Cục Cưng Có Chiêu


CHƯƠNG 628: TÔI TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG THA CHO CÔ “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Lam Dũng không kềm được hỏi một câu khi thấy Thẩm Hạ Lan sắc mặt tái nhợt sau khi kiểm tra tài khoản. Thẩm Hạ Lan lắc tay nói: “Phòng tài vụ của công ty vẫn chưa gửi lương cho tôi.” “Tại sao?” “Không biết.” Hôm nay là ngày phát lương nhưng trong tài khoản của Thẩm Hạ Lan toàn là số 0. Tình hình của Diệp Tranh sau khi trải qua một tháng tiếp xúc đã được cải thiện phần nào, Thẩm Hạ Lan dự định nhận được lương tháng này rồi sẽ đưa Diệp Tranh đến nơi có chuyên môn khám xem thế nào. Cô thật sự không muốn một đứa trẻ ngoan như Diệp Tranh tiếp tục tự kỷ.

Nhưng hôm nay trong tài khoản không có tiền, đã có chuyện gì sao? Thẩm Hạ Lan bật máy tính, tìm người quản lý để hỏi vấn đề này. Câu trả lời mà quản lý đưa ra là tài vụ công ty tính lương sai nên chưa gửi.

Quản lý là muốn Thẩm Hạ Lan mang hóa đơn dịch thuật của tháng này đến công ty kiểm tra từng khoản mục rồi quyết toán bằng tiền mặt. Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy chuyện này không được bình thường cho lắm. Tài vụ gì mà lại phạm sai lầm cơ bản như vậy chứ? Nhưng nếu không đi thì chẳng phải tiền lương tháng này coi như công cốc sao? Tuy số tiền kiếm được không nhiều như trước nhưng tốt xấu gì đó cũng là thành quả từ sự nỗ lực của cô, và đó là thứ cốt yếu để duy trì cuộc sống của cô cùng Diệp Tranh. Cô thực sự xấu hổ khi tiếp tục ăn bám nha họ Lam. Lam Dũng cau mày nói: “Tại sao có thể như vậy? Có khi nào trong này có gian trá gì không? Chị Thẩm, đừng đi một mình, chị đợi đấy, em sẽ lái xe đưa chị đi.

Nếu bên kia giở trò côn đồ, em sẽ thay chị dạy cô ta một bài học.” Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười. Lam Dũng thật là ấm áp. Ở cùng anh ta một tháng này, Thẩm Hạ Lan rất hâm mộ Lam Tử Thất vì có một cậu em trai chu đáo như vậy. Lam Tử Thất dựa cửa, có chút ganh tị nói: “Ái chà, sao mình cứ có cảm giác cậu mới là chị ruột của nó nhỉ?” “Chị, chị đừng ganh tỵ, lúc về em sẽ mua đồ ăn ngon cho chị.” Lam Dũng nhướng mày nhìn Lam Tử Thất, dáng vẻ rất mờ ám. “Đi, bớt chọc chị nhé, cứ giữ cái thái độ đó mà ra ngoài chọc ghẹo mấy em gái nhỏ tuổi đi.” Lam Tử Thất cùng Lam Dũng tiếp tục đấu võ mồm, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng không khỏi có chút buồn. Cô cũng từng ao ước được sống một cuộc sống như vậy cùng Diệp Ân Tuấn. Sao lại nhớ tới anh ấy chứ? Chẳng phải đã quyết định là sẽ quên anh ấy sao? Thẩm Hạ Lan cảm thấy quên một người thật khó biết bao. Lam Dũng cùng Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan lại thất thần, đều thầm hiểu mà lắc đầu. “Chị Thẩm, chị chuẩn bị đi, lát nữa em đưa chị đến công ty xem thế nào.” Lam Dũng vỗ vai Thẩm Hạ Lan để cô phục hồi lại tinh thần. Cô gật đầu và tìm hóa đơn dịch thuật của tháng này. Lam Tử Thất tìm một bộ đồ đàng hoàng để Thẩm Hạ Lan thay. Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Tranh rằng mình phải ra ngoài một chút, bảo Diệp Tranh ngoan ngoãn ở nhà một mình, Diệp Tranh gật đầu. Lam Dũng lái xe đến tập đoàn Đằng Vân cùng Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan thất thần nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt. Cô cũng từng là thành phần tri thức, là tinh hoa xã hội được làm việc trong những tòa nhà cao tầng như vậy, nhưng bây giờ chỉ là một kẻ tồn tại ở nơi tận cùng xã hội nhất. Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nỗ lực để quay về vị trí ban đầu và cho Diệp Tranh cuộc sống tốt đẹp nhất. Lam Dũng nhìn thấy một tia cảm xúc khó gọi tên xẹt qua trong mắt Thẩm Hạ Lan, anh ta cảm thấy cuộc đời Thẩm Hạ Lan là một câu chuyện khiến người ta rất muốn tìm hiểu. Thẩm Hạ Lan nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn chăm chú mình, cô bất giác quay đầu lại và trực tiếp bắt gặp ánh mắt của Lam Dũng. Lam Dũng có cảm giác xấu hổ vì bị người nào đó bắt gặp mình đang nhìn lén, mặt anh ta đỏ bừng đến tận cổ, dáng vẻ đáng yêu đó làm cho Thẩm Hạ Lan không nhịn được liền khẽ cười. “Khụ khụ, chị Thẩm, chúng ta lên đi.” Lam Dũng cảm thấy xấu hổ, liền nhanh chóng đi trước dẫn đầu. Thẩm Hạ Lan theo ở phía sau, thoải mái cười khì. Có thêm một đứa em trai trên đời này cũng không phải là chuyện tồi nhỉ? Thẩm Hạ Lan cùng Lam Dũng nối bước nhau, nhưng Lam Dũng vẫn luôn để ý Thẩm Hạ Lan đi đằng sau có nhầm đường hay không, tuy nhiên anh ta lại phát hiện sau khi tiến vào được một lúc, Thẩm Hạ Lan không còn chút lo lắng nào, thậm chí tính cách cũng có chút thay đổi khiến anh ta không thể không nhìn lại lần nữa. Lễ tân lập tức ngăn họ lại. “Xin hỏi anh chị tìm ai?” Lam Dũng lấy hoa đơn phiên dịch ra, ném tới trước mặt lễ tân, nói: “Chúng tôi tìm người quản lý khâu này.” Lễ tân nhìn thoáng qua rồi vội vàng gọi điện thoại cho người quản lý. “Bên quản lý kêu các người lên, đi thang máy từ đây lên thẳng tầng 12.

Văn phòng đầu tiên ngã rẽ bên phải.” “Cám ơn người đẹp.” Lam Dũng mỉm cười, cầm lấy hóa đơn kéo Thẩm Hạ Lan đi vào thang máy. Tay của Thẩm Hạ Lan rất mềm mại. Lam Dũng thích vô duyên vô cớ nắm tay Thẩm Hạ Lan, điều đó khiến anh ta cảm thấy rất thoải mái. Thẩm Hạ Lan lúc đầu từ chối, nhưng sau đó thấy Lam Dũng không có ý gì khác, ánh mắt trông cũng rất trong sáng nên cô mặc kệ anh ta. Cô cảm thấy thỉnh thoảng Lam Dũng rất giống Diệp Minh Triết. Không biết dạo này, Minh Triết thế nào. Thẩm Hạ Lan luôn nhớ tới hai đứa con của mình, nhưng nghĩ đến chuyện hai đứa ở lại nhà họ Diệp sẽ không phải chịu uất ức gì, cô lại từ bỏ, nhưng trong lòng không thể ngừng nhớ, mỗi khi nằm mơ trong lúc ngủ, cô đều mơ thấy bọn trẻ khóc và chất vấn cô tại sao lại không cần chúng nữa. Cô uất nghẹn, cô đau lòng, nhưng cô không hề nói. Một người câm điếc như cô mà ở lại cạnh lũ trẻ thì sẽ khiến chúng chịu đựng sự cười chê của bạn bè đồng trang lứa. Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng chua xót, nhưng cô cũng thấy đó là sự may mắn khi không còn ở bên chúng nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại biến thành gánh nặng và là nguy cơ khiến bọn trẻ trở thành trò cười. Đó không phải là điều mà cô muốn! Cho nên cô thà chịu đựng sự dằn vặt vì nỗi nhớ con mỗi ngày cũng không dám quay về gặp con một lần. Có lẽ bà cụ Diệp nói rất đúng, theo thời gian, chúng sẽ dần quên đi mẹ của mình, và có lẽ sẽ chấp nhận người phụ nữ mới là mẹ của chúng. Con nít rất hay quên mà đúng không? Thẩm Hạ Lan tự an ủi mình như vậy, tự nhủ rằng tất cả chuyện này là vì con, nhưng những lúc tự an ủi mình như thế này, trái tim của cô như bị người ta khoét đi một lỗ, vắt chặt, máu tươi đầm đìa, không cách nào làm cho nó bớt đau được. Lam Dũng thấy Thẩm Hạ Lan lại thất thần, không khỏi thở dài một tiếng nói: “Chị Thẩm, chúng ta tới rồi.” Thẩm Hạ Lan lúc này mới sực tỉnh. Cô cười tỏ ý xin lỗi Lam Dũng. “Không sao chứ? Nếu cảm thấy tâm trạng không tốt, chúng ta có thể trở lại vào ngày khác.

Đừng lo lắng, em sẽ giúp chị lấy lại tiền lương.” Lam Dũng lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan, thậm chí anh ta còn đưa tay sờ nhẹ lên trán cô, chỉ khi thấy cô không sốt mới thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Hạ Lan thấy anh ta lo lắng cho mình thì cười rồi làm thủ ngữ: “Chị không sao, em đừng lo, chị cũng có phải là búp bê sứ đâu, chỉ là vừa rồi, chị mãi nghĩ đến một chuyện khác mà thôi.” “Em thà rằng chị là một con búp bê sứ, khi ấy em có thể danh chính ngôn thuận mà giúp đỡ chị.” Lam Dũng nói vậy đã làm cho Thẩm Hạ Lan bật cười. Hai người họ chuyên chú trò chuyện nên không nhìn thấy hai người đàn ông đứng cách đó không xa, đang nhìn họ với ánh mắt sâu xa. Tống Đình lo lắng nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “Tổng giám đốc Diệp, hay để tôi qua chào mợ chủ một tiếng nhé?” “Không cần.

Cô ấy không biết rằng tôi đã yêu cầu cô ấy đến.

Khó khăn lắm mới tìm được cổ, đừng làm cô ấy sợ mà chạy mất.” Diệp Ân Tuấn chắp hai tay lại siết chặt, hiển nhiên là đang kềm nén điều gì đó. Hơn một tháng qua, anh đã điên cuồng tìm kiếm Thẩm Hạ Lan, rốt cục thông qua kỹ thuật máy tính của chính mình anh đã phát hiện ra vị trí của Thẩm Hạ Lan và cũng phát hiện Thẩm Hạ Lan vẫn đang sống tại nhà họ Lam, hơn nữa anh còn khám phá được chuyện Lam Tử Thất là đứa con gái đã thất lạc của nhà họ Lan. Biết được những chuyện mà Thẩm Hạ Lan đã trải qua suốt một tháng nay, Diệp Ân Tuấn đã nhanh chóng chạy tới Lịch Thành, và yêu cầu phòng tài vụ của công ty Đằng Vân lấy lý do tiền bạc sổ sách có vấn đề để yêu cầu Thẩm Hạ Lan ra mặt. Nhưng điều anh không ngờ là Lam Dũng cùng Thẩm Hạ Lan lại thân thiết đến vậy. Thẩm Hạ Lan không những không từ chối mà còn cười rất chân thành và thoải mái. Đây là điều mà Diệp Ân Tuấn không ngờ tới. Anh luôn nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ rất đau khổ khi rời xa anh, cũng như anh, mỗi ngày đều chịu đựng sự dày vò, sống còn hơn chết, nhưng anh không bao giờ ngờ được Thẩm Hạ Lan chẳng những không có như vậy, mà còn sống rất tươi vui, rạng rỡ. Cô dường như đã hoàn toàn quên mất còn có một người như Diệp Ân Tuấn anh, mỗi ngày đều sống một cuộc sống rất viên mãn. Thẩm Hạ Lan mỗi ngày đều tươi cười đều bận rộn mà sống, cuộc sống của cô ấy dường như chỉ xoay quanh Diệp Tranh, cô ấy dường như đã quên mất mình còn hai đứa con và quên luôn người chồng như anh. Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Lúc chưa gặp Thẩm Hạ Lan, anh chỉ mong được gặp cô.

Hiện giờ gặp được, thấy Thẩm Hạ Lan gầy, nhưng lại rất có tinh thần , tuy rằng vẫn chưa nói được, nhưng ánh mắt cô dành cho Lam Dũng vẫn dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức khiến anh phải ghen, muốn bước tới đá văng Lam Dũng đi. Tống Đình có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đang toát ra từ Diệp Ân Tuấn. Hơn một tháng qua, Diệp Ân Tuấn đã điên cuồng tìm kiếm tung tích của Thẩm Hạ Lan cùng Lam Tử Thất, hiện giờ rốt cục người đã ở ngay trước mắt nhưng lại thành ra thế này. “Tổng giám đốc Diệp, tôi bảo bên tài vụ…” “Đừng làm gì hết, tôi chỉ muốn xem xem cô ấy sống có tốt không thôi.

Không hơn không kém.” Tống Đình hoàn toàn không tin những lời này của Diệp Ân Tuấn. Sao có thể chỉ vì muốn nhìn mặt Thẩm Hạ Lan một cái chứ? Nhưng vì Diệp Ân Tuấn đã nói vậy nên Tống Đình cũng không nói gì.

Hai người đi sang phòng bên cạnh, mở cửa sổ, nghe Thẩm Hạ Lan cùng Lam Dũng bước phòng tài vụ. Lam Dũng kéo ghế sang một bên, để Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi nói với tài vụ: “Đây là sổ sách phiên dịch của chị Thẩm chúng tôi, cô hãy kiểm tra kỹ đi.

Nếu cô dám thiếu của chị Thẩm một đồng, tôi tuyệt đối không tha cho cô.” Tài vụ vội vàng tiếp nhận sổ. Một hệ thống giám sát đã được lắp đặt trong văn phòng này nên Diệp Ân Tuấn có thể quan sát rõ ràng. Lam Dũng thấy Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng nên vỗ tay nói: “Đừng lo, chị Thẩm, có em mà.

Em lấy nước cho chị uống nhé?” Thẩm Hạ Lan gật đầu, ánh nhìn tin tưởng ấy khiến Diệp Ân Tuấn có chút ghen tị. Người mà Thẩm Hạ Lan từng tin tưởng nhất chính là anh, nhưng giờ đã biến thành Lam Dũng. Chẳng lẽ trong một tháng này, Thẩm Hạ Lan đã quên anh và yêu Lam Dũng sao? Diệp Ân Tuấn lại cầm cốc nước, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Tống Đình cảm thấy áp suất không khí trong phòng đột ngột giảm xuống. Anh dõi theo nhưng cũng không biết nên nói gì. Lam Dũng rót một cốc nước và đặt nó trước mặt Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan nhấp một ngụm nước thì chợt phát hiện trên tường văn phòng có thêm hai camera, cô không khỏi sửng sốt. Văn phòng tài vụ mà cần nhiều camera như vậy sao? .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui