diệp à! Cậu không thể cứ như vậy được, sức khỏe của cậu sẽ không chịu được đâu.” “Có ai thèm để ý không? Cô ấy sẽ để ý sao?” Giọng Diệp Ân Tuấn khàn đặc như thể đã rất lâu rồi không nói lời nào. Tống Đình nhìn thấy anh như vậy thì cũng lấy làm xót xa, anh thấp giọng nói : “Hôm nay tôi thấy có một thông báo tuyển dụng, người ứng tuyển khá giống bà chủ,tôi đã sai người đi điều tra rồi, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ báo cho anh biết trước, tổng giám đốc à, tôi nghĩ là bà chủ sẽ trở về thôi.” Diệp Ân Tuấn vẫn lặng thinh không tỏ thái độ gì. Anh ngẩn ngơ nhìn đống chăn gối trên giường, miệng vẫn im như thóc. Tống Đình thấy anh như vậy thì thở dài rồi nói: “Tổng giám đốc Diệp, đã vài ngày rồi anh không nghỉ ngơi, cứ ngồi trên mặt đất như vậy thì sức khỏe nào mà chịu cho nổi chứ?” Nói rồi anh bước đến trước giường định sắp xếp lại chăn mền, song lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại. “Đừng động vào.

Đó là giường của Hạ Lan, cô ấy rất thích ngủ, trên đó vẫn còn sót lại mùi hương của cô ấy.

Cô ấy chỉ để lại cho tôi có bấy nhiêu thôi.” Giọng điệu đáng thương của Diệp Ân Tuấn khiến hốc mắt của Tống Đình như nóng lên. “Tổng giám đốc Diệp, tôi nói thật đó! Người ứng tuyển kia tên là Lisa, đã từng sống ở nước Mỹ năm năm và có bằng tiếng Anh 8 chấm.

Những thông tin này đều trùng khớp với bà chủ.” Cả người Diệp Ân Tuấn như đóng băng. “Cậu nói gì?” “Tôi đã sai cấp dưới đi điều tra rồi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tìm được thông tin thôi.” “Để tôi tự điều tra.

Gửi địa chỉ IP của người đó qua cho tôi.” Diệp Ân Tuấn đột nhiên đứng phắt dậy, hệt như một kẻ sắp chết khô nay lại tìm được nguồn sống mới. Tống Đình nhìn thấy anh để chân không chạy tới thì định lên tiếng nhắc nhở. “Nhanh lên, nhanh đưa địa chỉ IP cho tôi.” Diệp Ân Tuấn sốt ruột đến nỗi hai mắt anh đỏ lên. Tống Đình vội gọi điện thoại cho cấp dưới hỏi địa chỉ IP của Thẩm Hạ Lan. Vào khoảnh khắc người nọ gửi địa chỉ IP sang, Diệp Ân Tuấn cảm thấy máu trong người mình như sục sôi. Hẳn là Thẩm Hạ Lan nhỉ? Chắc sẽ là cô ấy. Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, đúng chứ? Chẳng mấy chốc sau anh đã tra ra địa chỉ ip của Thẩm Hạ Lan, đó là ở Lịch Thành. “Lịch Thành à? Mau lên! Mau đi tra xem địa chỉ IP này nằm ở khu nào, phạm vi nào?” Diệp Ân Tuấn sốt sắng đứng bật dậy. Tống Đình không dám lề mề, anh vội vàng kiểm tra ngay, thế nhưng khi trông thấy kết quả thì anh thoáng ngây ra đây lát. “Tổng giám đốc Diệp à, là địa chỉ của nhà họ Lam.” “Ở đâu?” “Nhà họ Lam ở Lịch Thành.

Địa chỉ IP này là của nhà bọn họ.” Lúc này thì có một cuộc gọi đến, là người nhân viên kia. “Trợ Lý Tống, tôi đã điều tra tài khoản nhận tiền rồi, người đó là nam, tên Lam Dũng.” Tống Đình mở loa trong lúc nghe điện thoại nên tất nhiên Diệp Ân Tuấn có thể nghe được rất rõ ràng. “Lam Dũng, con trai nhà họ Lam, từng đi du học ở Mỹ năm năm, bằng tiếng Anh tám chấm.” Diệp Ân Tuấn mang máng nhớ đến người tên Lam Dũng này, vì dù sao thì anh cũng phải điều tra đôi chút về đám con cái của các gia đình giàu có, và Lam Dũng – con trai của nhà họ Lam ở Lịch Thành đúng thật là một thiên tài. Tống Đình cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng anh biết Diệp Ân Tuấn còn thất vọng hơn mình nhiều lắm. “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Diệp.

Tôi cứ tưởng đó là bà chủ bởi vì anh ta cũng tên Lisa.” “Ở nước Mỹ có rất nhiều người tên Lisa.” Diệp Ân Tuấn cảm thấy tất cả sức lực trong người mình như đã biến đâu mất. Lúc này anh thực sự cho rằng mình đã tìm được Thẩm Hạ Lan rồi. Tống Đình thắc mắc hỏi: “Nhưng tại sao cậu ấm nhà họ Lam lại phải giả thành phụ nữ lên mạng tìm công việc phiên dịch cá nhân như vậy chứ? Thực sự rất vô lý.” “Hạ Lan thì làm sao có thể quen biết với Lam Dũng được chứ? Huống chi có tin đồn là Lam Dũng này thích giả danh để làm mấy chuyện linh tinh.

Có lẽ đó là sở thích đặc biệt của cậu ta không biết chừng.” Diệp Ân Tuấn đẩy máy tính sang một bên rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Nhưng rồi Diệp Ân Tuấn lại gặp Diệp Nghê Nghê ở trên hành lang. Diệp Nghê Nghê ôm một con gấu bông đứng ở giữa hành lang, cô bé cứ đứng nhìn Diệp Ân Tuấn mà không nói lời nào, đôi mắt to long lanh của cô bé khiến Diệp Ân Tuấn không dám nhìn thẳng. “Nghê à, sao con còn ở đây vậy? Sao con không tới nhà trẻ đi?” Diệp Ân Tuấn muốn mở một nụ cười với Diệp Nghê Nghê, nhưng miệng anh cứ như đã hóa đá vậy, làm cách nào cũng không thể nhếch lên nổi. Diệp Nghê Nghê nhìn anh rồi hỏi: “Mẹ đâu rồi? Mẹ đang ở đâu vậy?” Phút chốc tim Diệp Ân Tuấn như thắt lại. “Mẹ con…” “Có phải mẹ bị bà phù thủy biến đi mất rồi không?” Câu hỏi này của Diệp Nghê Nghê khiến anh thấy hơi hoang mang. Tống Đình vội vàng giải thích: “Mụ phù thủy là bà cụ đó.

Bé Nghê vẫn luôn cho rằng bà cụ là do phù thủy biến thành.” Lòng Diệp Ân Tuấn chua sót xiết bao. “Đúng rồi, mẹ bị bà phù thủy biến đi mất rồi.” “Vậy ba có đi tìm mẹ về không? Giống như hoàng tử và công chúa trong tivi vậy đó! Ba sẽ đưa mẹ về mà đúng không?” Trái tim Diệp Ân Tuấn như bị bóp nghẹn. Anh rất muốn đưa Thẩm Hạ Lan về, nhưng mà bây giờ cô không muốn quay về nữa, cô không muốn tha thứ cho anh và cũng không muốn tha thứ cho nhà họ Diệp này. Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái, Diệp Ân Tuấn không thể thốt lên được dù chỉ một lời. Anh bước đến ôm lấy Diệp Nghê Nghê, nhưng lại nghe thấy cô bé bịt mũi chê bai: “Ba à, người ba hôi quá đó!” Lúc này Diệp Ân Tuấn mới nhớ ra là đã vài hôm rồi mình không tắm rửa, đã vậy còn ngồi yên trong phòng hút thuốc mấy ngày liền, bây giờ mùi trên người anh thật sự rất khó ngửi. Anh ngượng ngùng thả Diệp Nghê Nghê xuống rồi vuốt tóc cô bé và nói: “Xin lỗi bé cưng, để ba đi tắm rửa một lát.

Con yên tâm đi, ba nhất định sẽ tìm mẹ về đây.

Còn con nữa đó, lát nữa ba đưa con đến nhà trẻ, chúng mình phải thật ngoan nhé, đợi mẹ trở về thấy bé cưng hiểu chuyện và ngoan thế nhất định mẹ sẽ rất vui đó.” “Có thật không?” Diệp Nghê Nghê nghi ngờ hỏi lại. “Tất nhiên là thật rồi, ba đã lừa con bao giờ chưa?” Nghe anh nói vậy thì Diệp Nghê Nghê nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không có, ba chưa gạt con bao giờ hết.” “Vậy mới đúng chứ, mau đi sửa soạn đi, ba cũng phải sửa soạn lại một chút, lát nữa ba sẽ đưa con đến nhà trẻ nhé.” “Dạ.” Diệp Nghê Nghê ngoan ngoãn quay về phòng của mình. Tống Đình cảm thấy thật sự may mắn vì bên cạnh Diệp Ân Tuấn vẫn còn có Diệp Nghê Nghê, nếu không chắc có lẽ anh lại phải nhìn thấy Diệp Ân Tuấn của năm năm trước rồi. Diệp Ân Tuấn quay về phòng sửa soạn lại một chút rồi mở hết cửa sổ ra. Nhìn chăn gối ở trên giường, nó vẫn trông y như cái ngày mà Thẩm Hạ Lan rời khỏi, anh thở dài một tiếng. Dù Thẩm Hạ Lan có trốn ở nơi đâu, dù cô có đang nghĩ như thế nào thì anh nhất định phải tìm được cô và đưa cô về đây. Diệp Ân Tuấn đưa Diệp Nghê Nghê đến nhà trẻ rồi sau đó tới công ty. Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn lại một lần nữa vùi đầu vào công việc thì bất giác thở phào nhẹ nhõm. May mà Diệp Ân Tuấn đã quay lại, nếu không thì chắc anh sẽ mệt đến chết mất. Tống Đình chuyển bớt một số công việc cho Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi cậu chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Vũ, cứ tự quyết định hết mọi chuyện là được.” “Cái gì? Tổng giám đốc Diệp à anh có ý gì vậy? Tống Đình thực sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Tôi phải đi tìm Hạ Lan.” “Anh tự đi tìm sao?” “Đúng vậy! Tôi sẽ tự đi tìm, từ hôm nay trở đi tất cả mọi chuyện liên quan đến Nghê Nghê sẽ giao hết cho cậu và thím Hoàng xử lý, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Dứt lời Diệp Ân Tuấn liền quay lưng bước đi. Tống Đình cảm thấy bản thân mình như sắp phát điên đến nơi. Đã hơn một tuần rồi anh không được gặp Lam Tử Thất, cũng không gọi điện được cho cô ấy, có biết bao nhiêu chuyện dồn hết lên đầu anh, anh sợ sau khi mình giải quyết xong những chuyện đó thì Lam Tử Thất cũng đã trở thành bạn gái của người ta rồi. Tống Đình bất lực chỉ đành gửi cho Lam Tử Thất một tin nhắn nói cho cô biết rằng dạo gần đây anh sẽ rất bận rộn, sẽ không có thời gian ở bên cạnh cô và rất xin lỗi cô. Tống Đình không dám nói cho Lam Tử Thất chuyện Thẩm Hạ Lan đã mất tích, tất nhiên càng không dám cho cô biết tất cả những nỗi đau khổ mà Thẩm Hạ Lan đã phải trải qua. Anh sợ Lam Tử Thất sẽ không chịu đựng được, sợ cô sẽ chạy tới đây tính sổ với Diệp Ân Tuấn, và anh cũng sợ sẽ khiến Lam Tử Thất lo lắng, dẫu sao thì chính mắt anh đã chứng kiến tình bạn sâu đậm giữa cô và Thẩm Hạ Lan. Nhưng anh không biết là Lam Tử Thất đã biết hết mọi chuyện từ lâu, hơn nữa cô đang rất hận Tống Đình. Tống Đình đã biết hết mọi chuyện nhưng lại không chịu nói với cô.

Rõ ràng anh biết cô và Thẩm Hạ Lan là bạn thân chí cốt, ấy vậy mà không chịu hó hé với cô một lời nào, còn khiến Thẩm Hạ Lan phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Lúc này trông thấy tin nhắn do Tống Đình gửi đến, Lam Tử Thất dứt khoát rút thẻ sim ra đổi luôn số mới. Tống Đình đợi mãi mà không thấy Lam Tử Thất trả lời tin nhắn của mình thì lòng có hơi bất an, anh gọi tới cho cô nhưng lại nghe thấy thông báo rằng cô đã tắt máy. Tắt máy giữa ban ngày vậy sao? Tống Đình cảm thấy Lam Tử Thất đang giận anh. Anh gọi điện thoại tới cho chủ nhà của Lam Tử Thất, nhưng lại hay tin rằng cô đã đã trả phòng từ mười mấy trước. Lòng Tống Đình cứ thấp thỏm không thôi. “Bà Trương à, xin hỏi bà có biết cô ấy chuyển tới đâu không?” Bà Trương chủ thuê nhà lắc đầu nói: “Không biết nữa, cô ấy tự gọi xe đi, không nói lời nào cả.” Tống Đình nghe vậy thì nóng nảy như đang ngồi trên đống lửa. Anh ước sao được chạy đi tìm Lam Tử Thất ngay lúc này.

Nhưng Diệp Ân Tuấn đã giao cả tập đoàn Hằng Vũ vào tay anh, anh không thể đi được. Phải làm gì bây giờ đây? Tống Đình gọi đến tất cả những nơi mà Lam Tử Thất có thể đi đến, nhưng vẫn không có ai trông thấy cô. Bây giờ cả Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đều đã biến mất, anh biết phải làm sao bây giờ? Tống Đình nói chuyện này cho Diệp Ân Tuấn biết, Diệp Ân Tuấn nói anh có thể tạm thời để chuyện của công ty sang một bên và đi tìm Lam Tử Thất trước. Hai người đàn ông như phát điên tìm kiếm Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan khắp nơi, mà lúc này Thẩm Hạ Lan đang ở trong nhà họ Lam, ban ngày thì trò chuyện an ủi để giúp Diệp Tranh khỏi bệnh, buổi tối thì phiên dịch tài liệu, ngày tháng cứ êm đềm trôi đi, cô cảm thấy như vậy rất thoải mái. Một tháng trôi qua trong chớp mắt, vào ngày mà Thẩm Hạ Lan đợi phát tiền lương thì phía công ty lại xảy ra vấn đề. .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui