Cục Cưng Có Chiêu


“Bà đến làm gì?”
Diệp Ân Tuấn lập tức cản Trương Linh từ phía bên ngoài.

Lúc Trương Linh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không có phản ứng quá lớn với việc ngăn cản của Diệp Ân Tuấn, chỉ nhàn nhạt nói: “Xem ra cậu không hi vọng tôi chữa trị cho Thẩm Hạ Lan?”
“Ai nói! Chỉ có điều tôi có chút lo lắng, bà từng nói, tỉ lệ thành công không lớn mà.”
Thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Trương Linh thấp giọng nói: “Xem ra cậu chưa nói với Thẩm Hạ Lan chuyện này.”
“Tạm thời không cần bà đến đây, bà về trước đi, lúc nào cần tôi sẽ nói.”
Diệp Ân Tuấn thấy thái độ không màng mọi thứ để chữa khỏi họng của Thẩm Hạ Lan, anh thật sự có chút sợ hãi.

Nếu Thẩm Hạ Lan nói muốn đặt cược, anh phải làm sao?
Trương Linh nhìn Diệp Ân Tuấn, không rời đi, cũng không tiến vào, một lúc sau mới nói: “Gần đây tôi đều ở Lịch Thành, có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”
“Bà đến Lịch Thành làm gì? Chẳng lẽ đến vì Hạ Lan sao?”
Diệp Ân Tuấn trở nên cảnh giác.

Trương Linh lắc đầu, cũng không giấu anh, nói: “Có chút chuyện đến đây xử lí, biết Hạ Lan ở bên này nên tôi tới thăm, cổ họng của mấy người, chữa hay không là việc của mấy người, có điều tôi đến để thăm học trò của tôi, thằng bé đỡ chưa?”
Diệp Ân Tuấn nghe Trương Linh nói như vậy mới thở phào một hơi.

“Diệp Tranh đỡ nhiều rồi, bây giờ không thể đi với bà.”
“Tổng giám đốc Diệp, tôi muốn biết, ước hẹn mười năm giữa tôi và Diệp Tranh còn có hiệu không?”
Nghe Trương Linh hỏi như vậy, sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút không dễ coi.

“Diệp Tranh mới có chuyển biến tốt, bây giờ bà nhắc đến điều này không được thích hợp nhỉ?”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, đương nhiên ước hẹn mười năm này lúc nào bắt đầu cũng đừng, chỉ cần đừng làm lỡ việc nghiên cứu y học của thằng bé.”
Trương Linh nói xong thì rời đi.

Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng của bà ta, một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại.

Lúc Lam Tử Thất xuất hiện thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngơ ngác nhìn về một nơi nào đó.

Cô không khỏi tiến lên nhìn theo tầm mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng không hề thấy ai hay có chuyện gì thú vị cả.

Đột nhiên có tiếng hô hấp xuất hiện khiến Diệp Ân Tuấn chợt tỉnh táo lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lam Tử Thất đứng bênh cạnh mình nhìn về một hướng.

“Làm gì đấy?”
“Câu này tôi hỏi anh mới phải, anh đang làm gì đấy?”
Lam Tử Thất thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, cứ cảm thấy như là có chuyện gì đó.

Diệp Ân Tuấn không đổi sắc mặt nói: “Chuyện này mà cô cũng quản à?”
“Tôi lười mà quản anh.”
Lam Tử Thất liếc Diệp Ân Tuấn, rồi nhấc chân rời đi, có điều mới đi được vài bước thì đã dừng lại, quay lại nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Anh bớt lấy lòng Thẩm Hạ Lan đi, tuy anh làm rất tốt, nhưng tôi vẫn không tán thành hai người ở bên nhau đâu.”

“Cô đâu phải cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong câu này thì quay người đi về phòng bệnh.

Lúc Lam Dũng ra ngoài thì đúng lúc gặp được Diệp Ân Tuấn.

Lúc anh ta và Diệp Ân Tuấn đi ngang qua nhau thì anh ta thấp giọng nói: “Hôm nào đó tìm thời gian nói chuyện?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đi vào phòng bệnh.

Diệp Ân Tuấn đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.

Diệp Ân Tuấn biết, cô chưa ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện với cô mà thôi.

Anh cũng không để ý, bước đến trước bàn thu dọn hộp cơm và bát đũa lại, rồi ngồi xuống trước giường Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan tưởng rằng anh dọn xong sẽ đi, không ngờ Diệp Ân Tuấn lại ngồi xuống.

Cô mở mắt ra, thì nhìn thấy đôi mắt có ý cười của Diệp Ân Tuấn đang nhìn cô với vẻ yêu thương.

Thẩm Hạ Lan có chút ảo não, tiếc là bây giờ đến việc tức giận mắng mỏ cũng không làm được, chỉ có thể hung dữ trừng mắt với anh, rồi quay đầu sang một bên.

Thấy động tác như trẻ con này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Lớn thế rồi mà vẫn đáng yêu như vậy.”
Đáng yêu ông nội anh!
Thẩm Hạ Lan thầm mắng Diệp Ân Tuấn.

“Đừng tưởng rằng em mắng tôi trong lòng thì tôi không nghe thấy.

Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, cô kinh ngạc quay đầu lại.

Sao anh lại biết được?
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ nghĩ cái gì đều viết rõ lên mặt của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Anh có thuật đọc tim.”
Nhổ vào!
Thẩm Hạ Lan lại thầm mắng một câu nữa.

“Lại mắng anh.”
Diệp Ân Tuấn lại nhìn thấu một lần nữa.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn rầu.

Cô lập tức kéo chăn lên che mặt mình lại.


Diệp Ân Tuấn vội kéo chăn xuống, nói: “Đừng che bản thân lại, vốn đã không nói được rồi, lại có vấn đề gì nữa thì phải làm sao.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đến đây là để chọc tức cô.

Cô đột nhiên giơ tay, đẩy Diệp Ân Tuấn ra, ý bảo Diệp Ân Tuấn rời đi.

Diệp Ân Tuấn cảm nhận được sức lực yếu ớt ở cổ tay của Thẩm Hạ Lan đang chống lại mình, vừa cười vừa hưởng thụ sự bình yên và thanh thản hiếm có này.

Thẩm Hạ Lan đẩy nửa ngày cũng không đẩy Diệp Ân Tuấn ra được, tức giận thở hổn hển.

Diệp Ân Tuấn cười, vuốt tóc trên trán cô ra, dịu dàng hỏi: “Có phải em thật sự rất muốn hồi phục lại cổ họng không? Cho dù có phải mạo hiểm tính mạng cũng không nuối tiếc?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ ra.

Diệp Ân Tuấn nói như vậy, chắc chắn là có ý gì đó.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan dâng lên một niềm hi vọng.

Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan thì biết được, anh phí công hỏi rồi.

Một người vốn đang khỏe mạnh, ai lại mong luôn làm một người câm chứ?
“Anh có cách rồi có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan ra hiệu tay hỏi Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn đang đấu tranh trong lognf.

Anh cũng hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể khỏe lại, dù sao Thẩm Hạ Lan đã gây ra quá nhiều tội lỗi, nhưng cái giá để chữa trị cổ họng lại là thứ anh không thể chịu đựng được.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn không nói gì, sốt cuột kéo tay anh.

Từ sau khi biết chuyện của bà Diệp, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan chủ động kéo tay Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn có chút kích động, nhưng vẫn khó chịu nhiều hơn.

Sao mà đã đến bước này rồi?
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đúng, anh có cách.

Có điều em phải đồng ý với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan vội hỏi.


Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Ở bên anh bảy ngày, bảy ngày này hoàn toàn thuộc về anh, sau đó anh sẽ sắp xếp phẫu thuật cho em.”
Thẩm Hạ Lan lập tức im lặng.

Dùng thời gian bảy ngày để đổi lấy sự khỏe mạnh về giọng nói trong suốt quãng đời còn lại, nghe có vẻ cô không bị thiệt chút nào cả, nhưng cô vẫn không vui lắm.

Cô biết, chuyện của bà Diệp không thể trách Diệp Ân Tuấn được, cũng biết cô đang trút giận lên người vô can, nhưng cô còn có thể làm sao đây?
Cô cũng rất bất lực mà!
Dù sao cô đã mất đi bà nội, đó cũng là một mạng sống đó.

Thấy Thẩm Hạ Lan im lặng, trái tim Diệp Ân Tuấn trở nên căng thẳng.

Chẳng lẽ cô thật sự không muốn ở cùng anh sao?
Cảm giác này khiến Diệp Ân Tuấn rất tổn thương.

“Không phải nói có thể không màng mọi thứ để tìm lại giọng nói sao? Chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đồng ý với anh sao?”
Diệp Ân Tuấn ép Thẩm Hạ Lan từng bước khiến cô có chút không thể chống đỡ được.

Cô nóng lòng muốn khôi phục lại giọng nói, nhưng mà… Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên.

“Mami, mami đồng ý với ba đi, bảy ngày đổi lấy cả đời có thể nói chuyện, không thiệt.

Hơn nữa hai người không phải vợ chồng sao? Mẹ đi cùng ba bảy ngày cũng không có tổn thất gì mà.

Cùng lắm thì bảy ngày sau mẹ li hôn với ba là được.”
Giọng nói của Diệp Minh Triết vang lên, lập tức khiến đôi môi của Diệp Ân Tuấn co giật.

“Nhóc thối này, con chắc chắn con là con trai ba chứ?”
Diệp Ân Tuấn không thể hiểu nổi sao Diệp Minh Triết lại nói ra những lời này.

Diệp Minh Triết bị Diệp Tranh đẩy vào trong, ra vẻ không để ý nói: “Con là con trai của ba, nhưng con là cục thịt từ trên người mẹ rơi xuống.

So ra thì, con vẫn thân thiết với mami hơn một chút, đúng không? Mami!”
Nói xong, Diệp Minh Triết cười lấy lòng Thẩm Hạ Lan.

Tuy Diệp Tranh không nói gì, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, cũng có nụ cười xuất hiện trên gương mặt.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút cảm giác bị con trai mình trêu chọc.

Cô ngại ngùng nhìn Diệp Minh Triết, ra hiệu tay hỏi: “Sao con lại ra đây rồi? Chân con đỡ hơn chưa?”
“Ai dà mami, mami không cần quản con, cũng không cần quản anh Diệp Tranh, bọn con đều rất tốt.

Hai người yên tâm, thoải mái mà đi chơi đi.

Bảy ngày rất ngắn đó, ba, ba không mau liên hệ mua vé máy bay đi à? Chẳng lẽ lại ở Lịch Thành cùng bọn con và mami à?”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn trở nên vui mừng.


Anh nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng hỏi: “Em đồng ý rồi?”
Thẩm Hạ Lan bị ép đến mức này, sao có thể nói đồng ý hay không đồng ý được?
Nói đồng ý thì sẽ bị đám trẻ trêu cười, nói không đồng ý, trong lòng lại như có một âm thanh vang lên nói muốn ở cùng với Diệp Ân Tuấn.

Cô chỉ có thể u sầu trừng mắt với Diệp Ân Tuần, rồi quay đầu đi không để ý đến anh nữa.

“Rốt cuộc là em có đồng ý hay không?
Diệp Ân Tuần không có được đáp án chắc chắn, không cam lòng hỏi lại lần nữa.

Diệp Minh Triết giơ tay đỡ trán.

“Ba, EQ của ba sao lại thấp vậy chứ? Mami không lắc đầu đương nhiên là đồng ý rồi, ba còn muốn mami nói thể nào nữa? Hay là ba hi vọng mami không đồng ý?
“Thật sao?
Diệp Ân Tuần vui mừng nhìn qua, cũng không để ý có đám trẻ ở đây, hôn lên gương mặt Thắm Hạ Lan một cái.

“Anh đi mua về máy bay.”
Nói xong thì anh chạy ra ngoài.

“Ai đà, không dám nhìn! Thật là, bọn con vẫn còn là trẻ con đói”
Diệp Minh Triết che mắt mình lại, Diệp Tranh cũng làm giống vậy, lập tức khiển TI Hạ Lan ngại ngùng đỏ ửng mặt.

Cô muốn đuổi hai đứa bé đi, nhưng lại không thế lên tiếng, chỉ có thể vẫy vẫy tay, gương mặt đỏ ửng từng chút một lan đến cổ, thậm chí vẫn cỏn tiếp tục lan xuống.

Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan sắp đánh mình rồi, bèn vội nói: “Anh, mau đi mau đi, chúng ta nhìn thấy một chuyện ghê gớm, sẽ gây ra họa diệt thân đó! Mau mau mau!”
Nói xong, cậu bé tay chân luống cuống di chuyển xe lăn, giống như Thẩm Hạ Lan thật sự sẽ đánh mình vậy.

Thẩm Hạ Lan bị cậu làm cho không biết nên khóc hay cười.

Diệp Tranh cũng đành phải hướng về phía Thẩm Hạ Lan mỉm cười, rồi đẩy Diệp Minh Triết khỏi phòng bệnh.

Lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, cô đột nhiên có chút lạc lõng.

Thật sự phải đi chơi với Diệp Ân Tuấn sao?
Ban đầu lúc kết hôn cũng chưa đi tuần trăng mật, bây giờ có chuyện của bà Diệp, ở giữa lại thêm một mạng của bà Hoắc nữa, bọn họ thật sự có thể không kiêng dè mọi thứ mà yên ổn ở bên nhau bảy ngày sao?
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan có chút phức tạp.

Cô nói với bản thân đừng nghĩ đến những điều này nữa.

Nếu đã như vậy, thì cứ tính toán từng bước một.

Bất kể thế nào, đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch.

Cô ở bên Diệp Ân Tuấn bảy ngày, Diệp Ân Tuấn tìm người chữa họng cho cô, sau đó sẽ không ai nợ ai nữa.

Thẩm Hạ Lan nói với bản thân như vậy, an ủi bản thân như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, trong lòng cô mới dễ chịu đôi chút, mới cảm thấy bớt áy náy với nhà họ Hoắc và bà Hoắc một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận